[THANH VŨ] THANH PHÙ

Mới vừa chiếm được Hoàn Tĩnh không bao lâu, Lưu Kim Phong phát hiện trong đó mờ ám, phía dưới nộp lên danh sách nhân viên, duy nhất chỉ có bộ phận kỹ thuật ít đi mấy người chuyên viên nghiên cứu nồng cốt, mặc dù những kỹ thuật viên chuyên lợi đều ở đây, nhưng hiện tại Hoàn Tĩnh bất quá cũng chỉ là một cái thùng rỗng thôi, hiện tại ông ta rốt cuộc đã rõ vì sao Vương Thanh lại dám một tiếng cự tuyệt đề nghị hợp tác rồi, thì ra là vấn đề là ở chỗ này!

"Đáng giận......" Lưu Kim Phong ở trong phòng làm việc đập hết một đống đồ mới chịu dừng tay, nhìn dưới đất bừa bãi, ông ta cố gắng làm cho mình bình tĩnh một chút, kêu người vào thu thập lại đồ vật, bắt đầu suy tính bố cục phía sau. Việc hợp tác xem ra là không thể bàn được nữa, ông ta là vươn lên từ việc bất động sản, năm xưa vốn chỉ là chủ thầu của một công trình địa phương, sau đó được phát tài một chút, tự mình tạo nên một đội kiến trúc, sau này dần dần thành lập công ty, phát triển lớn mạnh, lại thêm những năm trước đây thị trường bất động sản vô cùng thịnh hành, gần đây mới đắt cử phát triển ở B thị. Nhưng hiện tại mấy năm này, thị trường bất động sản đã không bằng năm trước nữa, bọn họ cũng đang đi tìm một con đường phát triển mới, kinh doanh xí nghiệp ẩm thực, chuỗi dây chuyền khách sạn tiện lợi, cũng xem như là kiếm được không ít sản nghiệp, nhưng nếu đem ra so sánh với Vương thị là một xí nghiệp lâu năm ở B thị, căn cơ vẫn còn rất bất ổn, liền lấy việc hợp tác lần này mà nói, trực tiếp khiến cho Lưu thị tổn thất ít nhất là hai ngàn vạn.

Vương Thanh tự mình chạy đến công ty con chuyên về truyền thông thiết bị và cung cấp thông tin, cùng những người kỹ thuật viên mới vừa chuyển qua từ Hoàn Tĩnh gặp mặt một lần, "Các vị, có thể giúp cho Vương mỗ một chuyện được không? Tôi thật sự có chuyện muốn nhờ."

"Vương tổng khách khí! Có việc cứ nói, chúng tôi ở đây bất quá chỉ tập trung vào việc nghiên cứu là chính, trừ bỏ làm một số thí nghiệm, nghiên cứu một ít kỹ thuật mới, cũng không có việc gì khác." Người dẫn đầu đẩy đẩy mắt kiếng, vóc dáng không cao, giọng nói mang đầy khẩu âm phương nam, là một bạch diện thư sinh, anh ta vốn chính là phó tổ trưởng bộ phận kỹ thuật của Hoàn Tĩnh, Tề Quỳnh.

"Giáo sư Tề a...... chuyện này thật sự là có chút làm khó dễ mọi người, như vậy đi, chúng ta vào trong rồi từ từ nói." Vương Thanh thật ra lần này đến đúng là có chuyện muốn nhờ bọn họ, hắn mang theo Tề Quỳnh đi vào phòng làm việc, tính toán cùng anh ta ngồi xuống nói chuyện.

"Vương tổng, ngài vẫn là có chuyện nói thẳng đi, đầu óc của những người như chúng tôi tương thẳng thắng, thỉnh thoảng sẽ nghĩ thế nào nói thế ấy, nếu có chỗ nào đắc tội ngài, mong ngài ngàn vạn đừng để ý." Tề Quỳnh có chút đứng ngồi không yên, anh ta đối với con người Vương Thanh từ sớm đã nghe qua, đối với Vương gia bọn họ cũng khá là rõ ràng, dù sao quá khứ là hắc bang, ai mà biết được hiện tại vẫn còn là như vậy hay không a?!

