THANH HOA TRẤN

Hồng tuyến bị động làm chuông bạc bên trên ào ào vang lên một trận, ông ông tác hưởng vào trong tai người, Nhan Tam thì bị đè lên đất, cái hộp gỗ không biết đã lăn tới đâu, ghê tởm hơn là, hắn nhận ra thanh âm người trốn ở trong tối giã quỷ dọa hắn!

“Con khỉ ngốc chết bầm! Ngươi khuya khoắt trốn ở chỗ này làm gì?” Nhan Tam tống cho Tần Xán phía trên người mình hai quyền.

Tần Xán nhịn đau, hỏi lại hắn, “Lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng? Ngươi khuya khoắt chạy tới nơi này làm gì?”

Nhan Tam giật mình, không thể che giấu sự chột da của mình, “Ta đến xem có người khả nghi hay không.”

“Người khả nghi?” Tần Xán kéo kéo hồng tuyến quấn trên người, thoáng đứng dậy, “Ta thì thấy không ai khả nghi hơn ngươi! Đao rất lưu loát a! Công phu cũng thật không tồi a! Thân thủ vừa rồi cắt bốn cái chuông cũng thực sự là… Sách sách sách! Ngay cả bản lĩnh mở khóa cũng không thua gì.”

Trong lòng Tần Xán bực bội a, làm xong hồng tuyến thì phát hiện chính mình bị vòng bên trong không ra được, đã rất tức giận, chung quy còn khiến thiên la địa võng mình tân tân khổ khổ thiết kế bị lãng phí một cách vô ích, thế là hắn chỉ còn cách ngồi đó chờ người đến.

Mặc dù có để A Đại mang chút thức ăn để trước phòng cho mình, thế nhưng đêm dài mênh mông, chỉ lát sau bụng đã đói kêu vang, lại vừa lạnh vừa đói chờ đến hừng đông, kết quả là hắn đụng phải tên kia đến gây rối.

Ngay từ đầu còn cảm thán thân thủ của hắn, nhưng rất nhanh lại phát hiện tên kia sẽ đắt thủ, Tần Xán vừa nhìn ngọn nến và hột quẹt trong tay, thế là bèn nghĩ muốn dọa hắn, kết quả tên kia trực tiếp ném đao đến mặt mình.

Tần Xán càng nghĩ càng giận, võ công khá lắm? Dùng đao cũng thật mau? Không thấy tâm huyết vất vả cả một ngày của lão tử đều uổng phí? Sớm biết như vậy, lúc ban ngày liền cắt hết đi ra ngoài, còn hơn ngồi ở chỗ này chịu tội.

Thế nhưng cúi đầu nhìn Nhan Tam, khí lớn hơn nữa cũng không dám phát, Tần Xán chỉ có tự nhận mình xui, rồi mới dùng khẩu khí lấy lòng nói, “Tổ tông của ta, ngươi có thể đừng tìm ta quấy rối nữa không? Trở về ta lại mang mấy thứ hiếm lạ đến cho ngươi chơi, tuyệt đối so với chén này còn đáng giá hơn.”

Nhan Tam vừa nghe đã thấy hứng thú, “Là cái gì?”

Tần Xán thầm nghĩ rồi mới nói cho hắn biết, “Chỗ ta nơi đó có một bộ trà cụ diêu ngọc từ, nhẵn nhụi sáng bóng mượt mà, tỉ mỉ trong suốt, tuyệt đối so với chén này còn đáng giá hơn.”

Thế nhưng vừa nói xong, trong lòng đã bắt đầu đau xót, đây chính là đồ Thái hoàng Thái hậu ban cho hắn, nếu không phải quen dùng bộ này để uống trà, hắn mới không mang ra đâu, hiện tại thì tốt rồi, tiện nghi cho ngươi.

Nhan Tam nhíu mi hình như không tin lắm, “Nếu bộ trà cụ này của ngươi còn tốt hơn so với cái chén đó, vậy thì vì cái gì Vân Trung Nhan lại muốn trộm cái này mà không phải cái của ngươi?”

“Hắn không có mắt!”

Thế nhưng hiển nhiên Nhan Tam còn không muốn bỏ qua, thế là Tần Xán chỉ có thể tăng giá.

“Lần trước tại Vân Long sơn không phải ngươi từ chỗ ta lấy khối ngọc kia đi sao, khối kia còn không tính là tốt.” Nói, lại thò tay vào ngang hông lấy dải lụa đem ra, “Thấy được không, khối bạch ngọc này là một kiểu điêu khắc chim giẻ cùi, đây mới là cực phẩm trong cực phẩm.”

Ngọc sáng lên dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, oánh nhuận quang hoa, đuôi chim kéo dài, lông rậm mọc tung, cùng với miệng chim hàm cỏ tạo thành đường cong cực kì duyên dáng, uyển chuyển lưu loát, tài tình lại lịch sử tao nhã, vừa nhìn chạm trổ thì biết không phải là nhà bình thường có thể sử dụng, càng không nói đến ngọc liêu bạch sắc.

