Bị Nhan Tam hỏi như vậy, mọi người lúc này mới nghĩ đến, đều chỉ lo thi thể của bốn người này, nhưng lại quên còn có một người, đó chính là Sầm Hi.
Chỉ có nguyên nhân của y là hoàn toàn bất đồng, trên người y không có vết thương, mà cũng không hề có hồn phách.
Mọi người không có kết luận khác, Vạn lão Nhị đề nghị nói, “Mệt mỏi một ngày, vẫn là sớm đi nghỉ ngơi đi, Tần huynh đệ và lão Tam đều bị thương, sự tình hiện tại ít nhất sắp đặt có mục đích, cho nên ở trong này nghĩ cũng không phải biện pháp.”
Tần Xán trở lại phòng mình, có người mang cơm nóng đến cho hắn, thế nhưng khi nhấc đũa, trong đầu liền trồi lên thi thể thối rửa không chịu nổi của A Nghĩa và A Lương, nhất thời khẩu vị cũng chẳng còn, ăn vài miếng cơm trắng liền ngã lên trên tháp.
Thời điểm mông lung buồn ngủ, Tần Xán phát hiện trước mặt có một mảnh bạch quang rất sáng, sau đó hắn thấy Sầm Hi chậm rãi đi về phía bạch quang.
Hắn gọi tên Sầm Hi, nhưng mặc cho chính mình kêu gọi thế nào, Sầm Hi giống như đều không nghe đến, giống như một cái xác không hồn, đi đến chỗ sâu nhất trong bạch quang, bên trong bạch quang vươn ra vô số dây leo, quấn quít lấy hắn, đem cả người hắn nuốt vào…
Tần Xán đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện trời bên ngoài đã sáng choang, ngồi trên giường hồi tưởng giấc mơ, lại không biết nó đại biểu cho cái gì.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng ‘bá bá bá’, Tần Xán đứng dậy mở cửa, thích ứng với ánh sáng mặt trời đang chiếu xuống, thì thấy đó là thanh âm Nhan Tam đang luyện đao.
Trải qua mấy ngày dung hợp, Nhan Tam tựa hồ đã hoàn toàn thích ứng với thân thể Sầm Hi, công lực cũng dần dần gia tăng, chuôi thanh độc đao ở trong tay hắn tựa như có sinh mệnh.
Trên da thịt trắng ngần của hắn có một tầng thủy quang, dưới ánh mặt trời lòe lòe sáng rỡ, hình xăm trên cánh tay phải bị mồ hôi thấm tẩm, màu sắc sáng rõ, trông rất sống động, mỗi một phiến xà tựa hồ có thể phân biệt rõ ràng.
Hai mắt Tần Xán nhìn, rồi lui vào trong phòng, ngày hôm qua mệt mỏi đã trực tiếp ngã xuống giường ngủ như chết, cũng quên luôn mình bị thương trong rừng, còn sờ qua thi thể.
Hiện tại ngửi ngửi, cảm giác trên người có một cỗ hư thối bốc lên, vì thế nhanh chóng gọi người mang nước tắm tới, lại đổi một thân y phục sạch sẽ, thế này mới cảm thấy trên người nhẹ nhàng khoan khoái một chút.
Tần Xán từ sau bình phong đi ra, nhìn thấy người ngồi trong phòng, dưới chân vừa trượt, thiếu chút nữa ngã ngồi trên đất.
“Sầm, Sầm, Sầm…”
Thanh niên ngồi bên cạnh bàn, một thân áo tơ trắng nhạt như thanh y, diện mạo tuấn tú mà thanh lãnh, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào cẩn thận buộc quanh thân hắn, hình dáng đôi mi trong làn gió nhẹ nhàng lay động, tóc dùng một cây trâm gỗ vấn lên sau đầu, vài lọn tự do buông thả trước trán, ôm qua hai má, cuối cùng vừa lúc dùng bên khóe môi hơi nhếch……
Tần Xán ổn định thân mình, chỉnh chỉnh thần sắc, đi đến bên cạnh bàn, “Ngươi ăn mặc thành như vậy làm gì?”
Thoáng liếc mắt, Tần Xán quả thật cho rằng người ngồi ở đó chính là Sầm Hi, nhưng tái nhìn kỹ sẽ nhận ra, cũng không biết Nhan Tam giỡn kiểu gì.
Nhan Tam lộ ra vài phần kinh ngạc, “Ngươi thế nào thoáng cái đã nhận ra? Lẽ nào một chút cũng không giống?”
Tần Xán nói trong lòng, rốt cục cũng biết cái gì gọi là mặc vào long bào cũng không giống Hoàng đế. Đương nhiên hắn cũng không chê bai trực tiếp như vậy, mà là uyển chuyển một chút.
“Ngươi là người quen dùng đao kiếm, cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, một thân lệ khí; còn Sầm Hi đọc đủ thứ thi thư, am hiểu Nho gia kinh điển, y đầy một bụng văn và một thân phong độ của người trí thức, hai người có thể giống nhau sao? Tựa như bán hoa và bán thịt heo……”
Câu nói kế tiếp của Tần Xán bị bắt nuốt trở lại trong bụng, bởi vì bàn tay Nhan Tam đặt trên bàn xiết lại tạo ra tiềng ‘rắc rắc rắc’.
“Vậy giống tới trình độ nào mới thể lừa gạt Ô Nguy?”
“Ai?” Tần Xán lộ ra biểu tình nghi hoặc.
“Đại ca muốn cho người đi thông tri Ô Nguy đến xem thi thể A Nghĩa và A Lương, ta nghĩ nếu Ô Nguy đến, liền hảo hảo thử hắn một lần.”
Khó trách hắn ăn mặc thành như vậy. Tần Xán hiểu được.
Lúc ấy A Nghĩa mang Sầm Hi đi, hiện tại A Nghĩa bị giết, Nhan Tam theo sau cũng bị thương, nhưng trên người Sầm Hi lại không có thương tích nào.
Có lẽ thời điểm người kia tìm được A Nghĩa bọn họ, không biết vì nguyên nhân gì Sầm Hi đã đoạn khí, cho nên hắn mới không hạ sát thủ với Sầm Hi. Người trong Hắc Vân Cửu Long trại đều biết, hồn người hiện tại không phải của Sầm Hi mà là Nhan Tam, thế nhưng người Ô Tây sơn bên kia không biết.
Nếu người kia xen lẫn trong Ô Tây Sơn, đối với Sầm Hi còn sống, sẽ không thể không có phản ứng.
“Nếu là người bên Ô Tây Sơn, ngươi không nói lời nào đại khái có thể gạt được.”
“Làm sao có thể không mở miệng?”
“Vậy tận lực nói ít lại.”
“Như vậy có thể thành công?”
Tần Xán há miệng run rẩy nâng tay lên hướng về phía Nhan Tam, sau đó bị Nhan Tam đuổi đánh khắp phòng.
Tần Xán liền trốn dưới giường, gắt gao nắm chân giường không để Nhan Tam tha hắn ra ngoài, thời điểm đó thủ hạ Nhan Tam tại cửa nói, “Tam đương gia, Ô Nguy mang người đến lĩnh thi thể A Lương và A Nghĩa, Đại đương gia và Nhị đương gia cho ta đến đây nói với ngươi và Tần đại nhân một tiếng.”
Cảm thấy bàn tay Nhan Tam bắt lấy chân hắn buông lỏng khí lực, Tần Xán cho rằng cuối cùng cũng được cứu trợ, thế như ngay sau đó, cánh tay dùng lực mạnh một chút, Tần Xán ngay cả kêu một tiếng cũng chưa kịp đã bị bắt ra, kéo từ dưới giường tha ra ngoài, bị Nhan Tam cưỡi trên người ép tới gắt gao.
Mắt thấy nắm đấm của Nhan Tam muốn rơi xuống, Tần Xán vội vàng lấy tay giao nhau che ở trước mặt mình.
“Dừng – dừng một chút dừng một chút!”
Quả đấm của Nhan Tam ở trước mặt hắn một tấc thì ngừng lại, “Ngươi còn di ngôn gì muốn nói?”
Tần Xán từ khe hở dưới tay liếc nhìn, sau đó lấy tay che trên mặt xuống, thuận tiện đem quả đấm của Nhan Tam bỏ qua một bên, “Ta nói dối ngươi đánh, nói thật ngươi cũng đánh, ngươi đánh ta đến nghiện rồi sao? Ánh mắt của người, tư thế đi đường của người, còn có khí thế trên người, không có chút nào giống Sầm Hi.”
“Phải không?”
“Đương nhiên!”
Trong lòng Tần Xán cả giận nói, quan hệ của lão tử và Sầm Hi mật thiết cỡ nào, bộ dạng y ra sao ta không rõ ràng hơn ngươi?
“Bộ dạng như vậy…….” Nhan Tam thu hồi quả đấm, tay nâng cằm bắt đầu chăm chú tự hỏi.
Yên tĩnh một lát, Tần Xán hướng về Nhan Tam vẫn còn ngồi trên người của mình nói, “Ngươi dự định ngồi tới khi nào?”
Nhan Tam thế này mới ý thức định chính mình vẫn đem Tần Xán thành cái đệm ngồi dưới thân, vì thế đứng dậy.
Vật nặng đè trên người dời đi, lúc này Tần Xán mới có thể đem hơi trong lồng ngực phun ra, trong lòng thầm oán, cũng không phải tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ, người lớn như vậy còn ngồi trên người mình, còn không đem mình bị đè cho chết?
Từ dưới đất đứng lên, nhìn Nhan Tam đứng ở nơi đó, nhân tiện nói, “Xem xem, bộ dạng như vậy còn qua được, ngươi không nên mở miệng là tốt.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Nhan Tam nhìn về phía hắn, đầy mặt không cam lòng, thấy Tần Xán nhấc chân muốn ra khỏi bậc cửa, đi tới duỗi chân một cái, Tần Xán ‘ai nha’ một tiếng trực tiếp té ra ngoài.
Lần này biểu tình trên mặt Nhan Tam mới sảng khoái một ít, từ trên người Tần Xán bước qua, sải bước, uy vũ sinh phong đi ra ngoài.
Tần Xán quỳ rạp trên mặt đất, nhìn bóng dáng Nhan Tam đi xa, nghiến răng xiết tay khối bốc trên đầu, oán hận đập chát chát trên mặt đất.
Ô Nguy vốn là người của Hắc Vân Cửu Long trại, lần này cùng người đến lĩnh thi, sau khi tiến vào sơn trại thì sắc mặt thoạt nhìn có chút phức tạp, dường như còn bao hàm thêm vài loại cảm xúc, trong đó thế nhưng còn có vài phần lưu luyến, thời điểm nhìn thấy Ngu lão Đại và Vạn lão Nhị thái độ cũng thực khiêm tốn, còn giống như chính mình vẫn là thủ hạ của họ.
Tần Xán xem trong mắt, cảm thấy biểu tình biểu lộ trên mặt Ô Nguy thoạt nhìn cũng không giống diễn trò, bất quá cũng khó nói, có lẽ công phu mặt ngoài của Ô Nguy rất tốt, mà bản chất che giấu bên trong cũng thật sự thâm trầm.
Ngu lão Đại, Vạn lão Nhị còn có Tần Xán, mang theo Ô Nguy đến hầm băng.
Trước khi cho Ô Nguy xem thi thể hai người kia, Tần Xán nói với hắn, “Trên người A Nghĩa, A Lương, Vân nương, còn có Nhan Tam đương gia đều có những miệng vết thương kì quái, ta đoán vết thương trên người bốn người này đều cùng một người gây ra. Mà những vết đao khác trên người Vân nương kì thật là vì che đậy miệng vết thương này, đồng thời cũng để giá họa cho A Lương. Không biết Ô lão đại đối với những vết thương này có ý kiến gì không.”
Nói xong liền đem vải trắng trên mấy cổ thi thể lấy ra.
Ô Nguy nhìn về phía bốn cổ thi thể này, ánh mắt thực bình tĩnh, biểu tình có điểm nghiêm túc nghiên cứu.
Ngay tại thời điểm Tần Xán quan sát phản ứng của Ô Nguy, tầm mắt đảo tới cửa, một góc áo thấp thoáng lay động, Nhan Tam không được tự nhiên đi đến.
Tần Xán nhìn bộ dáng đi đường của hắn rất muốn cười, thoạt nhìn giống như ăn hỏng thứ gì.
Nhan Tam còn chưa đi được vài bước, bởi vì không quen mặc quần áo thế này cho nên liền bị vạt áo TSm vướng phải. Vì thế Tần Xán [phụt] một tiếng không nhịn được, sau đó làm bộ như yết hầu khó chịu, lập tức quay mặt qua một bên ho nhẹ hai tiếng, may mà Ô Nguy hết sức chăm chú vào mấy cổ thi thể, nên mới không bị hắn phát hiện.
“Mấy miệng vết thương này thật đặc biệt, nếu như có người dùng lợi khí đả thương, hẳn là thực dễ dàng phân biệt, nhưng ta cũng không biết xung quanh nơi này có người dùng lợi khí như vậy.” Ô Nguy ngẩng đầu nói.
Lúc này Nhan Tam vừa mới đi đến bên cạnh hắn, khi Ô Nguy vừa ngẩng đầu thì vừa vặn nhìn thấy, ánh mắt Tần Xán vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm mặt Ô Nguy, chỉ thấy trên mặt Ô Nguy xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu hướng Nhan Tam chấp tay thi lễ, “Ô mỗ vô phương chỉ bảo thủ hạ, ngày ấy làm vị huynh đệ này bị sợ hãi.”
