THANH HOA TRẤN

Nhan Tam cầm lấy bàn chân Tần Xán, dùng vỏ hạch đào đã bễ chọc ngay giữa chân hắn.

Cái loại cảm giác vừa thích vừa nhột này, làm Tần Xán quả thật giống như quăng thân vào địa ngục, hai tay không ngừng đấm trên mặt đất, một bên vừa cười lại vừa gọi cầu xin tha thứ, một bên còn không ngừng giãy dụa, nhưng bị Nhan Tam đặt ngồi dưới thân, lòng bàn chân lại còn bị chọc ngứa, căn bản không thể xuất ra khí lực, mà cảm giác ngưa ngứa dưới chân còn là một nặng ba nhẹ chọc chọc, chọc đến mức ngực, cổ họng và miệng còn muốn ngứa theo, chút này cũng không đau, nhưng đối với Tần Xán mà nói so với cực hình còn muốn khó chịu hơn.

“Hảo tổ tông, Nhan Tam tổ tông, ta sai rồi, ha ha ha! Ta nhận sai! Đừng chọt nữa! Ô ô ô!” Tần Xán quả thực muốn khóc lên.

“Ngươi còn trốn không?”

“Không trốn! Ha ha ha!”

“Vậy ngươi chính là cho nhỏ!”

“Ô — Ta là chó nhỏ! Cứu mạng! Người mau tới! Xảy ra chết người!”

Bên kia sương phòng, A Đại đang nằm trên giường xem một quyển binh thư, A Nhị, A Bân còn có A Đinh ba người đang chơi Bài Cửu, nghe được từng trận tiếng vang đùa giỡn bên ngoài của Nhan Tam và Tần Xán, ba người ngừng lại động tác trong tay, cùng nhau nhìn về phía ngoài cửa sổ, rồi mới cùng nhau lắc đầu thở dài.

“Một ngày mỹ cảnh như thế, sao lại chẳng có được một nương tử xinh đẹp khả nhân* bồi bên cạnh.” (động lòng người.)

“Phát xuân cái gì! Nhanh lên, đến phiên ngươi.”

“Nếu không thì người thua mời mấy người chúng ta đến Túy Nguyệt lâu chơi một lần.”

“Chủ ý này không tệ…”

“Vậy khai bài nhanh lên một chút.”

Tần Xán kêu la nửa ngày cũng không có người đến giúp hắn, thời gian lâu, lòng bàn chân cũng không còn ngứa cong nhân tâm phê như lúc đầu, chỉ cảm thấy cơ thịt trên mặt đều mỏi nhừ, thế là cả người nằm rạp trên đất thở dốc.

Nhan Tam thấy hắn không phản kháng, cho nên cũng ngừng lại, muốn phòng hắn giãy dụa, nhưng thật ra vẫn là bình ổn khí lực, bất quá hắn vẫn ngồi trên người Tần Xán không có đứng dậy, đem vỏ hạch đào bễ nát ném qua một bên, dùng tay áo thuận tiện xoa xoa mồ hôi trên trán.

Tần Xán nằm ở nơi đó, bên tai mơ hồ truyền đến đến thanh âm khàn khàn già nua, xướng lên một khúc điệu hát dân gian.

Trước sao hồng tía đua chen, giờ sao giếng lấp tường nghiêng thế này? Cảnh xuân sắc thắm còn đây, lòng xuân lại đã đâu hay nhà nào… Sương giăng sớm, chiều mây cao, mưa che tranh cũ, khói xao ảnh thuyền, tuổi xuân thiếp khóa trong hiên, ngẩng ngơ ba tháng xuân nghiêng qua trời……”*

(*) Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến, tự giá bàn đô phó dữ đoạn tỉnh đồi viên. Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên, thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện… Triêu phi mộ quyển, vân hà thúy hiên, vũ ti phong phiến, yên ba họa thuyền, cẩm bình nhân thắc khán đích giá thiều quang tiện…

Hồi 10 – Mẫu đơn đình

Tần Xán men theo thanh âm nhìn đến, phát hiện nguyên lai là lão bá trù phòng vừa đi trên hành lang vừa đang hát tiểu khúc, một bên còn đùa cùng cẩu quan.

Lão bá lấy một khúc xương quơ quơ trước mặt nó, rồi mới xòe khúc xương đặt trong lòng bàn tay, tay bên kia thì để cục đá, hai tay đều nắm lại thành quả đấm đưa đến trước mặt cẩu quan, để nó đoán khúc xương để trong tay nào.

Tần Xán nhìn nhìn liền xuất thần, Nhan Tam bên kia thủy chung vẫn không thấy Tần Xán có động tĩnh, quay đầu nhìn thì thấy Tần Xán đang nghiêng đầu suy nghĩ, ánh mắt thẳng tắp không biết nhìn gì, rồi lại chuyển phương hướng, đến gần đầu Tần Xán, từ tầm mắt Tần Xán nhìn qua.

“Ngươi đang nhìn cái gì?”

“Hư……” Thanh âm và biểu tình của Tần Xán trở nên nghiêm túc, “Ngươi nhìn kỹ tay của lão bá, thật ra trước khi lão đưa tay cho cẩu quan đoán thì đã đem khúc xương và cục đá tráo nhau, cho nên cẩu quan vô luận đoán tay nào thì bên trong cũng đều là đá.

Nhan Tam nhìn kỹ, phát hiện quả như giống như Tần Xán nói, khi lão bá cầm khúc xương, trong ngón tay còn kẹp theo hòn đá nhỏ, lúc giấu tay xuống sau lưng thì đem đá nhỏ trong ngón tay chèn vào, mà khúc xương ban đầu thì bị lão nhanh chóng giấu qua một bên, sau đó lần thứ hai đưa đến trước mặt cẩu quan, cẩu quan nâng móng vuốt chỉ tay trái, mở ra, quả nhiên là cục đá.

“Đã lớn tuổi thế còn đi khi dễ một con cún.” Nhan Tam có chút tức giận, chắc là do cảm thấy cẩu quan đoán mãi vẫn không đúng, lại còn giương miệng nhiễu nước nước nhìn lão bá, bộ dạng thực rất đáng thương.

Tần Xán [thiết] một tiếng, “Tuổi ngươi không lớn lắm, khi bình thường cũng không thấy ngươi ít khi dễ nó.”

Nhan Tam cau mày lấy tay quạt một phát sau đầu hắn.

Tần Xán nâng tay sờ ót, đột nhiên hai mắt trừng to, tiếp theo liền một phát từ dưới đất bò dậy, cũng không biết khí lực từ đâu khiến Nhan Tam không hề phòng bị bị ném một bên.

“Con khỉ ngốc, ngươi……”

Nhan Tam có chút không hiểu từ dưới đất đứng lên, thấy Tần Xán không quay đầu đã vội vàng bước đi, hắn cũng nhanh chóng đuổi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc