[THANH VŨ] THANH PHÙ

Chưa kịp đợi đến hết kỳ nghỉ hè trôi qua, Lưu Phương Đình ngay lập tức bị ba cô ta nôn nóng đưa qua Anh quốc học, về phần sau này cô ta có thích ứng hay không, có người chiếu cố hay không, căn bản không ai thèm quản những việc này. Mấy ngày sau đó, thân thể Phùng Kiến Vũ khôi phục nhanh chóng, trên bàn ăn đã có thể há miệng to ăn thịt, Vương Thanh nhìn nó gầy đi một vòng lớn, liền dặn phòng bếp mỗi ngày đều phải chuẩn bị những món ngon khác nhau, quyết thề bù lại hết đống thịt đã tiêu tan trên người Phùng Kiến Vũ.

Lưu Kim Phong ở trong công ty kinh hãi run sợ qua chừng mấy ngày, cũng không thấy đám người bên Vương Thanh đến tìm phiền toái. Thời điểm vừa thở phào một cái, báo chí lại phanh phui một mặt trái tin tức của Lưu Phương Đình, nào là ở nước ngoài hút chất kích thích bị bắt, lõa thể chạy trốn, còn cùng dân bản xứ phát sinh cãi vã...... không khỏibij bàn tán đến bao nhiêu là đặc sắc, hơn nữa vừa có chữ lại có hình ảnh minh họa, đáng sợ nhất là, những bài báo tin tức này, đều là từ Hoàn Thành nhật báo mà Lưu gia có cổ phần.

Đối với mặt trái tin tức của Lưu Phương Đình, Lưu Kim Phong cũng có gọi điện thoại hỏi, cô ta ngoại trừ thật sự có cùng dân bản xứ phát sinh cãi vã ra, những chuyện khác đều không làm, bọn họ căn bản không biết những tấm hình này là từ nơi nào mà ra! Lưu Kim Phong rùng mình, ông ta không biết chuyện này đến tột cùng có liên quan đến Vương Thanh hay không, bất quá xét theo tình huống trước mắt, cổ phiếu Lưu thị tuột dốc là điều tất nhiên.

Ông ta không chỉ một lần gọi điện thoại yêu cầu Hoàn Thành nhật báo rút lại những tin tức không thật này đi, nhưng ở bên kia không biết đã xảy ra chuyện gì, một câu cũng không chịu hé miệng đáp lại, tin tức báo đài cũng không chịu xóa bỏ, vài ngày sau đó, ngay cả tin đồn của Lưu Kim Phong cũng bắt đầu thổi bay đầy trời.

Ngô Kỳ cầm tờ Hoàn Thành nhật báo mới nhất đi vào phòng làm việc của Vương Thanh, "Bây giờ đã muốn chuẩn bị thu mua cổ phần của Lưu thị chưa? Tôi cảm thấy thời gian không còn sai biệt nữa."

"Không cần, chờ một chút nữa, qua một thời gian ngắn sẽ thích hợp hơn." Vương Thanh mở ra tờ báo, xem nội dung bên trong, vẫn như cũ tìm kiếm tin đồn ăn chơi đào sắc của Lưu Kim Phong. "Ha...... trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, nếu bọn họ cái gì cũng không làm, thế nào lại bị chúng ta dễ dàng bắt thóp được chứ?! " Vốn chỉ là muốn bôi đen hình tượng của Lưu Phương Đình, không nghĩ đến chuyện tiến hành đến một nửa, một đống người liền nhảy vào đem tất cả những tin đồn xấu của Lưu Kim Phong khai báo không còn một mống.