Cái này ngược lại đến phiên Nhan Tam sửng sốt, hắn ngốc ngốc ngẩn ngơ, đang muốn mở miệng, không nghĩ tới Tần Xán một cước đạp lên bàn chân hắn, mấy lời kiên quyết muốn nói cũng bị nghẹn hết vài phần, khí thế cũng dịu đi.
“Không sao… Chuyện, là do ta… không cẩn thận……” sau đó Nhan Tam cau mày hung hăng trừng Tần Xán, đồng thời hướng bàn chân hắn không chút khách khí đạp xuống, còn dùng lực nghiền nghiền.
Trên mặt Ô Nguy hiện lên vài phần lo lắng, “Đao kiếm không có mắt, không biết liệu trên người vị huynh đệ này có tổn thương không?”
Nhan Tam một bên dùng sức đạp Tần Xán, một bên lạnh nhạt đáp lại, “Đa ta Ô lão đại quan tâm, lông tóc tại hạ không tổn hao gì, chỉ là ngất đi, chỉ tiếc Nhan Tam đương gia còn có những người khác……”
Ô Nguy thở dài, “Không biết là ai tàn nhẫn như vậy, lại vì mục đích gì……?”
Tần Xán hít vài khẩu lãnh khí, nhẫn đau nhức trên chân, sắc mặt trầm xuống, “Bản quan thân là tri huyện huyện Long Đài, sẽ đem chuyện này tra rõ ràng, còn thỉnh Ô lão đại yên tâm.”
Sau Ô lão đại liền kêu thủ hạ đem thi thể A Nghĩa và A Lương nâng ra ngoài, Tần Xán và Nhan Tam đứng ở nơi đó đến cuối cùng, đợi đến khi mọi người đều ra ngoài, Tần Xán mới ôm lấy chân mình bị đạp mà rạo rực.
“Ngươi làm gì đạp ta?”
Nhan Tam hỏi lại, “Lời này ta nên hỏi ngươi đi, ngươi làm gì lại giẫm lên ta?”
Tần Xán buông chân mình, nhưng ngũ quan bởi vì đau đớn trên chân mà vặn vẹo, “Ta không đạp ngươi một cước, ngươi có thể chú ý đến ngữ khí nói chuyện sao?” Nói xong liền thấy sắc mặt Nhan Tam không đúng, vội vàng khập khiễng ra ngoài, sau nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Tần Xán cũng không quản chân đau, dạt chân liền bỏ chạy.
Ô Nguy và thủ hạ của hắn vẫn còn đi phía trước, Nhan Tam cũng sẽ không cố kỵ, từ trong hầm đi ra, vạt áo từ thắt lưng, không có gì vướng chân, muốn đuổi theo Tần Xán còn không phải chuyện nhỏ?
Tần Xán một đường bỏ chạy, tiểu Tửu Nhưỡng bọn nhỏ đột nhiên từ trước mặt chạy tới, đụng ầm vào hắn, trên người tiểu Tửu Nhưỡng đang cầm thứ gì [ào ào] rơi đầy đất, Tần Xán chân đạp lên trên, trơn trượt ngã chổng vó, thời điểm hoàn hồn, gương mặt Sầm Hi thanh tú xinh đẹp của Nhan Tam chặn trước mặt trời.
Tần Xán chớp chớp mắt, trong lòng nghi hoặc, rõ ràng là mặt Sầm Hi, vì sao có thể nhìn thấy biểu tình ung dung thuộc về Nhan Tam?
Biết cầu xin tha thứ là vô dụng, nhưng tốt xấu gì bị đánh ít hai cái vẫn hảo hơn, “Đều tại tiểu Tửu Nhưỡng bọn chúng, ngươi không cần bạo lực như vậy được không?”
“Có thể… Trước nhớ kỹ!”
Không nghĩ tới Nhan Tam vui vẻ đồng ý, vẻ mặt buông ra, sau đó nghe tụi tiểu Tửu Nhưỡng đối thoại với Nhan Tam.
“Tam đương gia hiện tại là Hi Hi?”
“Mới không phải đâu, Tam đương gia chính là Tam đương gia!”
“Các ngươi chạy tới chạy lui đang đùa cái gì?”
“Không có chơi gì hết, vốn là chúng con đang chơi bên ngoài, nhìn thấy lão đại Ô Tây Sơn đi ra, Đại đương gia nói lập tức sẽ có người chết được nâng ra ngoài, bảo chúng ta ra sau chơi.”
Tần Xán từ dưới đất bò dậy, phát hiện làm mình trượt chân chính là mấy trân châu phỉ thúy lúc trước, hắn giữ lại cũng không dùng gì, liền cho bọn tiểu Tửu Nhưỡng đi chơi, sớm biết đã lấy lại.
Thấy Nhan Tam ngoạn cùng mấy đứa nhỏ, Tần Xán nhân cơ hội trốn về phòng mình, sau khi ngồi xuống thì bắt đầu nhớ lại vẻ mặt biến hóa của Ô Nguy khi nói chuyện, nhưng cũng nhìn không ra có chỗ nào khả nghi…..
Chẳng lẽ, chính mình đã đoán sai sao?
Ô Nguy và chính mình còn có Nhan Tam, cũng thật sự là mất đi kí ức……
Như vậy, người sát hại Vân nương bọn họ rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ thật sự là sơn thần Vân Long sơn?
Ban đêm, Tần Xán xem sách xem đến mệt mỏi, đang muốn ngủ thì nghe được bên ngoài truyền đến tiến khóc [a a].
Mở cửa vừa nhìn, chỉ thấy tiểu Tửu Nhưỡng một bên vừa khóc một bên vừa chạy đến nơi này, vừa thấy mình mở cửa, chạy đến ôm trụ chân mình, khóc càng dữ dội.
Tần Xán ngồi xổm xuống, lau sạch mặt cho bé, “Làm sao vậy?”
“Hức… con muốn đi nhà xí, Gạo Nếp bọn họ cũng không chịu đi theo giúp con….”
Vừa nghe lý do này, Tần Xán nở nụ cười, “Nam tử hán đại trượng phu, sao cả đi nhà xí cũng không dám đi?”
Trong mắt tiểu Tửu Nhưỡng vẫn còn đọng nước mắt, bĩu môi nói, “Con không làm đại trượng phu, con chỉ muốn đi nhà xí.”
Tần Xán sờ sờ đầu bé, “Hảo, đi nhà xí, ta mang con đi.”
Mang theo tiểu Tửu Nhưỡng đi nhà xí, chính hắn thì chờ bên ngoài, ngẩng đầu lên trời ngơ ngẩn nhìn ánh trăng, sau một lát, quay đầu về phía sau hỏi, “Đã được chưa?”
“Còn chưa……”
Lại đợi thêm một lát nữa, Tần Xán nghe thấy phía sau có động tĩnh, liền quay đầu, “Lần này đã xong chưa?”
Không đợi đến tiểu Tửu Nhưỡng trả lời, Tần Xán không biết vì cái gì, trong lòng dâng lên một tia bất an, vội vàng đẩy cửa nhà xí, chỉ thấy dưới ánh trăng, một đạo hàn mang chợt lóe.
“Cẩn thận!”
Tần Xán không chút suy nghĩ liền nhào đến cạnh Tiểu Tửu Nhưỡng, lưỡi dao sắt bén cắt đứt da thịt mang đến một trận đau đớn, cũng không chờ hiểu rõ tình huống gì, Tần Xán một tay ôm lấy Tiểu Tửu Nhưỡng hướng chạy ra ngoài.
Vị trí nhà xí tương đối hoang vu, trên đường lại tối, Tần Xán ôm tiểu Tửu Nhưỡng liều mạng chạy về nhà chính, nhưng sát khí phía sau càng ngày càng gần.
Sao lại thế này? Vì sao lại hạ độc thủ với một tiểu hài tử?
“Òa…… òa……” Tiểu Tửu Nhưỡng không biết đã xảy ra chuyện gì, sợ hãi khóc lên.
Tần Xán không ngừng dỗ bé, “Đừng khóc, không phải sợ, có Thái Thái ở đây, không sợ!”
Một tiếng [xưu] phá vỡ không khí, tiếp theo là đầu gối Tần Xán đau xót, ôm Tiểu Tửu Nhưỡng trực tiếp ngã trên đất, xoay người, nương theo ánh trắng thấy rõ người tập kích bọn họ.
Dáng người đối phương cường tráng, một thân y phục dạ hành, che mặt, trên mu bàn tay phải có ba cái mống thép, giống như là móng ưng, Tần Xán vừa thấy thứ kia thì nghĩ đến mấy vết thương trên người thi thể.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao muốn giết những người đó. Vì cái gì đến tiểu hài tử cũng không buông tha?”
Ba móng thép kia xẹt qua một đào hàn mang, thanh âm đối phương trầm thấp nói, “Những chuyện này… ngươi có thể đi hỏi Diêm Vương!” nâng tay muốn họa xuống.
