[THANH VŨ] THANH PHÙ

Một trận nháo loạn kết thúc, đám người Dư Phi Phi cùng Cung Nhạc Thần mặc dù không có trực tiếp ở Vương gia bị xử lý điều gì, nhưng bọn họ cũng biết, những ngày tháng sau này của mình tuyệt đối sẽ không được yên ổn. Rất nhanh sau đó, Dư Phi Phi bị công ty quản lý sa thải, công bố thiên hạ một cái tin tức "mặt trái" khiến cho cô ta không còn chỗ đứng yên ổn trong giới giải trí nữa. Cung Nhạc Thần còn thảm hại hơn nhiều, tự cho rằng bản thân được cưng chiều là có thể ít đi chút phiền toái sao? Thời điểm khi cậu ta tỉnh dậy, toàn bộ thế giới cũng đều thay đổi, cậu ta đang ở trong một nơi rừng sâu núi thẳm, còn không phân biệt nổi phương hướng, trừ phi có người đi ngang qua cứu cậu ta, nếu không tánh mạng cũng khó bảo toàn. Những người còn lại cũng không tốt hơn được bao nhiêu, tài chính phá sản, mất hết danh tiếng, từng người từng người một, ban đầu được thổi phồng cao bao nhiêu, hiện tại lại bị ngã thảm bấy nhiêu.

"Mông của con hổ cũng không thể tùy tiện sờ a, đạo lý này thế nào lại vẫn có người không hiểu đây?" Ngô Kỳ ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn thủ hạ từ nhiều nơi trở về báo cáo tin tức, lần này để cho bọn họ nháo như vậy, thật là đã cho đi mấy phần mặt mũi rồi, đáng đời!

"Chuẩn bị đã xong hết chưa?" Vương Thanh gõ cửa hai cái, trực tiếp đi vào, nhìn Ngô Kỳ đang cúi đầu xem tin nhắn.

"Ông chủ, đã giải quyết xong trong một lần, Hiểu Vũ thiếu gia bây giờ không sao chứ?" Ngô Kỳ nhìn sắc mặt khó coi của Vương Thanh, sợ rằng những chuyện phức tạp được dọn dẹp trôi chảy, con hổ nhỏ ở trong nhà cũng không phải là dễ dụ dỗ như vậy.

"Không sao...... chính là mấy ngày nay không thèm để ý đến ta...... ta nên sớm một chút thu thập hết mấy mối họa này cho xong! Không nên khiến con trai khổ sở." Hầu như mấy ngày nay Phùng Kiến Vũ không thèm nhìn đến Vương Thanh, trừ lúc phải đổi thuốc dán còn có thể hai mắt nhìn hắn, phần lớn thời gian bình thường không phải chăm chú máy vi tính, thì chính là cặm cụi đọc sách. Đáng sợ nhất là, Vương Thanh lại phát hiện hắn hiện tại lại liều mạng mong muốn sự chú ý của Phùng Kiến Vũ, hơn nữa hắn còn cùng quyển sách, máy vi tính...... mà phát ghen! "Ta có cảm giác bản thân không được ổn lắm......"

"A?! Ông chủ, có muốn đến bệnh viện hay không?! Tôi cảm thấy sắc mặt của ngài thoạt nhìn quả thật không được tốt lắm." Ngô Kỳ lập tức khẩn trương, điện thoại di động đã bấm số điện thoại của viện trưởng bệnh viện.

"Không cần đâu, ta chẳng qua là cảm thấy mình cần yên tĩnh một chút...... chỉ là cảm giác có chút gì đó hình như không được đúng cho lắm......" Trong lòng hắn giống như nổi lên một đám lửa nhỏ nhiệt huyết của mối tình đầu ở thời niên thiếu, bị người mình thích không để ý đến, bắt đầu trở nên không biết làm sao, hết lần này đến lần khác khiến cho hắn sinh ra loại tâm tình này lại không phải là ai khác, mà chính là con trai của hắn...... điều này khiến cho Vương Thanh không cách nào nghĩ ra được. "Cậu nói...... nếu là ta đặc biệt muốn khiến một người chú ý đến mình, muốn người đó chỉ nhìn thấy ta, không nhìn đến những người khác hoặc đồ vật khác, hy vọng trong cuộc sống của người đó bản thân ta chiếm một phần vô cùng quan trọng, hơn nữa...... nếu người đó không chịu để ý đến ta, ta cảm thấy đặc biệt khó chịu...... điều này đại biểu cho điều gì?"

