Một hôm, Hàm Phong hoàng đế cưỡi ngựa chạy qua trước cửa một ngôi nhà, thấy có nhiều chàng trai trẻ đi đi lại lại trước căn nhà đó, miệng ca những bản tình ca của đôi trai gai yêu nhau: Ngài nhìn kỹ lại, thì ra ở đầu tường có bốn cô nàng, cô nào cô nấy xinh đẹp như đoá phù dung đượm giọt sương mai, thân hình lả lướt, óng chuốt như cành tơ liễu rũ bên hồ.
Trong số bốn cô có một cô nhỏ nhất, tuổi chừng mười lăm mười sáu, sắc nước hương trời, xinh hơn mấy cô kia gấp bội.
Nàng liếc cặp mắt thu ba hết bên này qua bên kia, y như những cái câu móc hồn người.
Đôi chân của nàng thật tuyệt! Chúng nhỏ nhắn xinh xinh, vừa nhọn, vừa thon, lại đi một đôi hài bằng vải đoạn hồng có thêu hoa, đặt trên mặt đất chỉ dài có hai tấc.
Hàm Phong hoàng đế ngắm nghía một lúc, bật ra tiếng khen:
- Trời! Đẹp thật!
Trước mắt bốn cô gái xinh đẹp nọ, còn có một bà sồn sồn, vừa mắng tụi thanh niên nọ vừa đuổi chúng đi song đồng thời lại làm điệu hết sức tình tứ với bọn chúng: điệu đến nỗi hoàng đế cũng phải ngây người ra nhìn.
Hàm Phong cưỡi ngựa chạy đi chạy lại qua cửa nhà này đến ba lần.
Bọn gia đình nọ năm người biết ý mắc cỡ đóng cửa đánh ầm một tiếng bỏ vào trong hết.
Hàm Phong hôm đó vào cung mơ tưởng tới người đẹp suốt đêm không ngủ được.
Tuy cưỡi ngựa qua lại đến mấy lần nhưng ngài chẳng dám tới gặp mấy cô gái để trò chuyện.
Ngài dặn Thôi tổng quản đi dò la xem sao.
Thôi tổng quản đi luôn một hơi ba ngày liền mới quay về cung, trông mặt tươi tỉnh lắm.
Gặp hoàng đế, Thôi liền tâu:
- Bệ hạ có biết ngoài cửa Tuyên Võ có một mỹ nhân tên gọi cô Lan Nhi chân nhỏ đó không?
Hàm Phong hoàng đế nói:
- Trẫm làm sao biết được! Cô Lan Nhi chân nhỏ là ai vậy? Lan Nhi chân nhỏ là thế nào?
Thôi tổng quản lại tâu:
- Bốn cô gái đẹp mà hôm nọ bệ hạ đã gặp, có còn nhớ không? Nô tài đã đi dò la rồi.
Bọn gái đó đều là con gái nhà họ Trương, người Tô Châu, cha tên gọi Trương Vân Đài đã từng làm quan đến chức thị lang bộ Hình.
Ông Đài ở quê đã có vợ con đầy đàn: nhưng khi tới kinh ông lấy một cô gái lầu xanh về làm vợ bé, sinh được bốn cô gái, rồi bỗng nhuốm bệnh mất.
Mụ vợ bé họ Trúc goá chồng giữa lúc mới có bốn chục, cảnh gia đình đã đến lúc cùng quẫn quá rồi.
Nhưng nhờ được bốn cô con gái đều đã lớn mà lại đẹp, mụ liền dùng làm chiêu bài để câu bọn ong bay bướm lượn, gái trai cờ bạc, chứa thổ, đổ hồ, kiếm tiền độ nhật.
Bọn khách này cũng khoái cái lẳng lơ chơi bời của mụ ta và đều có vẻ quý mến mụ.
Bởi thế trong thành Bắc Kinh bọn ăn chơi thảy đều kéo tới đây du hí.
Bọn này rất thích bốn cô con gái, nhưng mụ Trúc giữ chặt, không một ai dính được cô nào của mụ cả.
Bọn công tử nhà giàu càng thấy khó, càng tung tiền ra như nước.