"Việc này không có biện pháp, dù sao đã đắc tội quá nhiều người, chung quy cũng sẽ có người không vừa mắt muốn chỉnh ông ta, chỉ còn có thể tự mình cam chịu mọi thứ thôi." Ngô Kỳ cũng không nghĩ đến hành động lúc ban đầu đến cuối cùng lại đạt được hiệu quả như vậy, bất quá so với mục đích chân chính lúc ban đầu của bọn họ cũng không sai biệt nhiều lắm, cổ phiếu Lưu thị bị rớt giá, đến lúc đó bọn họ liền có thể cổ động nhân lực đi thu mua rồi, "Mấy năm nay thị trường bất động sản không còn hưng thịnh như xưa, Lưu Kim Phong cơ hồ đều là dựa vào lợi nhuận từ dây chuyền khách sạn và kinh doanh thực phẩm mà chế trụ được các công ty nhà đất, phá bên đông sửa bên tây. Nếu không phải là do hợp đồng thua lỗ cùng Hoàn Tĩnh, có lẽ Lưu thị vẫn còn có thể chống đỡ được thêm rất nhiều năm, đợi đến khi thị trường bất động sản một lần nữa "xuân ấm nở hoa", chính là thời điểm chính xác cho bọn họ quật khởi, đáng tiếc lòng tham của ông ta lớn như vậy, càng muốn nghĩ đến biện pháp cầm nắm Vương thị, hiện tại quay đầu không kịp, còn có thể trách được người nào đây?

"Hừ...... đáng đời, được rồi, phía sau đã không chịu theo không chế của chúng ta, vậy thì cùng chúng ta không có liên quan. Đều là tự mình Lưu Kim Phong gây ra họa, để cho Lưu gia bọn họ tự mình giải quyết đi, bất quá về phần hợp tác sau này...... cần nên kiếm tiền hay là muốn trục lợi đây." Bản tính thương nhân trục lợi của Vương Thanh sẽ không thể bỏ qua bất cứ mông cơ hội nào có thể kiếm được tiền đi.

"Đúng rồi, phía bên Tề Quỳnh cũng có tin tức, nghe nói đã nghiên cứu ra được một phần chức năng điện thoại có thể nhận diện thủ ngữ, bất quá trước mắt vẫn còn trong giai đoạn thí nghiệm, chẳng những có thể phân biệt được thủ ngữ, còn có thể phiên dịch được **chữ nổi, có phải là rất thần kỳ đúng không?" Ngô Kỳ đem tin tức mới nhất từ bên bộ phận truyền thông hồi báo cho Vương Thanh, "Sau này có phần mềm này trên điện thoại di động, phương thức trao đổi cũng xem như là thuận tiện hơn nhiều. Hiểu Vũ thiếu gia không cần phải nhọc công viết chữ nữa, trực tiếp sử dụng thủ ngữ thì có thể tự động phiên dịch ra được rồi, còn có thể lựa chọn nhiều tông giọng khác nhau để sử dụng."

"Nga?! Việc này cũng thật là có ý tứ, xế chiều ta đi qua xem một chút, ta cũng biết bọn người Tề Quỳnh đều là nhân tài! Nếu thật sự làm được, chúng ta cũng không thể bạc đãi bọn họ! " Vương Thanh có cảm giác, sản phẩm này của bọn họ nhất định chiếm hữu thị trường, bản thân hắn là người thân của Phùng Kiến Vũ, nên mới chấp nhận tình nguyện đi học thủ ngữ, vậy nếu như có người không chịu học thì sao đây? Hoặc là người câm điếc chỉ biết sử dụng thủ ngữ mà không biết viết chữ thì sao đây? Trực tiếp sử dụng thủ ngữ liền có thể phân biệt phiên dịch ra một lần, thật sự là dễ dàng hơn rất nhiều. "Chính là nếu như có thể biểu đạt tâm tình thì tốt hơn...... nếu như là thủ ngữ, tốc độ nhanh chậm cũng sẽ phản ảnh dựa trên biến hóa của tâm tình...... bỏ đi, có thể làm được như hiện tại đã là rất tốt rồi."