Nhãn tình Nhan Tam sáng lên, thò tay muốn cướp, Tần Xán đưa tay thu lại, rồi hai người cũng không nhìn đến tình huống hiện tại, cứ như vậy cò kè mặc cả,

“Có được hay không?” Tần Xán quơ quơ ngọc trong tay hỏi hắn.

Nhan Tam chép miệng, “Ta nhớ rõ ngươi còn có khỏa dạ minh châu……”

Tần Xán nghĩ rằng, hay nha! Công phu sư tử ngoạm là đây? Mài răng, hận không thể cứ như thế cắn hắn một ngụm, nhưng vẫn là hung hăng cắn lòng đồng ý, “Hảo, đều cho ngươi!”

“Thành giao!” Thỏa thuận làm ăn xong, Nhan Tam thế này mới chú ý tư thế của hai người, đầu gối co lại đỉnh ngay bụng Tần Xán, “Đứng lên!”

Thiết, chiếm tiện nghi xong liền trở mặt không nhận người?!

Nhưng Tần Xán chỉ dám nói thầm trong lòng, đang muốn đứng lên, dưới chân lại bị vấp một cái, ngược lại đem Nhan Tam nằm dưới ép tới càng kín.

Nhan Tam bị ép một hơi muốn tắt thở, thành ra, quả đấm rơi xuống lưng Tần Xán tựa như mưa rơi.

“Dừng tay, đừng đánh, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng.” Tần Xán dùng tay chống dậy nửa người trên, quay đầu nhìn lại thì phát hiện người mình bị hồng tuyến quấn quanh, dưới chân cũng bị quấn không ít, “Chờ một chút, bị quấn.”

Nhan Tam đương nhiên sẽ không phối hợp nằm yên, chưa được một xíu đã không bình tĩnh nói, “Xong chưa?”

“Chưa, đừng quấy, biết cái gì gọi là nóng ruột không ăn được đậu hủ nóng không?”

Thế nhưng, khi kéo hồng tuyến thì lại động đến chuông, tiếng leng keng leng keng vang lên thật làm người phiền táo, Nhan Tam ôm tai, đá đá một phát, “Ồn chết! Trực tiếp dùng dao cắt đi!”

“Đúng vậy, dao đâu… Dao đâu?” Thế là lại luống cuống tay chân tìm thanh chủy thủ kia của Nhan Tam.

Vừa lúc đó, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân cấp thiết, tiếng của A Nhị truyền tới, “Đại nhân còn bên trong chứ, có việc gì hay không?”

Tần Xán vừa muốn nói mình không có việc gì thì lại bị sợi dây quấn lấy, vừa đó lại chợt nghe ngoài cửa thư phòng phát ra một tiếng ‘oanh’ rền rỉ, ván cửa bị người đánh một quyền xuyên qua, vỡ thành một đống rơi xuống đất.

A Đại đánh nát cửa đang muốn xông vào thì sau khi nhìn rõ tình hình trong phòng, đột nhiên dừng lại cước bộ, A Nhị, A Bân và A Đinh đi theo phía sau không kịp dừng bước, một người tiếp một người đụng lên người phía trước.

“A Đại, xảy ra chuyện gì?”

“Ai nha, sao lại dừng.”

Nghi hoặc và oán giận cùng nhau vang lên, thế nhưng sau khi nhìn tình huống trong phòng thì tất cả đều mở to hai mắt, rồi mới không biết ai toát ra một câu, “Thực xin lỗi, chúng ta nghe tiếng chuông vang thì cấp bách cho rằng đã xảy ra chuyện, không nghĩ tới… Thực xin lỗi, quấy rầy đến Tam đương gia và đại nhận…. Thực xin lỗi….”

A Bân A Đinh quay người lại liền chuồn mất không thấy bóng dáng, A Đại còn sững sờ chỗ đó cũng được A Nhị một phen tha đi, “Không có việc gì không có việc gì, chúng ta trở về tiếp tục ngủ.”

Tần Xán không hiểu bọn họ đang chơi cái trò gì, nhìn thấy đã không còn ai ngoài cửa, lại cúi đầu nhìn Nhan Tam dưới thân.

“Đây là… ám hiệu của sơn trại các ngươi?”

“Đi chết đi!”

Nhan Tam tức giận đầy mặt đá cho Tần Xán vài đá, đem hắn đá qua một bên, rồi dùng sức đem hồng quyến quấn cùng một chỗ xé tan, từ đó giận dữ đứng lên rời đi.

Tần Xán ngẩn người, phát hiện Nhan Tam thiệt đi một mình, muốn đứng dậy, thế nhưng cái nùi bừa bộn này lại cuống lấy hắn, “Nè! Ngươi không thể cứ đi như vậy! Nè? Người tới! Người mau tới!”

Thật vất vả giãy dụa từ trong đống hồng tuyến đi ra, Tần Xán nhìn hộp gỗ bị ném trong một góc lạnh lẽo, đi đến nhặt lên mở ra thì phát hiện cái chén bên trong đã thành hai nửa.

Bình luận

Truyện đang đọc