Nhưng mụ Trúc càng thấy chúng chịu xài tiền thì lại càng dấp dính, nhử mồi, nay hứa, mai hẹn mà chẳng tên nào gần được con gái mụ nữa chứ đừng nói đụng tới người.
Mụ theo chiến thuật đó, chẳng bao lâu đã có gia tài bạc triệu.
Lúc này, khách làng chơi, nếu chẳng phải vương công đại thần, mụ đâu có thèm tiếp Bốn cô con gái, cô lớn tên gọi là Hà Nhi, cô nhì gọi Quế Nhi, cô ba gọi Dung Nhi, cô tư gọi Lan Nhi vừa nhỏ nhắn xinh xinh, vừa duyên dáng tình tứ, lại thêm có đôi chân chỉ dài độ hai tấc nên người thành Bắc Kinh đều gọi nàng là cô Lan Nhi chân nhỏ…
Hàm Phong hoàng đế nghe tên thái giám Thôi Tam kể lể nguồn gốc tới dây, bèn cất tiếng hỏi:
- Có phải cô nàng đứng dằng sau mấy cô chị, má thoa phấn môi tô son, cặp mắt thi liếc bên này bên kia như làn thu ba lóng lánh, mà trẫm thấy hôm nọ đó không?
Thôi tổng quản liền đáp:
- Dạ! Chính phải đó.
Hàm Phong hoàng đế vỗ tay xuống đùi đánh đét một cái nói:
- Tuyệt thật! Một mỹ nhân, tiếng đôn quả chẳng ngoa chút nào.
Làm cách nào cho trẫm đến chơi với cô ta một tối đi?
Thôi tổng quản tâu:
- Bệ hạ đừng nóng lòng.
Nô tài được biết lão gia Hổ làm thủ quỹ cho tiệm vàng Phúc Ký ở phố lớn vốn bồ bịch với mụ Trúc từ xưa.
Nô tài sẽ nhờ lão ta nói giùm.
Hàm Phong hoàng đế nghe tới đây vội hỏi:
- Ngươi dám nói trẫm tới nhà mụ ta chơi gái ư?
Thôi tống quản xua tay bảo:
- Không! Không! Nô tài sẽ nói một vị mộc khách, thương gia tỷ phú tỉnh Giang Tây, lên kinh, nghe Trương gia có bốn cô con gái nên muốn tìm tới chơi và nhờ ông ta giới thiệu giùm.
Hàm Phong hoàng đế gật gù, miệng tươi như hoa, khen lấy khen để.
Thói tổng quản thấy hoàng đế khen bèn hứng chí ra đi.
Lão thủ quĩ tiệm vàng Phúc Ký được Thôi tổng quản uỷ thác liền tới nhà mụ Trúc thương lượng, qua ngày hôm sau, lão trở về báo Thôi tổng quản y theo lời của mụ Trúc.
- Nếu ông khách nào, đó có lòng thương con gái mụ ta, thì cứ xin mỗi một cô muốn gặp mặt phải bỏ ra năm vạn lạng tiền.
Đặc biệt với Lan Nhi phải thêm mười vạn lạng tiền "gia tư (tiền cho để cho khỏi mắc cỡ).
Riêng mụ ta phải cho thêm năm vạn lạng nữa.
Tổng cộng tất cả là ba mươi lăm vạn lạng bạc, thiếu một cũng không được.
Lão thu quĩ nói tới đây hạ thấp giọng, miệng tủm tỉm cười, ghé sát vào tai Thôi tổng quản nói:
- Còn tớ nữa, cúng xin năm vạn lạng đấy nhé.
Thôi tổng quản vội trở về hồi tấu, Hàm Phong hoàng đế vừa nghe tới con số cộng: bốn mươi vạn lạng bạc một đêm chơi, bất giác lè lưỡi dài như lưỡi rắn ráo, mặt bần thần như chuột rút.
Nhưng chỉ trong giây lát ngài đã tươi tỉnh lại ngay, bởi vì ngài nhớ tới bốn cái mặt đẹp như hoa, đôi chân của Lan Nhi chân nhỏ.
Thế là lập tức ngài bảo Thôi tổng quản vào kho lấy ngay bạc đưa tới tiệm vàng Phúc Ký.