"Là thế này, cậu xem thiết bị truyền thông hiện thời của chúng ta, thường thường đều là nhằm vào người bình thường, cậu xem có thể nghiên cứu thêm một ít kỹ thuật truyền thông khác hay không? Ví dụ như có thể nhằm vào những người có chút đặc thù, nhất là những người tàn tật, tỷ như kỹ thuật sử dụng giọng nói của hiện thời, khiến cho những người bị mù sử dụng những thiết bị này càng thêm dễ dàng, nhưng còn những người khác thì sao? Cậu nghĩ xem a, nếu những người bị câm điếc sử dụng những thiết bị này, ngoại trừ chức năng phát loa âm thanh thì không có cách nào thu âm giọng nói vào được, vậy thì có biện pháp gì hay không, để cho bọn họ có thể sẻ dụng những thiết bị dễ dàng hơn?" Vương Thanh làm việc này hoàn toàn là vì cân nhắc cho vị kia ở nhà mình, trước mắt trên thị trường nhằm vào thiết bị truyền thông dành cho người tàn tật hoàn toàn là con số không, nếu có thể nghiên cứu ra được, Vương Thanh có lòng tin có thể cùng chính phủ hợp tác, trực tiếp chiếm lĩnh thị trường.

"Nga! Tôi hiểu rồi! Đây đúng là một phương hướng vô cùng thú vị! Ngài xem a, trên thị trường hiện nay của điện thoại di động, phần lớn đều nhắm vào tính năng giải trí, thật ra thì đối với những người khiếm thị hoặc bị mù cũng không được thuận tiện đúng không! Chúng ta có thể bắt đầu từ phương diện này trước, còn về những người tàn tật khác, mỗi người đều có nhu cầu khác nhau, chúng ta sẽ cố gắng nghĩ ra những biện pháp khác, đem các nhu cầu bất đồng hội tụ với nhau, thiết kế ra một loại điện thoại toàn năng tổng hợp, ngài cảm thấy thế nào! " Nghe được những lời Vương Thanh vừa nói, Tề Quỳnh cũng truyền đến linh cảm, "Thật ra thì trước đây chúng tôi đã từng cân nhắc qua việc nghiên cứu một loại điện thoại di động đặc thù, nhưng là lúc ấy ban lãnh đạo cấp cao của công ty không cho rằng việc này có thể kiếm ra tiền, cho nên tất cả phương án được đưa tới, ngay cả cái rắm cũng không xem vào mắt, trực tiếp bác bỏ hết, thật tức chết tôi! "

"Việc này cậu cứ yên tâm, bên phía chúng tôi nhất định sẽ toàn lực ủng hộ, tiền bạc nghiên cứu tuyệt đối không thành vấn đề. Các anh em từ chỗ cũ tới đây, không kịp thích ứng nhất định là việc khó tránh khỏi, cậu có thể khiến cho mọi người yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi bằng hữu đã có lòng giúp chúng tôi một tay." Vương Thanh gật đầu bảo đảm, ít nhất hắn sẽ không xem nhẹ bọn họ.

"Ách...... được, tôi đã biết, chúng tôi nhất định sẽ mau chống bắt đầu nghiên cứu, tôi tin tưởng, bằng kỹ thuật của hiện thời, sản xuất ra được loại điện thoại di động như vậy sẽ không phải là vấn đề gì. Nhằm vào người mù cũng không phải không có khả năng, không chỉ là phụ kiện cơ bản còn phải cộng thêm một ít thiết kế đặc thù, ngoài ra thiết bị thu âm phải được đưa vào, việc này cũng dễ dàng. Nhưng là về người câm điếc...... tôi có ý tưởng thế này, chúng ta có thể đến một số trường giáo dục đặc biệt ở B thị, xem xét xem nhu cầu chân chính của bọn họ là cái gì! " Tề Quỳnh lúc đầu còn bị phỉ khí mười phần của hắn một phen dọa sợ hết hồn, bất quá rất nhanh liền trấn định tự nhiên, bọn họ là tới làm nghiên cứu, không thể quên bản chức của công việc.

"Vậy thì tốt quá, có gì cần thì cứ trực tiếp nói, tìm Ngô Kỳ là được rồi, tôi tin tưởng mọi người, nhất định có thể làm ra được hiệu quả mà tôi mong muốn! " Vương Thanh hung hăng vỗ hai cái lên lưng của Tề Quỳnh, thiếu chút nữa khiến cho thân hình nho nhã của Tề Quỳnh muốn hộc máu.

"Được được, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, tôi có thể thấy được, mục tiêu định trước thị trường này rất tốt. Nếu như chúng ta có thể dẫn trước một bước, tuyệt đối có thể vượt qua rất nhiều công ty lớn tầm quốc tế! " Tề Quỳnh nắm tay quả đấm, đối với tương lai tràn đầy lòng tin.

