THANH HOA TRẤN

Hiểm hiểm đứng vững, Vân Trung Nhạn đang muốn vỗ ngực bình tĩnh, thì bất ngờ một cái lưới từ phía trên hạ xuống bao kín lấy hắn, cùng lúc lại vang lên tiếng xích sắt. Chờ trong phòng điểm lửa sáng lên, Vân Trung Nhạn phát hiện chính mình bị xích sắt trói y như một khối bánh chưng, ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Xán giơ ngọn nến he he cười nhìn hắn.

“Ngươi muốn làm gì?” Vân Trung Nhạn một bên hỏi một bên âm thầm hoạt động thiết liên dưới tay, hy vọng có thể mở ra.

Tần Xán giơ ngọn nến để sát vào hắn, đem ánh nến đến gần hai má Vân Trung Nhạn, “Bản quan muốn biết là ai thuê ngươi đi cướp hồ điệp bôi?”

Vân Trung Nhạn hướng mặt qua một bên sợ hắn đốt trúng, “Chúng ta làm việc đều theo quy củ, giữ bí mật cho cố chủ, ngươi đừng hòng từ chỗ ta hỏi được một chữ!”

“À?” Tần Xán nhướn mi, sau đó chậm rãi thu hồi ngọn nến, “Bản quan cũng muốn biết miệng ngươi rốt cuộc kín bao nhiêu, làm thế nào để ngươi có thể mở miệng……”

Giọng Tần Xán trầm xuống, đằng sau đột nhiên trở nên sáng rỡ, nguyên lại ngọn nến trong phòng đều được điểm sáng.

Vân Trung Nhạn nhìn thấy A Đại bị hai người đè vai ngồi ở cạnh bàn, tay phải đặt lên trên. Nhan Tam đứng bên cạnh nhét vạt vào trong đai lưng, một chân đạp lên trên ghế, trong tay còn tung hứng chủy thủ chói lọi.

Vân Trung Nhạn không khỏi kinh ngạc, “Các ngươi muốn làm gì?”

Tần Xán đặt ngọn nến lên mặt bàn, sau đó nắm lấy tay kia của A Đại cùng để lên.

“Ta nghĩ tay này của A Đại quan trọng bao nhiêu, ngươi hẳn so với ta còn rõ ràng hơn. Bản quan nổi tiếng có kiên nhẫn, ta hỏi ngươi một lần, ngươi không nói, bản quan sẽ chặt một ngón tay của A Đại, hỏi lại một lần, ngươi vẫn không nói, vậy chặt tiếp thêm một ngón tay, nếu ngươi kiên trì không nói ra chân tướng, chúng ta còn có tay và ngón chân cũng có thể chặt.”

“Cẩu quan!” Vân Trung Nhạn đỏ hồng đôi mắt lớn tiếng mắng hắn.

Tần Xán nhíu mày thân thể thoáng lui về sau, lộ ra dáng vẻ bị hắn hù dọa, sau đó biểu tình trên mặt khôi phục trấn tĩnh, “Cẩu quan đang ngủ trong huyện nha đấy, nghe không thấy ngươi kêu nó đâu.”

“Ngươi……” Vân Trung Nhạn bị tức nghẹn, sau đó hướng qua A Đại, “Ngươi vô tội, bây giờ bọn họ kéo ngươi liên lụy vào, vì sao ngươi không phản kháng?”

Trên mặt A Đại không có bất cứ sợ hãi, đạm thanh nói, “Từ ngày đó lên Vân Long sơn, ta chính là trại nhân Hắc Vân Cửu Long trại, Tam đương gia muốn ta chết,  thì ta sẽ không sống.”

Lần này Vân Trung Nhạn triệt để bị hắn chọc giận đến câm nín, biểu tình nhìn qua A Đại giống như chỉ hận không thể cắn hắn hai phát, thấy biểu tình A Đại kiên quyết liền chuyển hướng sang Tần Xán.

Tần Xán đắc ý, giơ tay làm một động tác, Nhan Tam phía sau cúi người đè tay A Đại, tay kia giơ chủy thủ……

“Vân Trung Nhạn, ngươi nói hay là không?”

Tầm mắt Vân Trung Nhạn bồi hồi giữa A Đại và Tần Xán.

Nhan Tam cầm đao, thấy tay Tần Xán vừa hạ xuống, liền đem chủy thủ ném lên không trung, thân đao ánh bạc dạo qua một vòng giữa trời, hàn mang đâm vào mắt, thời điểm mũi đao hạ xuống Nhan Tam vừa lúc chặn lại chuôi đao, lực đạo cực mạnh đâm phập xuống dưới.

“Ta nói!”

Ba!

Chủy thủ trong tay Nhan Tam đã cắm trên mặt bàn.

Một hơi tựa như nghẹn trong cổ họng, mặt Vân Trung Nhạn đỏ bừng, ánh mắt cơ hồ muốn lọt ra, nhìn đến Nhan Tam chậm rãi rút chủy thủ trên bàn, thân đao không dính máu, nguyên lai một đao kia là xuyên qua khe hở giữa ngón út và ngón áp út của A Đại, cắm vào trên bàn.

Vân Trung Nhạn lúc này mới như người chết chìm hít được không khí, dùng sức thở hổn hển mới chậm rãi hoãn lại, sau mới tiếp tục hung hăng trừng mắt liếc Tần Xán.