Tần Xán nghiêng người ôm Tiểu Tửu Nhưỡng hộ lại trong thân, gắt gao nhắm mắt, nhưng nghe thấy [khanh!] một tiếng, mở to mắt, bên tay, chỉ thấy một thanh đao khắc hoa văn, trường đao phiếm ngân quang đỡ lấy mống thép của đối phương.
Đối phương nhìn thấy người tới cũng sửng sốt một chút, Nhan Tam bắt lấy cánh tay Tần Xán nhấc lên, thanh độc đao cắt ngang một đường đem bọn họ che chắn phía sau mình, rồi quay đầu dặn hắn, “Đi mau!”
Tiểu Tửu Nhưỡng sợ hãi, khóc thút tha thút thít, “Tam đương gia… Òa… Hắn muốn giết Thái Thái……”
Tần Xán vỗ về đầu bé, để cho bé tựa vào vai mình, “Không sợ, không sợ, Tam đương gia sẽ giúp chúng ta giáo huấn hắn.”
Nơi nhà chính đèn đuốc sáng lên rất nhiều, Tần Xán vội vàng đi qua giao Tiểu Tửu Nhưỡng cho thủ hạ, “Mang theo nhiều người đi coi bọn nhỏ!”
“Dạ!”
Hắc y nhân bên kia vừa thấy tình thế bất lợi, xoay người muốn chạy trốn, thì thấy Vạn lão Nhị khiên Thiên Lôi chùy cản đường, xoay người, thanh độc đao trong tay Nhan Tam tán ra sát khí lãnh liệt.
“Nhị ca, ngươi đừng nhúng tay, người này thì để tự ta và hắn tính toán!”
“Hảo!” Ngu lão đại xuất hiện bên kia,tiếng nói chuyện phấn khích mười phần, “Không hổ là lão Tam, ngươi cẩn thận.” Sau đó ý bảo nhóm thủ hạ đều lui xuống, đem chỗ trống để cho hai người bọn họ.
Trong mắt đối phương vốn hàm chứa kinh ngạc, lần này lại càng ngốc lăng, giọng vững vàng hỏi, “Ngươi rốt cuộc là ai?Vì sao bọn họ gọi ngươi là Tam đương gia với lão Tam?”
Nhan Tam lạnh lùng cười, “Đương nhiên là Nhan Tam!” Khóe miệng dẫn lên tiếu ý, chấp đao nhảy bổ về phía hắc y nhân, một đạo ngân quang đẹp mắt như kinh hồng chớp điện.
Đương đương!
Trường đao và mống thép va nhau tạo thành một chuỗi hỏa tinh, không nghĩ tới khí lực của đối phương của đối phương không nhỏ, tay trái cầm cùng tay phải, gắng gượng tiếp được một kích này của Nhan Tam, chân đứng trong cát trượt thẳng một khoảng về sau mới dừng lại, rồi sau đó gầm nhẹ một tiếng đạp chân, đem trường đao đẩy trở về.
Nhan Tam ngửa ra sau lộn ngược lại, vừa dứt lại xoay thêm một cái, trường đao vung lên trước, nhưng vẫn bị đối phương đỡ được, đằng không nhảy lên tránh thoát mống thép của đối phương quét tới, binh khí đánh nhau leng keng không dứt, hỏa tinh văng khắp nơi, soi vào trong mắt mỗi người đều là sát ý.
“Người nọ là Ô Nguy……” Ngu lão đại nhẹ giọng nói.
Tần Xán đứng một bên nghe thấy, không phải không có nghi hoặc, “Vì sao Đại đương gia khẳng định như vậy?”
“Võ công của lão Tam là do ta, lão Nhị, cùng với Ô Nguy ba người thay nhau dạy hắn, ngươi xem người nọ đối với chiêu thức của lão Tam rõ như lòng bàn tay.”
Bên kia, Nhan Tam bởi vì thể lực của Sầm Hi không đủ mà dần dần rơi vào thế hạ phong, mắt thấy hắc y nhân giản ra một khoảng cách, mống thép bắt đầu quét đến trước ngực áo của Nhan Tam, không nghĩ tới [xẹt] một tiếng, tay khác của Nhan Tam chẳng biết từ đâu phóng ra một cây phi tinh tác, phi tiêu quấn vào cánh tay của hắc y nhân.
Nhan Tam gắt gao lôi kéo khóa nung không để hắn cởi được, hai người cùng nhau dằn co, kết quả vẫn là bị đối phương đạt được, Nhan Tam đem phi tinh tác đang rung thu hồi vào trong tay, khóa nung như nước sóng, phi tiêu chuyển phương hướng, đem miếng vải đen trên mặt hắc y nhân kéo xuống.
“Ô Nguy…… quả nhiên là ngươi!”
Ô Nguy đứng nơi đó vô cùng trấn định, “Không phải các ngươi đã sớm hoài nghi ta? Không thì ban ngày vì sao phải thử ta?”
Vạn lão nhị giơ đồng chùy trong tay lên, “Ngươi biết rõ chúng ta thử ngươi, ngươi còn chui đầu vào lưới?”
Ô Nguy cười nói, “Người đi theo bên cạnh Huyện thái gia, ngày đó ta xác định hắn đã muốn đoạn khí, thời điểm ta thấy trong hầm băng chỉ có bốn cổ thi thể, ta liền biết các ngươi muốn giở thủ đoạn đùa giỡn…. Bất quá thuật dịch dung này thật đúng là khá tốt, thật sự đem ta lừa, xem ra ngày đó ta xuống tay với lão Tam còn nhẹ.”
Bó đuốc toát ra ánh sáng rực rỡ rơi vào đáy mắt Nhan Tam, giống như đôi ngươi hắn có cái gì đó sáng rực thiêu đốt, hắn nắm chặt trường đao trong tay, gân xanh nổi lên trên cánh tay lõa lồ, ánh lửa hạ, hình xăm bên cánh tay phải tựa như muốn hóa rồng mà đi.
Nhan Tam nhìn Ô Nguy đứng trước mặt, thanh âm lạnh như hàn băng.
“Không, Nhan Tam đã chết, Sầm Hi cũng đã chết, đáng tiếc Diêm Vương không chịu thu Nhan Tam, cho nên Nhan Tam lại nương nhờ thân mình Sầm Hi sống lại đến tính món nợ này với ngươi!”
Ánh đao sáng như tuyết, thân mình Nhan Tam nhẹ như yến, cùng đao mà nhảy, lăng không bay lên, kỳ thế như phá núi!
Ô Nguy lui lại một bước, tay trái ngoặc ra sau lưng, sau đó vung lên.
Nhan Tam chỉ thấy ba đạo ánh sáng hướng nơi này mà đi, hoành đao chắn ngang giữa không trung, liền nghe [đinh đinh] hai tiếng, hai mảnh phi tiêu rơi trên mặt đất, đồng thời hắn còn nhảy lên không, nhẹ nhàng rơi xuống đất, dây buộc tóc trên đầu lỏng ra, một đầu tóc đen đường hoàng bay lượn, hắn nghiêng mặt, còn có một mảnh phi tiêu đang ngậm trong miệng.
Nhưng Ô Nguy thừa dịp Nhan Tam tiếp ám khí, nhảy lên nóc nhà, sau đó chạy đi. Nhan Tam đang muốn truy đuổi, lại bị Tần Xán giữ chặt.
“Nơi đó là hướng phía sau núi, đừng đuổi theo, hắn rành chỗ đó hơn chúng ta, đi theo vào nói không chừng sẽ như hắn nói.”
Nghe Tần Xán nói như vậy, Nhan Tam mới tính buông tha.
Ngu lão đại vung tay, “Lưu lại vài người canh chừng cửa thông phía sau núi, những người khác đều đi về trước.”
“Vì sao hắn xuống tay với Tiểu Tửu Nhưỡng?” Nhan Tam hỏi.
May mắn hắn để lại một phần tâm tư, nghĩ vạn nhất người kia biết Sầm Hi không chết, sẽ chuẩn bị thừa dịp đêm xuống mà động thủ, kết quả nhìn thấy cửa phòng Tần Xán mở to, nhưng bên trong lại không có ai, cho rằng đã xảy ra chuyện, lại nghe được có tiếng vang bên nhà xí, vội vàng chạy tới, cuối cùng là kịp.
“Ta cũng không biết, xuống tay với một hài tử, thật tàn nhẫn……”
Tần Xán nói với hắn như vậy, lại vươn tay ấn tay của mình, cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên mặt đất có gì đó xanh biếc, sáng ngời trong suốt, cúi người nhặt lên đem ra ánh sáng mà nhìn, phát hiện chính là trân châu phỉ thúy của bọn Tiểu Tửu Nhưỡng.
[Các ngươi chạy tới chạy lui đang đùa cái gì?]
[Không có chơi gì hết, vốn chúng con đang chơi bên ngoài, nhìn thấy lão đại Ô Tây sơn đi ra, Đại đương gia nói lập tức sẽ có người chết được nâng ra đây, nên để chúng con ra sau chơi.]