Chẳng mấy chốc Thôi tổng quản đã đem đủ bốn mươi vạn lạng mang đi, trích năm vạn lạng cho lão Hổ thủ quỹ tiệm vàng, còn ba mươi lăm vạn lạng chuyển giao cho mụ Trúc, mẹ bốn cô gái nọ.
Khi không vớ được ba mươi lăm vạn lạng, mụ mừng quýnh, đến phát điên lên.
Quả thật, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay mụ chưa bao giờ một cú vớ được nhiều tiền như vậy.
Mụ Trúc cười, cười hoài, có lúc cười lên khăng khắc, bởi vì mụ như muốn điên rồi.
Thế là mụ ta một mặt giục con mụ tô son điểm phấn, một mặt bảo sửa soạn đón tiếp khách quý.
Đến ngày thứ ba, Thôi tổng quản lẻn đi mướn một cỗ xe, đưa hoàng đế vào ngồi trong, phía ngoài lấy cái vải bố che kín còn mình thì ngồi trên càng xe, lẻn ra ngoài cửa Tuyên Võ, thẳng tới nhà họ Trương.
Tới nơi, Thôi tổng quản đỡ hoàng đế xuống xe, mụ Trúc đón rước vào nhà.
Hoàng đế nhìn kỹ mụ Trúc thấy mặt mụ trát đầy son phấn, cặp chân, mày cong vút, bèn cười nói:
- Nương phong vận đỏm dáng thật đáng yêu?
Mụ Trúc nghe nói, nguýt một cái dài đến mấy trượng, giơ cánh tay thon thon trắng trắng vỗ đảnh đét một cái vào vai hoàng đế, một tay che miệng tủm tỉm cười nói:
- Khéo cái miệng trơn cứ như mỡ heo ấy!
Hàm Phong hoàng đế khoái chí, cười phá lên, có lúc nghe lạc đi thành hô hố, ý như tiếng còi lệnh, chân thoăn thoắt bước vào giữa phòng khách, nơi đây trang trí rất lịch sự: sàn lót thảm hoa, trên tường treo đèn lồng đỏ hắt ánh sáng lung linh mờ ảo ra khắp phòng.
Thế rồi, bỗng các đại thần cũng biết chuyện, cả bọn vội vã kéo tới phía ngoài cửa Tuyên Võ để đón giá.
Trong chốc lát, mấy căn nhà họ Trương đầy nghẹt cả vương công đại thần.
Trong số có một vị đại học sĩ tên gọi Đỗ Thụ Điền xông thẳng vào nhà sau tha thiết khuyên can hoàng đế.
Còn một vị nữa, ngự sử Thẩm Bào Trinh, dâng luôn một tờ sớ đàn hặc Thôi tổng quản, nói họ Thôi dám đưa hoàng đế đi chơi bời bậy bạ, xin hoàng đế giao nội vụ phủ dùng gậy đánh chết.
Nào ngờ vị phong lưu thiên tử ấy mê say năm mẹ con nhà mụ Trúc đến cái độ bất chấp cả triều đình can gián, chẳng chịu về cung.
Thôi tổng quản hoảng quá, vội chạy vào nói nhỏ với ngài:
- Xin thành thượng hồi cung cho.
Thánh thượng cứ giao phó bốn cô này cho nô tài.
Trong ba ngày nô tài thế nào cũng thu xếp đưa cả vào vườn Viên Minh.
Lúc đó thánh thượng tha hồ muốn vui chơi lúc nào lại chả được, còn ai dám tới quấy rầy thánh thượng nữa.
Hàm Phong hoàng đế nghe xong, xua tay báo:
- Chớ! Chớ có đưa về vườn Viên Minh.
Ở đấy đầy những "hũ dấm" (ám chi các bà hay ghen).
Chớ có đưa về đó mà khổ cả.
Thôi tổng quản suy nghĩ một lát, rồi dập đầu tâu:
- Nô tài biết một chỗ rất u tĩnh, cách vườn Viên Minh không xa.
Xin thánh thượng cho bốn chị em họ Trương ở đó là tất nhất.
Trong ba ngày, thế nào nô tài, cũng xin xếp đặt nơi ấy ổn thoả, lại sẽ đưa thánh thượng tới đoàn tụ.
Việc trước tiên lúc này là mời thánh thượng hồi cung đã.
Nếu không thì cái đầu lâu của nô tài không còn có cách chi bảo đảm được.
Hàm Phong hoàng đế thấy Thôi tổng quản cầu khấn quá đỗi bèn hứa hồi cung.
Bên ngoài đã bày đặt lọng giá sẵn sàng.
Lúc lâm biệt ngài còn bịn rịn chẳng muốn rời tay.
Nhưng cuối cùng cũng đành dứt áo ra đi.
Phía ngoài văn võ triều đình đón rước, đỡ hoàng đế lên xe loan.
Bỗng ngài sực nhớ ra một điều gì đó, bèn vội gọi Thôi tổng quản đến trước xe loan dặn nhỏ một câu:
- Ngươi thu xếp cho bốn chị em họ Trương, chớ có quên mụ Trúc đấy nhé.
Mụ ta hay tuyệt, hiếm có đó!
Nói xong, ngài cười sằng sặc, vang cả khu phố.
Ba mươi hai tên phu kiệu ghé vai vào, chạy một mạch ngài về cung.
Hàm Phong hoàng đế trở về, Hiếu Trinh hoàng hậu chẳng dám khuyên can lấy một lời chỉ vì bà sợ mang tiếng là người ghen tuông nhỏ nhen.
Nhưng đám phi tần khi thấy ngài lại đem lòng oán hận.
Biết vậy, ngài cũng mặc kệ, chẳng thèm để ý đến.
Ba hôm sau, Hàm Phong hoàng đế lại võng lọng tới vườn Viên Minh.
Trong vườn, tất nhiên đã có một bọn phi tần đứng đón.
Giữa lúc ngài đang trỏ chuyện với bọn phi tần, thì bỗng Thôi tổng quản bước tới, khẽ kéo ống tay áo làm hiệu.
Tức thì ngài theo viên thái giám bước ra khỏi cửa Tảo Viên môn, đi thẳng về phía tây, quanh qua một góc đường, đến một khu rừng thông cao rậm âm u.
Thôi tổng quản đi trước, quanh qua phật điện, bước sang cái cửa ngạch phía tây, tới một rừng trúc.
Hai người đi qua khu rừng trúc thì thấy một dãy tường sơn trắng lộ ra một cái cửa tò vò.
Bước qua cái cửa đó, hai người lại thấy một dãy bức màn tượng che khuất sau gian tịnh xá, phía ngoài rèm treo mấy cái lồng chim yểng.
Khi có người tới chúng hót vang lên: "Có khách! Có khách!".
Người nhà phía trong nghe tiếng chim hót, vén rèm bước ra.
Hàm Phong hoàng đế chú ý nhìn thì ra là mụ Trúc.
Ngài nhảy chồm lên trước, nắm lấy tay mụ, bá vai mụ bước vào nhà.
Từ phía trong, bốn chị em Hà, Quế, Dung, Lan cũng bước ra đón ngài, vây chung quanh thăm hỏi rối rít như đàn chim.
Hoàng đế hai tay kéo bốn cô kéo xuống giường, quay đầu lại hỏi Thôi tổng quản chỗ này là nơi nào.
Họ Thôi hồi tấu:
- Đây chính là Thiên Phật tự, xưa vốn là một vương phủ.
Về sau vương gia này không con nối dõi, nên đem sửa làm chùa.
Hiện nô tài đã cho đuổi hết bọn sư Lạt Ma đi chỗ khác, và đưa hai mươi tên thái giám từ vườn Viên Minh lại để chầu chực hầu hạ.
Xong đâu đấy, nô tài mới ra ngoài đưa bốn vị cao nương tới đây để hoàng thượng sớm tối lâm hạnh, như thế có phải tiện lợi không.
Hàm Phong hoàng đế gật đầu nói:
- Người thực vất vả quá vì ta.
Ta thưởng cho người một vạn lạng bạc nhé!
Thôi tổng quản lĩnh thưởng xong lui ra, chạy tới kho nhận bạc.
Còn hoàng đế tử đó nằm chơi liên miên với bốn chị em nhà mụ Trúc, chẳng thèm để ý tới việc về vườn Viên minh nữa..