“Thuê ta trộm hồ điệp bôi…… chính là Bùi lão thái thái.”

Cả bọn A Đại đều trở nên kinh ngạc, Tần Xán nhưng lại không ngạc nhiên quá nhiều, giống như đã đoán được, chỉ còn kém là chưa chứng thực, “Đừng nói một nửa giấu một nửa.”

Vân Trung Nhạn nghĩ nghĩ, nói, “Sự tình là như vầy……”

Mấy tháng trước Vân Trung Nhạn đi ngang qua Thanh Hoa trấn, bạc trên người đều đã dùng hết, thì muốn tìm một hộ nhân gia của cải không tồi mượn chút lừa gạt, cuối cùng chọn trúng Bùi gia.

Nửa đêm âm thầm mò đến, thì phát hiện nhà này chỉ là nhà không chẳng có thứ gì đáng giá, lúc đang muốn đi, thì hắn ở trong phòng nhìn thấy nam chủ nhân đi vào phòng của lão thái thái, sau đó vừa dỗ vừa khuyên lão thái thái nên đem cái vật gọi là hồ điệp bôi đưa cho hắn bảo quản.

Vân Trung Nhạn là người Ký Châu, vừa nghĩ một chút đã đoán được hồ điệp bôi này chắc là một trong những của hồi môn của Kim gia tiểu thư xuất giá năm đó. Hắn sinh hiếu kì nên nhìn lén nhìn xem, đợi Bùi Thư Đức dụ khuyên vô vọng rời đi, lão nhân cũng lên giường đi ngủ, lặng lẽ mò mẫm đi xuống.

Thế nhưng lão nhân gia kì thật cũng không ngủ, mà còn si ngốc ngơ ngác nhìn sà nhà, thần sắc thanh minh thật sự, còn không một tiếng động đứng lên, đứng phía sau Vân Trung Nhạn đang bận rộn lục tung tìm kiếm, ngược lại dọa cho hắn hoảng sợ không ít.

“Lão thái thái ngay từ đầu cho rằng ta là do Bùi Thư Đức gọi tới, nhưng ta giải thích rõ ràng là vì trên ngươi ta không có tiền nên muốn vào đây tìm chút đỉnh, thì nàng từ gối đầu lấy ra một chiếc hộp, nói bạc và kim sức trong này ta có thể lấy đi, thời gian nàng không còn nhiều giữ lại cũng không dùng, nhưng nàng muốn ta giúp nàng làm một chuyện……”

“Muốn ngươi đi trộm hồ điệp bôi?” Tần Xán hỏi.

Vân Trung Nhạn gật đầu.

“Nàng nói hồ điệp bôi không chỉ là của hồi môn của nàng, mà còn là vật nàng yêu nhất đời này, hơn nữa cho đến bây giờ còn là vật đính ước ý trung nhân đưa cho nàng, đáng tiếc đời này bọn họ không cách nào được ở cùng nhau……”

“Nàng tin tưởng chỉ cần có hồ điệp bôi, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, cho dù là uống Mạnh bà thang hay qua cầu Nại Hà, thì kiếp sau nàng cũng có thể mang theo tìm được hắn…. Thế nhưng tướng công của nàng, nhi tử, tôn tử đều không chịu thua kém, bại hết gia sản, hiện tại còn đem ý niệm động đến hồ điệp bôi, nàng không muốn đưa hồ điệp bôi cho hắn, cho nên vẫn giả vờ như mình tuổi lớn, si ngốc.”

“Nàng sợ sau khi mình qua đời, hồ điệp bôi sẽ lọt vào trong tay người khác, cho nên muốn tuyệt ý niệm này trong đầu Bùi Thư Đức. Ta nghe xong thấy thực cảm động, cho nên đáp ứng hoàn thành tâm nguyện này của nàng……”

Vân Trung Nhạn nói xong ngẩng đầu, “Chính là như thế, ta đã nói, các ngươi có thể thả ta đi không?”

Trong phòng một mảnh trầm mặc, A Đinh cố gắng hấp mũi, ước chừng cũng vì cảm động, A Bân một bên nhìn hắn như thế, vươn tay muốn choàng vai hắn an ủi, kết quả lại bị A Đinh một phen kéo tay, lôi tay áo của hắn hung hăng lau nước mũi. A Bân thấy thế quyết đoán thu tay về, cũng vỗ bộp một cái vào ót hắn.

Tần Xán phục hồi lại tinh thần, “Nếu đúng là thế, ngươi ngay từ đầu đã biết hồ điệp bôi kia là giả?”

Vân Trung Nhạn lại gật đầu, thoáng nhìn Nhan Tam sau lưng Tần Xán chợt có thâm ý mà nhướn mi, nghĩ rằng đại khái bị đùa mà khó chịu, lại vội vàng lắc đầu, “Ta là được người nhờ vả, hơn nữa ta cũng chưa thấy qua dáng dấp thật sự của nó ra sao, lão thái thái đã nói với ta, nhất định phải để người biết hồ điệp bôi không còn, không thì đã chẳng còn tồn tại trên đời này, tóm lại không cần mang về.”

Tần Xán nhíu mi suy nghĩ, rồi sau đó nâng tay ý bảo bọn họ đem thiết liên và lưới trên người Vân Trung Nhạn lấy xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc