THẲNG THẮN SẼ BỊ NGHIÊM TRỊ


Trác Lan nhanh chân ngồi xuống trước bàn học của mình.
Sau khi bình ổn lại tâm tư, tự nhiên cậu ta lại nảy sinh ra một chút hoài nghi.
Cậu ta và Dạ Hắc Phong Cao đã bơi trong mật ngọt mấy tháng trời, cũng rất quen thuộc giọng điệu và cách thức nói chuyện của đối phương rồi.
Hiện tại sao mà lại cảm thấy, phía sau cái tài khoản phụ này không phải là Dạ Hắc Phong Cao nhỉ?
Trác Lan có chút nghi hoặc, xong rồi lại nghĩ phải chăng là do mình nghĩ nhiều.
Dù sao hai người kia mới quen biết chưa được bao lâu mà.Bên kia Dương Quyển cầm lại bàn phím trả lời.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Ngại quá, vừa nãy là bạn của tôi.
Dạ Độ Chu cũng không hứng thú với bạn cậu, hắn hối cậu thêm lần nữa.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Nhận nhanh lên đi, nhận xong chúng ta tới Y quán.
Dương Quyển do dự hai giây trước món phụ kiện được tặng.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Cái này bao nhiêu tiền thế? Tôi trả tiền lại cho cậu.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Cô cảm thấy tôi nghèo lắm sao?
Theo bản năng, cậu nhận ra được đối phương có chút không vui, bèn vội gõ chữ giải thích.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Tôi không có ý đó.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Không phải cô đang rất giận hay sao? Muốn tôi dỗ cô? Hay là cô cảm thấy món quà nhỏ này chưa đủ để dỗ dành cô?
Dương Quyển ngẩn người, cúi đầu đỏ mặt trả lời.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Câu kia là bạn tôi nói, không phải tôi.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Nhận quà thôi mà cũng phiền phức quá, cô có phải con gái không vậy?
Dương Quyển trực tiếp ngây người.
Cơ hồ chỉ một giây sau cậu đã nhấn chấp nhận.
Sau đó còn thật sự vô cùng nghiêm túc trả lời.

Bởi vì quá sốt sắng, còn đánh nhầm một cái dấu ngắt câu, gửi xong rồi mới phát hiện ra.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Tôi, đương nhiên là con gái rồi.
Dạ Độ Chu chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không vì vậy mà nghi ngờ gì.
Trực giác và kinh nghiệm phân biệt người chơi nhân yêu nói cho hắn biết, Dương Mao Quyển chính là nữ sinh đang học đại học.
Nói chính xác thì, so với Dương Mao Quyển giọng điệu của Hạnh Hoa Chi và Dương Liễu Ti Nhi còn giống nam giả nữ hơn.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Cô căng thẳng cái gì? Tôi cũng đâu nói cô không phải.
Tia nóng trên mặt Dương Quyển không những không tản đi, trái lại càng thêm rõ ràng.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Tôi tôi không căng thẳng.

【Bạn bè】 Dạ Độ Chu:...
Gián điệp nhỏ này, thật sự ngốc đến có chút đáng yêu.
Hắn chủ động đổi đề tài.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Hiện tại thấy thế nào? Nhận quà xong còn giận không? Có vui lên chút nào không?
Dương Quyển căng thẳng đến mức không biết trả lời thế nào.
Cứ cho là anh trai ruột, cũng chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với cậu cả.

Dương Quyển chưa từng ứng phó với tình huống như thế này.
Đợi nửa ngày không thấy được đáp lại, Dạ Độ Chu mất hứng.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Vẫn còn giận sao?
Rốt cuộc Dương Quyển cũng phản ứng lại, nghĩ cứ thuận theo lời của đối phương chắc sẽ không phạm sai lầm gì đâu.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Không giận.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Vui lên chưa?
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Vui rồi.
Gián điệp nhỏ còn rất dễ dụ.
Dạ Độ Chu cũng vui vẻ, thuận thế điều khiển nhân vật Thích khách của mình, làm động tác vò đầu với cậu.
Đột nhiên màn hình bị phóng lớn, Thích khách áo đen nâng bàn tay lên, đặt trước đỉnh đầu Vũ cơ xoa xoa một cách ôn nhu không cách nào tả nổi.
Vũ cơ hơi cúi đầu, lông mi cong dài xấu hổ run lên, viền mắt hạnh xinh đẹp hơi cong nhẹ nhẹ.
Lông mi Dương Quyển cũng run lên.
Không biết tại sao, cậu cảm thấy được người bị vò đầu không phải nhân vật game mà chính là cậu.
Dạ Độ Chu đưa cậu đến Y Quán trong thành Lạc Dương.
Ông lão đại phu đang ngồi bắt mạch cho cậu manh mối.

Vài ngày trước, lão gia Triệu gia nhặt được một người trẻ tuổi bị thương, có mời ông tới khám bệnh.
Bọn họ rời khỏi Y quán, đi bộ tới Triệu phủ bên cạnh.
Dạ Độ Chu bảo cậu đeo hồ ly nhỏ lên eo, Dương Quyển nghe theo.
Lúc Vũ cơ tóc dài mặc quần áo trắng thuần bước đi, hồ ly nhỏ màu đỏ bên hông cũng lắc lư theo.
Dạ Độ Chu nhìn thấy lại vẫn có chút chưa được hài lòng.
Đến cửa Triệu phủ, Dương Quyển tự đi vào trong tìm NPC, Dạ Độ Chu đứng ngoài cửa chờ cậu.
Thích khách áo đen đứng khoanh tay dựa vào bên tường, nhìn chằm chằm người chơi lui tới ven đường.

Có một Lo li Nhạc linh và một Kiếm khách tay trong tay đi ngang qua, đỉnh đầu lo li có một con cừu trắng lông xoăn nhỏ nằm úp sấp.
Ánh mắt Dạ Độ Chu dừng lại, hắn bước tới ngăn bước hai người kia.
【Gần】 Dạ Độ Chu: Xin chào, cho hỏi cừu lông xoăn này mua ở đâu vậy?
Lo li Nhạc linh rất tốt bụng giải đáp giúp hắn.
【Gần】 Ma Pháp Thiếu Nữ Tiểu Lê: Ở trong Thương thành* á, là phụ kiện trang sức mới ra tháng trước đó.
Dạ Độ Chu nói tiếng cảm ơn xong thì chọn mở Thương thành của game.
Đồ trang sức trong Thương thành khác đồ trang sức lặt vặt trong quầy.

Đồ ở Thương thành phải dùng tiền mua.
(*) Thương thành là nơi bán những vật phẩm phải nạp tiền mới mua được.

Game Việt mình hay dịch thành Shop.
Hắn lướt qua những đề cử của tháng này, lật xem các vật phẩm của tháng trước cuối cùng cũng tìm được búp bê cừu lông xoăn trắng trắng kia.
Búp bê trang sức không đắt, giá nằm vào khoảng trên dưới hai trăm đồng.
Dạ Độ Chu mua một con.
Chờ Dương Quyển gặp Triệu lão gia xong ra ngoài thì nhìn thấy Dạ Độ Chu đang dựa vào bức tường bên ngoài.

Hắn vẫn duy trì tư thế như lúc cậu bước vào nhưng trên vai lại có thêm một con cừu lông xoăn màu trắng.
Bước chân cậu dừng một chút, không nhịn được mà nhìn cừu trắng kia nhiều thêm vài lần.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Đáng yêu không?
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Đáng Yêu.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Muốn không?
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Không muốn, tôi có hồ ly nhỏ rồi.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Tôi dùng cừu nhỏ đổi lấy hồ ly của cô.
Dương Quyển chẳng hiểu tại sao.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Tại sao lại muốn đổi, cậu không thích cừu nhỏ sao?
Dạ Độ Chu mang theo ý xấu trêu đùa cậu.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Cừu Nhỏ? Ý cô là Cừu Nhỏ nào? Cừu nhỏ trên vai tôi hay Cừu Nhỏ trước mặt?

Dương Mao Quyển nắm lấy vành mũ, không trả lời.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Búp bê của tôi đắt hơn hồ ly của cô đó, giờ tôi hối hận rồi, muốn đổi hồ ly về.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Giờ cô có chịu đổi không? Cừu Nhỏ?
Dương Quyển đồng ý trao đổi với hắn.
Búp bê cừu nhỏ nằm úp sấp trên bả vai Dương Quyển, Dạ Độ Chu cất hồ ly về lại trong túi đồ.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Cảm ơn.
Dạ Độ Chu tràn đầy hứng thú mà nhíu mày.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Chỉ vậy thôi hả?
Dương Quyển suy nghĩ một lát rồi tặng thêm một câu.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Dạ ca ca.
Bỗng nhiên Dạ Độ Chu lại thấy không hài lòng cho lắm.
Mấy ngày trước còn không cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ nghe cậu gọi vậy hắn cứ cảm thấy là đang gọi người khác.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Xóa chữ Dạ đi.
Dương Quyển ngoan ngoãn xóa đi.
【Bạn bè】 Dương Quyển: Ca ca.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Sau này cứ gọi như vậy.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Ừm.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Phải luôn mang theo búp bê kia, không được thừa dịp không có tôi mà cất mất.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Ừm.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Gửi tài khoản QQ và YY cho tôi, tôi đưa cô vào nhóm Bang và kênh của Bang.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Ừm.
Dương Quyển gửi xong theo phản xạ có điều kiện.

Sau đó cậu mới chợt nhớ ra, mình không có tài khoản YY, còn cả phần thông tin trong tài khoản QQ vẫn đang để là nam.
Cậu quên mất chưa nói cho đối phương biết mình không có tài khoản YY, bèn sốt sắng đứng dậy, quay đầu hỏi Trác Lan đang đánh phụ bản phía sau: "Làm sao bây giờ hả Trác Lan? Hắn hỏi số QQ của tớ kìa."
Thấy cậu không nói thêm gì, Dạ Độ Chu cũng không hối.
Bình thường người mới chơi game, chưa được vào Bang hội bao giờ thì sẽ không có tài khoản YY.
Gián điệp nhỏ kia tự để lộ thân phận rồi cũng không nhận ra.
Trong lúc tâm trạng đang buồn phiền hết sức, thậm chí hắn còn bắt đầu lo lắng giùm Dương Mao Quyển.

Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sao mà về báo cáo được đây.
Lập đội đi đánh phụ bản sẽ toàn mời bạn bè thân quen, Trác Lan gõ trên kênh【Đội】một câu "Có việc gấp, tớ treo máy một lát nha" rồi bỏ chuột và bàn phím lại, chạy tới giúp Dương Quyển đăng ký một tài khoản YY.
Tài khoản cũ chắc chắn hiện tại không dùng được nữa.

Trác Lan đăng ký giúp cậu hai tài khoản mới, tên là Dương Mao Quyển, giới tính nữ, 19 tuổi.

"Tớ có nói với người trong Bang tớ là sinh viên nam nhất." Trác Lan dặn cậu, "Cậu nhớ đừng để lộ sơ hở".
Dương Quyển gật gật đầu, gửi hai tài khoản cho Dạ Độ Chu.
Dạ Độ Chu tìm QQ và YY của cậu thì nhận ra đây đều là tài khoản mới.

Hắn đánh giá cậu cũng không tính quá ngốc, còn biết đăng ký tài khoản mới cứu vãn.
Sau khi hai người kết bạn, Dương Quyển cũng chú ý một điểm.

Ảnh đại diện của Dạ Độ Chu và ảnh đại diện trong ghi chép trò chuyện với Trác Lan là hoàn toàn khác nhau.
Ảnh đại diện của Dạ Độ Chu đen xì, tên tài khoản là Dạ Độ Chu.
Trong ghi chép trò chuyện của Trác Lan, ảnh đại diện của Dạ Hắc Phong Cao là ảnh đại diện đôi.
Có thể hắn dùng tài khoản phụ, cậu nghĩ.

Sau đó cậu cũng không gọi Trác Lan lại nữa.
Dạ Độ Chu kéo cậu vào nhóm, gửi kênh YY của Bang cho cậu.
Dương Quyển dùng thân phận khách xin vào, nhân viên quản lý nhanh chóng cho cậu một cái áo màu xanh dương giống hầu hết các thành viên khác trong bang.*
(*) Trong YY trước tên tài khoản sẽ có icon hình cái áo phân loại theo màu sắc để thể hiện quyền hạn trong kênh.
Khi chơi game Trác Lan rất hay dùng YY, Dương Quyển nhìn quá nhiều cũng biết đây là một phần mềm chuyên về âm thanh.
Sau khi được nhận áo xanh, cậu vẫn không biết phải làm gì, đang định lên QQ hỏi thì bỗng trước mặt loáng một cái, toàn màn hình YY đã thay đổi.
Dạ Độ Chu đưa cậu vào một căn phòng nhỏ có khóa trong kênh.
Trong này chỉ có hai người họ.
Dạ Độ Chu: Có đang đeo tai nghe không?
Dương Mao Quyển: Có.
Sau khi cậu trả lời, đối phương cũng không nhắn tiếp nữa.

Dương Quyển nhập chữ trong khung trò chuyện—
Làm sao...
Còn chưa gõ xong câu, bên trong tai nghe đã truyền đến tiếng người nói chuyện.
Giọng nói kia trầm thấp mà từ tính, hàm chưa mấy phần tùy ý, giống như đang ghé sát vào tai cậu mà khuấy động.

Đến cả hơi thở của đối phương cậu cũng có thể nghe rõ ràng, như thể còn có chút gì đó nhiệt tình.
"Cừu Nhỏ?" Dương Quyển nghe xong thì hơi thất thần, tâm tư cậu còn đang ở trong mớ hỗn độn, theo bản năng mà mở miệng ừ một tiếng.
Trác Lan đang đứng dậy rót nước uống, nghe thấy tiếng cậu thì quay đầu lại, không hiểu gì hỏi cậu: "Cậu vừa nói gì vậy?"
Thoáng chốc phục hồi tinh thần, Dương Quyển gỡ tai nghe xuống, đưa tay xoa xoa hai lỗ tai, trầm giọng đáp: "Không có gì"..


Bình luận

Truyện đang đọc