"Bất quá tôi cảm thấy cũng không phải là không thể thực hiện được, dù sao bây giờ nhân lực tài năng vẫn còn có rất nhiều không gian phát triển mà." Ngô Kỳ gật gật đầu, mọi chuyện đều không phải có thể một bước lên mây, Tề Quỳnh và đoàn đội của anh ta có thể làm được đến bước này, đã là dẫn trước một bước dài rồi.

"Được rồi, ta còn có chút việc có thể muốn làm phiền cậu một chút." Vương Thanh gãi gãi đầu, gõ gõ đầu bút lên mặt giấy. "Hiểu Vũ muốn tìm thầy giáo dạy kèm tại nhà, nó muốn ngay lập tức được đi học, sợ mình theo không kịp tiến độ người khác."

"Việc này...... tôi cũng không có kinh nghiệm, bất quá hình như có thể tìm bên phía trường đại học. Như vậy đi, tôi giúp ngài hỏi một chút xem sao, dù sao tôi cảm thấy, với trình độ cố gắng của Hiểu Vũ thiếu gia, căn bản sẽ không có vấn đề lớn gì đâu." Ngô Kỳ gãi gãi sau cổ, cũng đã bỏ nhiều sức ra cố gắng như vậy rồi, nếu như còn theo không kịp, vậy thì chính là do thầy giáo có vấn đề rồi.

"Ân, thật ra ta cũng cảm thấy như vậy, nó gần đây đều không chịu để ý đến ta, càng đến ngày tựu trường thì càng đặc biệt khẩn trương." Vương Thanh nằm dài ra bàn, tâm tình cực độ buồn bực, không phải là hắn không muốn phụ đạo Phùng Kiến Vũ học tập, mà là hai người cùng nhau học tập, chung qui một hồi sau lại chệch đi khỏi quỹ đạo ban đầu.

"Vậy cũng tốt, tôi đi xem xét một chút, nhất định mau chóng tìm trở về, bất quá...... sau này là phụ đạo mỗi tuần hay là phụ đạo mỗi ngày sau giờ học? Tiêu chuẩn hịc phí của hai việc này không giống nhau." Thân thích nhà Ngô Kỳ cũng có trẻ con mời gia sư dạy kèm tại nhà, cho nên anh cũng có hiểu biết về việc này một chút ít.

"Ân...... dựa theo ý tứ của nó, hẳn là phụ đạo sau khi tan lớp. Không việc gì, chiều theo ý tứ của nó là được rồi, tốt nhất dáng dấp không được quá ưa nhìn! " Điều cuối cùng này là do Vương Thanh tự mình thêm vào.

"Ân?! Đây cũng là yêu cầu của Hiểu Vũ thiếu gia sao? Hay là ông chủ sợ thiếu gia yêu sớm phải không?" Ngô Kỳ thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

"Là tự ta thêm vào, nó còn nhỏ......" Vương Thanh thầm thì trong miệng mấy câu, miệng không ngừng lầm bầm, cũng không dám để cho Ngô Kỳ nghe được.

"Cũng không phải là nhỏ lắm...... khi ngài ở tuổi này, thiếu gia cũng ra đời rồi còn gì......" Ngô Kỳ ngượng ngùng phản bác, nhưng sự thật chính là sự thật a.

"Cái này không giống nhau...... nó mười lăm tuổi cùng ta mười lăm tuổi có thể so sánh sao?! Cậu tự mình xem đi, nào có dễ dàng gì một hạt đậu mầm có thể biến thành rau giá chứ! Còn không có một miếng thịt nào! Đầu còn không lớn bao nhiêu! Ta mười lăm tuổi còn so với nó cao hơn cả cái đầu! Nó cùng thời điểm ta mười tuổi còn không sai biệt lắm! " Vương Thanh hễ nhắc đến việc này lại sinh khí, trước đây cũng đã từng hỏi qua bác sĩ, nói là thân thể của Phùng Kiến Vũ như thế này phải nuôi một đoạn thời gian thì mới thật sự ổn được, trước kia từng bị bỏ đói, làm tổn thương đến chức năng tiêu hóa của dạ dày, nên mới phát triển gầy gò đến như vậy.

"Nói cũng phải...... Hiểu Vũ thiếu gia có thể còn phải bồi bổ thêm nhiều, tóm lại không thể gấp gáp, bồi bổ thái quá cũng sẽ thành bệnh." Ngô Kỳ đồng quan điểm gật gù, "Thiếu gia đã cao thêm một chút rồi, tốc độ trổ mã có thể là chậm một chút thôi."

"Ân, chính là như vậy, bỏ đi, để cho nó từ từ lớn lên đi, ta vì cái gì mà gấp gáp a." Vương Thanh che đầu, đối với tình huống của con trai ngoại trừ lo lắng thì chính là bất đắc dĩ, "Chuyện dạy kèm tại nhà trước mắt không cần phải gấp gáp, dù sao còn thêm một học kỳ nữa mới tựu trường, đến trường đại học hỏi một chút là tốt rồi, trình độ cấp một trung học cũng không tính là quá khó khăn, không cần phải tìm danh sư phụ đạo."

"Được, tôi đã biết." Ngô Kỳ thu thập đồ đạc của mình một chút, xoay người lại ngay lập tức bắt đầu liên lạc với thủ hạ, để cho bọn họ giúp đỡ tìm kiếm gia sư dạy kèm. Phải có trình độ học vấn tốt, dáng dấp không thể quá ưa nhìn...... cũng không khó lắm đi.

Trải qua một vòng chuẩn bị bận rộn, Phùng Kiến Vũ rốt cuộc cũng đeo được cặp sách, tiến vào trường học mà mình mơ ước. Đi theo sát phía sau, còn có một người ba ba không yên lòng.

"Ba mau trở về đi, con không sao đâu." Vốn là trường học không cho phép mang điện thoại di động trong người, nhưng Phùng Kiến Vũ lại thuộc về tình huống đặc biệt, hoàn toàn không có biện pháp nào khác.

"Ba cùng con đi đến phòng học rồi sẽ đi, thật đó." Vương Thanh tựa hồ so với nó còn khẩn trương hơn, trên mặt nếu không phải là đang mang kính mát, tâm tư của hắn đã sớm bị bán đứng.

"Vậy cũng được, tìm được phòng rồi thì ba phải trở về." Phùng Kiến Vũ đánh xong chữ, đem điện thoại di động bỏ vào trong túi. Nghe Lý thúc nói, trường học tư lập này cũng có cổ phần của Vương gia, cho nên xem như Phùng Kiến Vũ có tự ý đi lại ngang dọc trong trường học cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nó cũng không phải là con cua, tại sao lại muốn đi ngang dọc?! Phùng Kiến Vũ gãi gãi tóc, vẫn là đàng hoàng chuẩn bị xong xuôi sách vở của mình bỏ vào cặp sách, sáng sớm được Vương Thanh đích thân đưa đến trường.

"Lớp một ban ba......" Vương Thanh tìm được tên Phùng Kiến Vũ trong bảng niên khóa, từ tên nó tìm được lớp học ở phía sau. "Đi thôi, ba dẫn con đi qua."

"Không cần, con tự mình đi." Phùng Kiến Vũ hất ra tay của Vương Thanh, nào có hai cha con mà lại tay trong tay như vậy a?! Đây còn đang là tại địa phương công cộng nữa. Nhưng mà khi nó vừa ngẩng đầu lên, lại thấy được biểu lộ ủy khuất của Vương Thanh, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn để hắn dắt đi, bỏ đi, để cho hắn hưởng thụ cảm giác được làm ba ba một chút cũng không thiệt thòi.

Vương Thanh nhìn ngón tay bị nó nắm chặc, lập tức tâm tình hứng khởi, phấn chấn dắt tay con trai, bắt đầu đi tìm phòng học. Bởi vì là học sinh mới tựu trường, cho nên hiện trường có hơi hỗn loạn, không ít thân thế của học sinh là từ gia đình phú quý, liếc mắt liền thấy được Vương Thanh hạc đứng trong bầy gà. Đoạn đường đến lớp một ban ba vô cùng ngắn ngủi, nhưng Vương Thanh phải dừng lại không ít hơn năm lần để hàn huyên cùng nhiều người, tất cả mọi người đều hướng về phía đứa trẻ đang đứng ở sau lưng Vương Thanh tràn đầy tò mò, nhưng bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, biết được Vương Thanh thích nhận nuôi trẻ con, có thể chỉ là một trong những đứa trẻ mà hắn nhận nuôi thôi.

"Được rồi, ba ba đi tìm chủ nhiệm lớp của con nói mấy câu, con đi vào tìm chỗ ngồi đi, ai dám khi dễ con...... để ba ba xem có ai dám khi dễ con hay không." Hắn tháo xuống kính mát, ánh mắt quét một vòng, thành công khiến cho mấy tiểu quỷ thoạt nhìn không an phận tóc gáy dựng hết cả lên.

"Ba nên trở về đi thôi, tan học con sẽ lập tức trở về nhà ngay, ba không cần quá lo lắng cho con, con sẽ không có chuyện gì. Ba quên con so với bọn họ cũng lớn hơn sao?" Phùng Kiến Vũ mím môi cười trộm, thật ra thì nhìn kỹ một chút, nó cũng mười lăm tuổi, ở trong lớp cũng chỉ là cấp một trung học, những vẫn có mấy người con gái so với nó còn cao hơn.

"Ân, cũng được. Được rồi, ba đi trước, tan học ba đến đón con." Vương Thanh xoa hai cái lên tóc nó, thừa dịp đại bảo bối không có phát tính khí, vội vàng đi ra ngoài tìm chủ nhiệm lớp hàn huyên một chút, dù sao với tình huống đặc thù của Phùng Kiến Vũ, hy vọng sẽ không có hiểu lầm gì phát sinh mới phải.

Chủ nhiệm lớp của Phùng Kiến Vũ là một nữ nhân ngoài ba mươi, họ Bạch, dáng dấp dịu dàng hiền thục, lời nói ôn thanh nhỏ nhẹ, một cái liếc nhìn cũng cảm thấy thoải mái, "Vương tiên sinh, ngài yên tâm đi, tôi đã thấy qua đứa nhỏ rồi, hẳn là không có vấn đề gì, về phần chuyện mà ngài lo lắng, tôi cũng sẽ thời khắc chú ý, thành tích nhập học của đứa nhỏ này tôi cũng đã xem qua, vô cùng ưu tú, là một đứa bé ngoan."

"Ân, cô nói như vậy tôi cũng thấy an tâm, tôi hy vọng nó có thể ở trường học trải qua một đoạn thời gian vui vẻ." Vương Thanh hắn cũng đã trải qua độ tuổi này, hắn cũng hiểu nam hài vào lúc này chính là thời kỳ phát tính khí, nếu là có thể, hắn càng hy vọng cho Phùng Kiến Vũ học kèm tại nhà, tránh cho nó ở trường học bị tổn thương gì. Nhưng hắn không thể ngăn được ý tưởng của Phùng Kiến Vũ, nó cũng không phải là sủng vật của hắn, mà là một người hoàn chỉnh độc lập, nó muốn kết giao bạn bè, muốn ra ngoài xã hội tiếp xúc, tiếp xúc với nhiều loại người khác nhau, đây mới là điều kiện có lợi đối với nó.