"Ngài thích người đó...... ngài yêu người đó a......" Trừ bỏ điều này, Ngô Kỳ không thể giải thích được điều nào khác. Ông chủ đây là đang khốn khổ vì tình sao?! Đối tượng là ai a?! Anh thế nào mà lại không biết vậy?!

"Trời ạ...... đây mới là hỏng bét nhất......" Vương Thanh ôm đầu, "Ta chỉ nghĩ muốn trông chừng người đó cả đời...... Có phải là ta không còn đường cứu chữa nữa không?"

"Không có thuốc nào cứu được đâu...... ông chủ, ngài có người mình thích là chuyện tốt a, vì sao lại phải khổ não như vậy? Chẳng lẽ Hiểu Vũ thiếu gia không thích? Đây cũng là một vấn đề......" Ngô Kỳ nghĩ đến đủ chuyện phát sinh của Phùng Kiến Vũ khi còn ở nhà của dưỡng phụ dưỡng mẫu, nếu muốn một đứa trẻ đang bị thiếu hụt cảm giác an toàn phải tiếp nhận một thành viên gia đình mới một lần nữa thì quả thật không phải là chuyện dễ dàng. "Không bằng ngài nên cùng Hiểu Vũ thiếu gia thương lượng cho thật tốt, bao dưỡng bên ngoài cũng không phải không thể, để cho hai người đó không nhìn thấy đối phương là được mà."

"Không cần, người đó...... ta không biết người đó sẽ nghĩ như thế nào, tất cả mọi chuyện, đều lấy người đó ra làm bảo đảm. Đối với ta mà nói, Hiểu Vũ mới là quan trọng nhất." Vương Thanh đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay, con trai? Người yêu? Hắn nên chọn lựa như thế nào đây? Hôm nay hắn chỉ có thể xác định một chuyện, mình đối với Phùng Kiến Vũ chính là tình yêu không thể nghi ngờ. "Ta rất yêu người đó...... nhưng ta không biết nên làm như thế nào."

"Ông chủ, ngài cũng không phải là ngày thứ nhất nói chuyện yêu đương...... chuyện như vậy còn phải hỏi sao? Nhìn trúng liền thượng a! " Ngô Kỳ không hổ là do Vương gia bồi dưỡng ra được, ý tưởng thổ phỉ kia tựa như là được Vương lão gia chân truyền thấm sâu vào máu rồi.

"Nhưng ta không dám...... ta sợ người đó không thích ta...... lại sợ người đó bị tổn thương." Vương Thanh lùi một bước, con trai và người yêu chính là hai loại thân phận, hắn càng có thể lựa chọn trước, hắn dám xác định, Phùng Kiến Vũ cũng vậy. Không đúng...... hắn bây giờ còn không phải là đang khổ não bản thân vì sao lại yêu con trai của mình sao?! "Bỏ đi bỏ đi, thảo luận với cậu cũng không có kết quả gì, ta trở về từ từ suy nghĩ, không có việc thì đừng đến tìm ta." Bị kẹt ở chính giữa, đúng là tự giày vò chính mình. Vương Thanh đứng lên, một đường đi thẳng ra cửa, trở về phòng làm việc của mình.

"Đây là thế nào...... chẳng lẽ mình nói gì không đúng sao?" Ngô Kỳ vò vò mái tóc đã được chải chuốt gọn gàng, chuyện tình cảm gì mà phức tạp như vậy? Bản thân mình cũng bị nháo đến không biết phải làm sao.