"Vậy tôi an tâm rồi, giáo sư Tề, rất cảm tạ cậu! " Vương Thanh hung hăng đập nắm đấm của anh ta một cái, khiến cho anh ta hết hồn, thiếu chút nữa làm cho người ta gãy xương đó biết không!

"Không khách khí không khách khí, đều là việc chúng tôi phải làm, được cùng Vương tổng trao đổi, quả thật là thu hoạch hữu ích! Tôi cũng rất vui vẻ khi có thể cùng xí nghiệp Vương thị hợp tác! " Tề Quỳnh vội vàng đem tay rút trở về nhu nhu hai cái, anh ta quả thật vô cùnh vui vẻ, bất quá vẫn là tay quan trọng hơn.

"Tốt lắm, tôi sẽ chờ đợi tin tức tốt của mọi người." Vương Thanh cuối cùng đã giải quyết được một chuyện phiền phức. Đối với Phùng Kiến Vũ chỉ có thể nghe chứ không thể nói như vậy cũng thật may, có một số đứa trẻ bởi vì thính lực có vấn đề nên cũnh không có biện pháp nói chuyện. Hắn đã sớm suy nghĩ, có thể đem sản phẩm điện tử cải thiện một chút để thích hợp hơn với bọn họ hay không đây? Còn có thủ ngữ, giữa những người câm điếc trao đổi quả thật không có vấn đề, nhưng nếu như cùng người bình thường trao đổi thì sao? Tóm lại vấn đề cần giải quyết còn rất nhiều, nhưng hắn tin tưởng,với năng lực của bộ phận kỹ thuật mới bây giờ, nhất định sẽ sớm tìm ra cách.

Từ công ty đi ra, Vương Thanh lại ném đi hết công việc ở bên tay, trực tiếp chạy về nhà bồi Phùng Kiến Vũ, đáng tiếc chính là ông trời không để cho hắn an ổn a, mới vừa từ công ty đi ra, Vương Thanh lại nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.

"Uy...... ai vậy?" Nhìn dãy số lạ hiển thị, Vương Thanh do dự một hồi, vẫn là nhận máy. Cái số này của mình đúng là dành cho công việc, nói không chừng còn có việc đây?

"Thanh ca, em là Phương Đình a! Không biết anh bây giờ có thời gian không, em muốn mời anh đi uống cà phê, chúng ta nói chuyện một chút đi." Lưu Phương Đình siết điện thoại di động, mặt mũi khẩn trương đến đỏ bừng, cô ta đã sớm có số điện thoại di động của Vương Thanh, chẳng qua là cô ta vẫn luôn căng thẳng, không dám gọi điện cho hắn.

"Nga, không rãnh." Vương Thanh cũng không có cảm giác gì đối với Lưu Phương Đình, lúc trước ngược lại cảm thấy nàng quá xinh đẹp, chẳng qua là loại nữ nhân này hắn sẽ không trêu chọc vào, bởi vì quá phiền toái.

"A? Một lát thôi...... Thanh ca anh cứ đến đây đi, em cũng đang ở quán cà phê rồi...... bánh ngọt ở nơi này ăn thật ngon đó." Câu nói cuối cùng của Lưu Phương Đình bất quá chỉ là thuận miệng, nhưng lại kéo được sự chú ý của Vương Thanh.

"Được rồi, cô gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đến đó ngay." Vương Thanh thở dài, muốn nghỉ ngơi một chút thế nào mà lại khó khăn như vậy đây?! Nếu bánh ngọt ăn ngon, vậy thì mang về nhà cũng tốt, Hiểu Vũ sẽ rất thích.

"Được được, em lập tức gửi cho anh ngay, anh chờ em một chút." Lưu Phương Đình chờ cho Vương Thanh cúp điện thoại, soạn một cái tin nhắn, viết địa chỉ gửi qua, sau đó đợi Vương Thanh đến nơi. Nhìn ngoài cửa sổ chợt lóe lên một tia phản quang, cô cười khẽ một tiếng.

Vương Thanh vội vã chạy đến quán cà phê, ngồi xuống cùng Lưu Phương Đình trò chuyện mấy câu. Thật ra thì cũng không có đề tài gì có thể trò chuyện, phương thức sống giữa hai người lại càng không có điểm giao hợp nào, một đại nam nhân như hắn cũng không thể ngồi xuống cùng một cô gái nhỏ hơn mình tận mười tuổi nói về nước hoa, túi xách, son môi đi?!

"Anh nếm thử một chút đi, đây là bánh ngọt thương hiệu của chỗ này, là bánh ngọt phô mai, mùi vị không phải là rất ngọt, hẳn là thích hợp với khẩu vị của anh." Lưu Phương Đình đẩy đĩa bánh nho nhỏ đến trước mặt Vương Thanh, lại cẩn thận giúp hắn đặt một cái nĩa ngay ngắn kế bên.

"Thật không? Để tôi nếm thử một chút." Vương Thanh nhìn đĩa bánh được bày trí tinh sảo ở trước mặt, bánh phô mai phủ một lớp kem vàng tươi vô cùng đẹp mắt, đột nhiên có chút muốn ăn, dùng nĩa nhẹ nhàng xắn một miếng nhỏ xuống. Hương vị bánh ngọt ngào, bên trong mềm mịn, thoạt nhìn hết sức hấp dẫn. Đưa vào miệng nếm một cái, hương kem thơm mùi sữa ở đầu lưỡi tan ra, hương vị ngọt ngào mềm mịn, còn lưu lại một ít vị mặn nhàn nhạt, ăn một chút cũng không cảm thấy quá ngọt quá béo. "Ân, quả thật không tệ, cái này có bán ra bên ngoài không? Tôi muốn mua mang về."

"A? Nga, có có, em kêu người đi chuẩn bị, cái này là số lượng hạn chế, cũng may chúng ta đến kịp lúc, nếu đến trễ thì khẳng định không được ăn rồi." Lưu Phương Đình gọi phục vụ đến, lại chọn toàn bộ bánh ngọt có ở trong quán, "Hôm nay để em mời anh đi, lần sau đổi lại anh mời em." Vương Thanh chưa kịp móc ra ví, Lưu Phương Đình đã trực tiếp thanh toán tiền mặt.

"Làm sao có thể chứ? Tôi bất quá là mang về cho người nhà nếm thử một chút mà thôi." Vương Thanh uống một ngụm cà phê, mùi sữa hòa tan trong miệng thật thơm.

"A?! Việc này......" Lưu Phương Đình đột nhiên nhớ đến lời đồn đãi đoạn thời gian trước, Vương Thanh trong nhà bao dưỡng một người, chẳng lẽ là thật?! "Là ai a? Khiến cho anh mong nhớ đến vậy?" Cô ta uống một ngụm cà phê che giấu sự lúng túng trên mặt mình.

"Nga, trẻ con thôi, một đứa trẻ." Vương Thanh mím môi, không nói một lời liên quan đến chuyện của Phùng Kiến Vũ, người bên ngoài vẫn là biết càng ít càng tốt.

"Nga...... là như vậy sao a......" Lưu Phương Đình không dám tiếp tục hỏi nhiều, cô ta tự biết nếu mình cố ý thám thính lý lịch của Vương Thanh, đi quá giới hạn xem như là không xong rồi. Cô ta cúi người xuống làm bộ sửa sang dây giày, thời điểm cúi đầu xuống, thấy được ngoài cửa sổ lóe lên một tia sáng, vội vàng lôi kéo cánh tay của Vương Thanh, "Thanh ca, thật ngượng ngùng a, em vừa rồi hình như thấy được một con sâu, em sợ nhất là sâu róm......" Cô ta vuốt vuốt vỗ ngực, một bộ dáng như chưa hoàn hồn.

"Ân, không sao, là sâu thôi mà." Vương Thanh không thèm để ý cô ta, đem tay một cái rút trở về, ở vị trí Lưu Phương Đình không nhìn thấy được dùng khăn giấy lau hai cái, "Nếu không còn việc gì nữa, tôi đi về trước, hôm nào lại mời cô đi ăn cơm, cảm ơn bánh ngọt của cô." Hắn nhìn người phục vụ đã gói xong bánh ngọt đang mang đến chỗ bọn họ, vội vàng cầm lấy bánh ngọt rồi nhanh chóng rời đi, đây mới là mục đích thực sự của hắn đến đây mà.

"Hô...... thật đúng là làm mình sợ muốn chết." Lưu Phương Đình nhìn thấy Vương Thanh rời đi cũng không quay đầu lại, cô ta tiếp tục ở tại chỗ ngồi của mình, trong chốc lát, trong điện thoại di động nhận được một cái tin nhắn, cô ta lúc này mới đứng lên, tính tiền rồi rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc