[THANH VŨ] THANH PHÙ

Một đường đèn xanh, Vương Thanh đại khái tăng tốc không ít, cũng may trên đường ít người, hắn không kịp chú ý nhiều như vậy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà. “Lý thúc! Hiểu Vũ đâu! ” Hắn chạy xộc vào nhà, liền nhìn thấy Lý thúc đã đem Châu Bách Xuyên trói chặc như con cá, mặt mũi sưng vù, trực tiếp ném ở trên sàn nhà, miệng bị dùng khăn lau chặn lại. “Đây là xảy ra chuyện gì?! ”

“Súc sinh này muốn xuống tay với Hiểu Vũ thiếu gia, cũng may chúng ta phát hiện phải kịp thời, Hiểu Vũ thiếu gia không có sao, người vẫn còn ở trong phòng, đoán chừng là bị dọa sợ rồi. Thời điểm chúng tôi chạy đến nơi, súc sinh này đã bị thiếu gia đánh qua.” Lý thúc hung hăng đạp một cước ở trên ngực Châu Bách Xuyên, cơ hồ nghe được một tiếng “rắc”, đoán chừng là bị gãy đốt xương sườn rồi.

“Được rồi, giữ nó lại cho ta, đám anh em bên dưới cũng thật lâu không luyện tay luyện chân, giữ lại cho mấy anh em chơi một chút cũng tốt, lưu lại một hơi thở, đừng để chết là được.” Vương Thanh từ từ bước tới, từ phía trên cao ngạo nhìn xuống Châu Bách Xuyên, nhặt lên một con dao trái cây bên trên hộc tủ, trực tiếp phóng thẳng về phía đũng quần cậu ta.

Châu Bách Xuyên trong miệng bị chặn bởi khăn lau, kêu không thành tiếng, sợ đến hai mắt trợn trắng, mặt cắt không còn huyết sắc, nhưng cậu ta vẫn chưa hề ngất, mồ hôi lạnh từ trên trán tuôn xuống, cả người không ngừng run rẫy. Vương Thanh vẫn hai mắt nhìn chằm chằm cậu ta, con dao trái cây đao cắm thẳng xuống đất, nếu như Hiểu Vũ xảy ra chuyện gì, một dao kia hẳn là cắm thẳng vào ngực cậu ta rồi.

“Hiểu Vũ thiếu gia bị dọa sợ ……” Lý thúc liếc mắt nhìn Châu Bách Xuyên, nhặt lên con dao trái cây ở trên đất, xẹt thêm mấy nhát lên người cậu ta, chảy máu không nhiều, nhưng vết dao cứa có thể để cho cậu ta đau đến không muốn sống. “Người này để cho chúng tôi xử lí là được rồi.”

“Được, ta đi lên xem một chút.” Vương Thanh xoa xoa tay, chầm chậm đi lên lầu. Hắn đột nhiên cảm thấy, thà rằng Phùng Kiến Vũ cả đời này không biết nói chuyện, cũng không muốn nó vào thời điểm như vậy sẽ gọi mình một tiếng ba ba. “Hiểu Vũ, con đang ở trong phòng sao? Ba ba về rồi.” Hắn chậm rãi đẩy cửa ra, trong phòng buông rèm cửa sổ, đèn cũng không có mở, Vương Thanh đã thật lâu không thấy trong phòng này không có ánh sáng, lúc trước khi Hiểu Vũ còn chưa trở lại, hắn thường xuyên thích một mình ngây ngô ở phòng tối như vậy.

Trong phòng không có bất kỳ động tĩnh gì, Vương Thanh đóng cửa lại, nghe ở bên giường truyền đến âm thanh nức nở, hắn vội vàng tìm đường bước tới, “Hiểu Vũ, không cần sợ, ba trở về rồi, ba đang ở đây.” Hắn chạm đến thân thể của Phùng Kiến Vũ, trên người nó đang mặc áo ngủ, ôm đầu gối ngồi ở một góc, cả người co lại thành một đoàn.

Phùng Kiến Vũ ngay lập tức chụp lấy cánh tay của Vương Thanh, nó thật sự bị dọa hoảng hồn, mới vừa rồi ở trong phòng vệ sinh đem hết cơm buổi sáng ăn vào toàn bộ đều ói ra hết, nó ôm thật chặc hông của Vương Thanh, ngón tay bấu chặc quào loạn trên lưng của hắn, “A...... a......” Nó bắt đầu kêu gào tựa như phát tiết, nó muốn nói, ba làm sao mà bây giờ mới trở về a.

“Ba biết, là ba không đúng, ba trở về quá muộn …… Hiểu Vũ, con đừng sợ a, có ba ba ở đây …… ba ba sẽ bảo vệ con.” Vương Thanh xoa xoa đầu nó, tay vuốt ve sau lưng giúp nó thuận khí, “Con khóc đi, đừng khóc đến ngất là được …… ba ba ở bên con a.” Vương Thanh cởi giày trèo lên giường, mặc cho Phùng Kiến Vũ siết cánh tay mình siết đến đau. “Là ba ba không tốt, ba không bảo vệ tốt cho con …… Hiểu Vũ, ba ba sai rồi.”

Ba không sai, không phải lỗi của ba …… Phùng Kiến Vũ vùi đầu vào ngực Vương athanh mà khóc, cánh tay quàng lên vai hắn, khó có được chủ động cùng hắn hôn loạn, “Ngô.....” Hôn hôn con a …… nó rất muốn nói câu này.

“Ngoan, không sao.” Vương Thanh đỡ đằng sau cổ nó cùng nó hôn môi, từ trong động tác của Phùng Kiến Vũ, có thể cảm giác được nó tột cùng sợ hãi cùng bất an. “Không có chuyện gì nữa, bảo bối của ba …… không sao, ba ba ở đây.”

“Hô hô …… ngô ……” Phùng Kiến Vũ tách khỏi miệng hắn, lại chôn mặt ở trên vai hắn bắt đầu khóc, cả người cũng chui vào trong ngực của hắn, thân thể vẫn còn không ngừng phát run.

Vương Thanh cảm giác có chút không đúng, đưa tay sờ lên trán Phùng Kiến Vũ một chút, “Hiểu Vũ, người con bị nóng rần lên rồi! Buông ba ba ra, ba đi lấy thuốc.” Hắn nói xong, lại cảm thấy lực đạo ôm của Phùng Kiến Vũ lại càng chặc hơn, “Được được, ba không đi, ba không đi, con mau đắp chăn lên, không thôi sẽ bị cảm lạnh.”

Phùng Kiến Vũ cảm giác trên người phát một trận hàn nhiệt, chăn bị Vương Thanh kéo lên, nó nắm thật chặc áo của Vương Thanh, hai người cùng nhau quấn ở trong chăn. Được hơi ấm bao trùm, Phùng Kiến Vũ dần cảm thấy có chút cảm giác an toàn, lực đạo tay cũng dần dần buông lỏng một ít, nó bắt đầu ở trên tay của Vương Thanh viết chữ. “Ba ba, con sợ, thật là đáng sợ, con rất khó chịu.” Nó không biết nên biểu đạt chuyện mình mới vừa trải qua như thế nào với Vương Thanh, “Anh ta uy hiếp con.”

“Ba biết, không sao không sao, ba ở đây, hết thảy giao cho ba a, con không cần lo lắng.” Vương Thanh đại khái có thể đoán ra Châu Bách Xuyên dùng chuyện gì để uy hiếp nó, ngoại trừ quan hệ của hai người ra, đứa nhỏ này căn bản sẽ không quan tâm đến điều gì khác, “Cậu ta dùng ba ba để uy hiếp con, đúng không?”

Phùng Kiến Vũ vội vàng gật đầu, tốc độ vừa vội vừa nhanh, nó bắt được cánh tay của Vương Thanh gắt gao ôm ở trong lòng ngực mình, nước mắt vẫn như cũ không có ngừng, khóc còn lợi hại hơn. Vương Thanh nghiêng người ôm lấy nó, bàn tay nhè nhẹ vỗ về sau lưng, “Không cần phải sợ, ba ba của con rất lợi hại nha, loại tôm ốc nhỏ bé như vậy, còn không có tư cách cùng chúng ta gây hứng đâu …… thật là tiện nghi cho nó, ba giữ lại cho nó một cái mạng, bây giờ nghĩ lại, căn bản cũng không cần phải lưu.” Bởi vì do ngoài ý muốn, một sinh viên đại học mất tích tựa hồ cũng không phải là tin tức gì to tác ……

Phùng Kiến Vũ nghe hắn nói xong, trong lòng đánh thịch một cái, “Ba......” Một tiếng gấp gáp kêu ra miệng.

“A?! ” Vương Thanh xoa xoa lỗ tai, “Kêu ba lại một tiếng, ba không nghe được mười năm rồi a, ngoan, gọi ba ba.”

“Ba.” Phùng Kiến Vũ chuyển động một môi, nó nắm lấy tay Vương Thanh bắt đầu viết chữ lên lòng bàn tay hắn, “Đừng, con sợ, có thể hay không có chuyện …… làm chuyện phạm pháp là không tốt …… không thể giết người.”

“Cũng được, nghe lời con, không giết, ba lưu lại cho nó một hơi cuối cùng, vào bệnh viện sống hay chết là tùy thuộc vào nó, con thấy như vậy được không?” Dù sao cũng không làm thẳng tay đến bước cuối cùng, Vương Thanh vỗ vỗ đầu Phùng Kiến Vũ, “Nhà chúng ta cũng đã làm qua rất nhiều chuyện phạm pháp, bất quá có điều …… con chính là quá thiện lương.”

“Hiện tại là xã hội pháp trị.” Phùng Kiến Vũ xem như cũng biết được chút ít quá khứ hắc đạo của nhà mình, nhưng bây giờ cũng không thể tiếp tục làm như vậy được nữa a! “Con sợ ba gặp chuyện không may.”

“Ba không có việc gì, ông nội con ở B thị lăn lộn nhiều năm như vậy, con nghĩ cả thế giới này đều đã được tẩy trắng hết rồi sao? Bỏ đi, không nói chuyện này nữa, tránh dạy hư trẻ con.” Vương Thanh hôn hai cái lên má nó, “Ba ba kể cho con nghe truyện cổ tích có được không? Con ngủ đi, ngủ một giấc dậy sẽ tốt, ngày mai dẫn con đi chọn chó con nhỏ, chó con mập mập tròn tròn rất là dễ thương a, con thích nhiều như vậy thì chúng ta có thể nuôi nhiều thêm mấy con, đến lúc đó trong nhà cũng sẽ náo nhiệt hơn.”

“Ân......” Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, vang lên bên tai là thanh âm ôn nhu của Vương Thanh, là truyện cổ tích mình thích nhất《 Nàng Tiên Cá 》, mặc dù có chút bi thương, nhưng cuối cùng linh hồn của nàng cũng có thể bay lên thiên đường ……

Vương Thanh không nhớ rõ mình đọc truyện này không biết bao nhiêu lần, hắn cũng đọc qua rất nhiều phiên bản, nhưng bất quá Hiểu Vũ thích nhất vẫn là nội dung của truyện bản gốc. Tốc độ giọng nói ổn trọng, bàn tay cũng một mực ở sau lưng Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng vỗ về, cho đến khi nó ngủ say, câu chuyện cũng đã được kể đi kể lại đến ba bốn lần. “Ngủ đi, ba ba sẽ bảo vệ con.” Vương Thanh đặt một nụ hôn lên trán nó, một tay lấy ra điện thoại di động của mình, bắt đầu soạn tin nhắn gửi đi.

Trước đó Ngô Kỳ đã nhận được điện thoại của Lý thúc, không có biện pháp, người là do mình tìm, trước đó rõ ràng đã điều tra qua tin tức của Châu Bách Xuyên, làm thế nào cũng không nghĩ đến đây ẩn sâu trong lòng lại là con người như vậy. Anh sờ sờ lỗ mũi, rất nhanh lại nhận được tin nhắn của ông chủ, lưu lại một hơi cuối đúng không? Một hơi này muốn thế nào lưu lại đây. Ngô Kỳ cười cười, thật nhiều năm chưa có động thủ rồi, không biết tay của mọi người còn có sức lực không đây a. Anh gọi một cú điện thoại, “Hắc, ông chủ vừa mới có đồ chơi cho chúng ta, lúc này đem ra chơi cũng được, chỉ cần giữ lại hơi thở đưa đến bệnh viện là được.”

“Được thôi! Thật tốt quá! Bao nhiêu năm rồi anh em chúng ta còn chưa có động thủ đây?! ” Bên kia truyền tới một âm thanh vui sướng, tựa hồ đối với món đồ chơi mới này thật cao hứng. “Yên tâm, không chết là được mà đúng không? Bảo đảm thời điểm đưa đi bệnh viện vẫn còn sống.”

Kỳ nghỉ còn lại tận bảy ngày mà …… Ngô Kỳ cười cười, cởi áo khoác đặt đắp lên cánh tay, trong đôi mắt lóe lên vẻ hưng phấn, bọn họ là một đám sói, làm sao có thể để cho bọn họ ăn chay được đây? Thấy được chút máu tanh còn có thể khiến cho bọn họ càng hưng phấn hơn.

Châu Bách Xuyên bị ném vào trong cốp sau xe hơi, toàn thân run lẩy bẩy, ngay cả khí lực kêu cứu cũng không có. Ncày tháng sau này, cậu ta còn sẽ phải trải qua cơ ác mộng lớn nhất cuộc đời này, một cơn ác mộng khiến cho cậu ta sống không bằng chết.

Liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động, Vương Thanh cùng các bằng hữu trò chuyện đôi câu, chỉ nói mình trong nhà có việc gấp, nhất định phải chạy về, hẹn lại lần sau sẽ tiếp tục cùng nhau đánh golf. Bây giờ đã là mười hai giờ trưa, không ai đến đây gõ cửa, Vương Thanh cũng an lòng ôm đại bảo bối nghỉ ngơi. Ngủ đi, cho dù trời cao có sập xuống, ba cũng sẽ giúp con chống đỡ. Chỉ bất quá Châu Bách Xuyên này …… Vương Thanh hung hăng cắn răng, lại gửi một tin nhắn khác cho Ngô Kỳ, không thể dễ dàng tha cho nó như vậy được.

Bình luận

Truyện đang đọc