Vương Thanh trở về phòng làm việc, phát hiện bản thân mình tựa hồ đã hoàn toàn hỏi sai người rồi, Ngô Kỳ nam nhân cao lớn thô thiển lại còn lớn tuổi như vậy, vẫn còn không có đối tượng, hỏi anh ta căn bản là vô dụng...... suy nghĩ thật lâu, Vương Thanh quyết định lên mạng nhờ giúp đỡ. "Yêu con trai của mình thì phải làm sao bây giờ...... tình yêu cấm kỵ...... đây là cái trò gì a?! " Vốn có bệnh thì phải tìm đúng người bốc thuốc, Vương Thanh vừa mở ra mục tìm kiếm, không nghĩ đến lại hiện hết ra ngoài, là một đống tiểu thuyết đam mỹ. "Các cô gái hiện nay lại cởi mở như vậy sao a?! " Hắn tiện tay mở ra một mục đọc thử, "Hắc hắc hắc...... thể loại này mà cũng dám viết ra sao a?! "

Công nhân viên của Vương thị nhất định không biết, khi bọn họ chuyên tâm cần cù làm việc, thời điểm vì tiến độ công việc cùng tiền thưởng cuối năm mà phấn đấu, ông chủ của bọn họ Vương Thanh, đang ở trên đủ thể loại diễn đàn lớn nhỏ, vi vu trên đủ loại trang web văn bản đam mỹ, còn là đọc tất cả thuộc thể loại niên thượng phụ tử văn......

Phùng Kiến Vũ sờ sờ hai ngón tay, bây giờ đã không còn vấn đề gì lớn, hoạt động cũng trở nên linh hoạt hơn rất nhiều, vết sẹo trên tay dần dần nhạt đi, đang kéo da non, cầm bút viết cũng có chút vững chắc hơn, chỉ cần không dùng lực quá mức, tựa hồ cũng không còn vấn đề gì nữa. Ngón tay thẳng tắp thon dài, mang cho nó hi vọng mới, không cần phải sống giống như lúc trước nữa, nó sẽ trở nên tốt hơn, tất cả đều sẽ trở nên tốt hơn......

Mở máy vi tính, một cửa sổ lịch thường niên pop-up hiện ra đầu tiên khiến cho Phùng Kiến Vũ ngây ngẩn cả người, ngày của ba?! Là vào cuối tuần này sao? Lên mạng kiểm tra một chút, quả nhiên là sắp đến rồi, nó đột nhiên bắt đầu có chút hốt hoảng, làm sao bây giờ a?! Nó căn bản không có chuẩn bị bất kỳ lễ vật nào cho Vương Thanh!!! Cầm máy tính bảng lên, Phùng Kiến Vũ một bước chạy vọt xuống lầu, kéo lấy tay áo của Lý thúc, chỉ chỉ chữ viết mình mới vừa đánh trên màn hình.

"A? Ngày của ba? Hiểu Vũ thiếu gia muốn tặng quà cho ông chủ sao? Không cần a, ngài cái gì cũng không thiếu." Lý thúc biểu lộ rất bình tĩnh.

"Con muốn tặng ba ba lễ vật, nhưng không biết nên tặng cái gì. Con biết ba không thiếu đồ vật gì, nhưng con vẫn muốn tặng cho người." Phùng Kiến Vũ lôi kéo Lý thúc không để cho ông đi, ngón tay dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu viết chữ.

"Ân...... vậy viết cho ngài một tấm thiệp mừng là được rồi, tâm ý của con ông chủ sẽ hiểu." Lý thúc bản thân cũng có con trai, nhưng con trai của ông cho đến bây giờ còn không nhớ ngày nào là ngày lễ của ba, không mang đến cho mình phiền toái đã xem như là tốt lắm rồi. "Đối với thúc mà nói, chỉ cần con trai khỏe mạnh bình an, đó chính là lễ vật tốt nhất rồi."

"Nga......" Yết hầu của Phùng Kiến Vũ động một cái, phát ra âm thanh, trong đôi mắt đều là tâm tình thất vọng, mình mỗi ngày đàng hoàng ở nhà học tập, bình an khỏe mạnh tựa hồ cũng không phải là việc khó gì a......"Thật sự không có lễ vật cũng được sao? Lý thúc, thúc thích gì a?"