"Tôi không có biện pháp bảo đảm chuyện này, nhưng tôi sẽ tận lực bảo vệ đứa nhỏ này, em trai tôi cũng là một người câm điếc......" Thời điểm Bạch lão sư nhìn thấy Phùng Kiến Vũ, lập tức đến em trai ruột thịt của mình, cho nên cũng sinh ra một loại cảm giác thân thiết đối với nó.

"Tốt lắm, tôi đem nó giao cho cô, nếu cần tôi làm những gì, cô cứ việc lên tiếng." Vương Thanh trịnh trọng cùng Bạch lão sư bắt tay, nhìn bọn nhỏ trong phòng học cũng đã đến đông đủ không sai biệt lắm, hắn một lần nữa đeo lên kính mát, hướng về phía Phùng Kiến Vũ phất tay một cái, mang theo tâm tình thấp thỏm rời đi.

Đại khái người làm gia trưởng đều là như vậy, một mặt lo lắng tương lai của con cái, một mặt vừa sợ nó bị thương tổn, muốn bảo vệ nó dưới cánh chim của mình, lại sợ nó không có biện pháp thích ứng với xã hội tàn khốc này, Vương Thanh cũng không ngoại lệ, hắn cũng giống như tất cả gia trưởng khác, bất quá hắn vẫn còn lo lắng thêm một chuyện, hình như hắn còn có thêm rất nhiều tiểu tình địch! Con trai lớn lên sẽ không theo hắn nữa, mà con trai lại trở nên vô cùng ưa nhìn như vậy, một đôi mắt hoa đào trong veo, lệ chí nơi khóe mắt, một cái nhìn cũng đủ câu người...... Vạn nhất thật sự có nhiều hơn một tiểu tình địch, hắn thật là muốn điên lên rồi.

Ngày thứ nhất tựu trường, Phùng Kiến Vũ lặng yên ngồi ở vị trí của mình, nghiêm túc nghe lão sư giảng bài. Ngồi cùng bàn với nó là một bạn gái, thân cao cùng nó không sai biệt lắm, lớn lên thanh tú, mang theo gọng kính, học tập cũng rất nghiêm túc, Phùng Kiến Vũ có chút hâm mộ, bởi vì cô bé có thể giơ tay trả lời vấn đề, còn nó xem như là biết trả lời vấn đề câu hỏi, cũng không có biện pháp nói thẳng ra.

"Câu hỏi này...... xem như là cô cho mấy đứa thi tài, mời mấy vị bạn học bước lên bảng giải đáp án đi." Bạch lão sư thấy được ánh mắt thất vọng của Phùng Kiến Vũ, nàng là dạy về số học, tiện tay ở trên bảng đen viết ra mấy đề bài, "Phùng Kiến Vũ, con đi lên một chút, những bài này hẳn là con cũng biết một ít đi?"

Phùng Kiến Vũ đột nhiên bị điểm tên lập tức gật mạnh đầu, có chút khẩn trương tiến lên bục giảng, cùng mấy bạn học khác bị điểm tên cùng nhau giải đề. Câu hỏi cũng không quá khó, trước đây nó đã từng học qua, cũng có một thời gian luyện tập, rất nhanh liền viết ra công thức giải đề, nó giơ tay lên ý bảo với lão sư mình làm xong rồi.

"Không tệ, bạn học Phùng Kiến Vũ có tốc độ nhanh nhất, các bước giải đề cũng rất toàn diện, ý nghĩ rõ ràng, rất đáng khen! " Ánh mắt Bạch lão sư đối với nó tràn đầy tán dương, ở trên vai nó vỗ vỗ hai cái, "Làm đúng rồi, trở về đi thôi."

Ngày thứ nhất đi học đã được lão sư khen ngợi, trên mặt Phùng Kiến Vũ một mực treo lên nụ cười. Nó rất nhanh cũng có bạn bè mới, một là cô bé ngồi cùng bàn với mình, Khúc Mạt Thảo, một là nam sinh ngồi phía sau, tên là Hách Gia Hòa.

Bình luận

Truyện đang đọc