“…….” Tần Xán sờ sờ trân châu kia, “Ta đã biết.”
Quả nhiên Ô Nguy là sợ người ta biết được tung tích của sinh thần cương, cho nên mới hạ sát thủ với những người đó, thế nhưng không phải Ô Nguy mất trí nhớ sao? Như thế chính hắn cũng không biết sinh thần cương ở nơi nào, nhưng vì sao hắn lại khẳng định những người đó đã tìm được? Mâu thuẫn trong đó phải giải thích như thế nào đây?
Khẩu khí Tần Xán trầm lại, xem ra chỉ có bắt Ô Nguy nghiêm hình bức cung, mới có thể biết hắn làm như vậy đến tột cùng là vì cái gì.
Sa lạp sa lạp!
Cây cối thấp bé bị bổ ra, một đạo nhân ảnh từ trong rừng cây hoảng loạng mà chạy.
Chung quanh rất tối, hình thái thân cây vặn vẹo khác nhau, như một đám người trầm mặc đứng lặng ở đó, im ắng nhìn chăm chú vào người đang xông vào nơi này đánh vỡ bình tĩnh. Ánh sáng oánh oánh lượn lờ ở rừng cây, người tới gần cũng chậm rãi cách xa bốn phía.
Ô Nguy dừng lại, dựa vào một gốc cây đại thụ thở phì phò, bên tai xẹt qua từng trận tiếng vang tí tách tí tách, hắn dựa vào cây ngừng trong chốc lát, rồi theo thanh âm kia đi qua.
Ánh trăng dưới khe, suối nước trong suốt, ba quang lân lân, nếu như tiết lộ thì tựa cung đình, cùng với bầu trời và ánh sao xa xa.
Ô Nguy đi đến giữa dòng suối, nâng nước suối lên uống từng ngụm từng ngụm, nước suối băng lãnh khiến đầu óc hỗn độn của hắn cuối cùng cũng có thể tỉnh táo, nhưng lại nhắm mắt, trước mặt còn có người đang giơ cao đuốc, điểm điểm lửa đỏ long lánh đung đưa ở nơi đó.
Trong suy lòng nghĩ, nếu đã bại lộ, vây thì Ô Tây Sơn xác định là không thể trở về, mà kế tiếp, chính mình phải đi đâu?
Đang muốn đứng lên đi về bên bờ, dưới chân đột nhiên đá trúng cái gì đó, hắn thò người xuống nước sờ soạng một trận, mò được một thứ giống như tượng đá, đem lên vừa thấy, mới phát hiện là một pho tượng Quan Âm dùng bạch ngọc khắc thành.
Là bạch ngọc oánh nhuận tốt nhất, mặt mũi Quan Âm hiền lạnh, khuôn mặt đầy đặn, chân trần mà đứng, y phục rộng rãi, hai tay cầm sen, tóc, y văn và bội sức pho tượng đều nhỏ bé nhập vào, nhịp nhàng ăn khớp, đặc biệt là dải lụa tự nhiên tung bay, trông rất sống động.
Ô Nguy nhìn tượng ngọc Quan Âm trong tay, bỗng nhiên cảm thấy cực kì quen thuộc, trong đầu tựa như có cái gì chợt lóe, cảm giác miêu tả rất sinh động.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía thượng du khe suối, trong âm u tâm tối hình như có một loại lực lượng, hắn chạy về phía đó.
Cũng không biết đi bao lâu, bảo vật chìm trong suối nước càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, một tầng mây che khuất trăng tròn dần dần rời đi, hiện lên một hình ảnh làm người ta lâm vào tiếc thương.
Trong suối nước trong suốt, vài cái rương gỗ chìm trong đó, vài thùng trong đó đã bị tổn hại, thỏi bạc ngọc khí trân châu trong đó đều phân tán trong nước, lăn tăn trong sóng nước trong vắt, chiết xạ ra ánh sáng nhu hòa mê người.
Ô Nguy nhìn thấy mà sững sờ, nửa ngày sau mới hồi phục tinh thần, sau đó cúi đầu nhìn tượng Quan âm trong tay mình, lại nhìn về phía vàng bạc ngọc khí trầm trong nước, chỉ cảm thấy có vài hình ảnh hiện lên trong đầu, giống như đã từng quen biết, nhưng cũng hoàn toàn không có ấn tượng, giống như bị mai táng ở một nơi nào đó, sau lại vì những thứ trước mắt này mà lại thấy được ánh mặt trời.