"Thúc a...... chỉ cần tên tiểu khốn kiếp kia không gây họa, như vậy thúc liền cao hứng." Lý thúc lắc đầu một cái, con trai kia của ông cũng được tính là loại láu cá nghịch ngợm, bất quá ông đột nhiên nhớ đến một chuyện, "Thúc nhớ khi con trai của thúc còn bé a, có một lần ở nhà trẻ học làm hoa thủ công, tính tình nó như vậy, khó có thể được an tĩnh một lần, con đừng nói, nó thật sự làm ra được rất đẹp mắt, thầy giáo còn khen ngợi nó suốt một ngày, sau đó nó mang về nhà đặt ngay đầu giường của thúc, đừng nhắc tới thúc ngày đó có bao nhiêu là cao hứng......"

Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, nhìn mái tóc hoa râm của Lý thúc, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, "Vậy con có thể làm chút gì tặng cho ba ba đây? Con cái gì cũng không biết làm." Nó trừ bỏ biết làm việc nhà, dọn dẹp vườn tược, tựa hồ không có am hiểu gì về thủ công, hơn nữa hiện tại ngón tay cũng không có linh hoạt......

"Việc này a...... cái này thúc không hiểu đâu, Lý thúc của con chính là một thô nhân, làm sao mà hiểu được những thứ này a...... còn không......" Lý thúc xem xét ngón tay vẫn còn quấn thuốc dán của Phùng Kiến Vũ một chút, "Có thể càng đơn giản thì càng tốt đi, tránh cho tay của con còn chưa được lành hẳn, lại có thêm tật xấu khác."

Phùng Kiến Vũ suy tư một hồi, gật đầu một cái, ôm máy tính bảng chạy lên lầu, đơn giản sao? Nó biết chiên trứng, việc đó là đơn giản nhất, nhưng mà ba ba nó thiếu một phần trứng chiên sao? Lý thúc nói đúng, thật ra ba nó cái gì cũng không thiếu, chỉ hi vọng nó bình an, thân thể khỏe mạnh, vậy là tốt rồi. Nhưng không có lễ vật, xem như cũng có thể bỏ qua đi a...... Phùng Kiến Vũ phiền não gãi gãi tóc, mở máy tính bắt đầu tìm tòi.

Phùng Kiến Vũ ở bên này vẫn còn vì lễ vật cho ngày của ba mà phiền não, Vương Thanh ở bên kia ngược lại như mở ra cánh cửa của một thế giới mới. Đọc tiểu thuyết đọc đến khiếp sợ, bất quá cũng đã đọc được nhiều lắm, hắn cũng đã thông suốt rất nhiều. Thật ra thì vô luận là dưới hình thức gì, hắn cũng có thể đủ khẳng định, hắn chính là yêu đứa trẻ kia, về phần những chuyện khác...... hắn bây giờ càng muốn làm một người ba ba tốt, bảo vệ ở bên cạnh nó, yên lặng giúp nó chống đỡ qua ngày tháng, đây mới là thứ Hiểu Vũ cần nhất, về phần những chuyện khác...... không phải là thỉnh thoảng có thể chiếm tiện nghi sao? Vậy cũng xem như là không bị quá thua thiệt.

Vương Thanh bắt đầu có chút tự giận chính mình, cứ như vậy đi, chuyện sau này thì sau này hãy nói, vạn nhất một ngày kia Hiểu Vũ mang về một cô gái ôn nhu nhàn tĩnh...... ách, có chút đáng sợ a. Trước kia Vương Thanh làm việc căn bản sẽ không cân nhắc nhiều chuyện như vậy, đại khái là sau khi có Hiểu Vũ, hắn bắt đầu trở nên thành thục hơn, khi đó, Hiểu Vũ chính là tất cả của hắn...... bây giờ vẫn là như vậy.

Đại khái là đã suy nghĩ thông suốt, Vương Thanh cảm thấy thoải mái hơn không ít, hắn bắt đầu xử lý công việc ở bên tay, thấy ai cũng đều trưng ra dáng vẻ cười híp mắt, khiến cho tất cả công nhân viên cùng một lầu thiếu chút nữa bị hù chết! Tổng tài băng sơn thế nào lại đột nhiên biến sắc mặt đáng sợ như vậy a???!!!

Bình luận

Truyện đang đọc