THÁNH VƯƠNG

“Hải Lam sư muội, muội muốn có Huyết Yêu yêu hạch Kinh Vô Huyết kia là vì muốn tấn thăng Đoạt Mệnh cảnh phải không?”

Trầm mặc một hồi, tựa hồ là đang tự hỏi sự tình của Thái Tử, Sở Thiên Ca cũng đề cập đến vấn đề này: “Tuy nhiên, Kinh Vô Huyết kia chính là cường giả Đoạt Mệnh cảnh, cho dù mình có đem hắn giết chết thì yêu hạch cường đại kia cũng không có khả năng lập tức luyện hóa, hơn nữa yêu hạch đó một khi xâm nhập vào cơ thể của muội thì sẽ đốt cháy toàn bộ ngũ tạng, kinh mạch khí hải cũng sẽ trở nên lộn xộn.”

“Muội tự nhiên có tính toán của muội mà, cho nên sư huynh không cần phải lo lắng. Khi sư huynh nhìn thấy vật này thì sẽ hiểu muội vì cái gì có thể không sợ Huyết Yêu yêu hạch kia."

Vân Hải Lam nở nụ cười, tức thì tinh hoa băng tuyết trên không trung dồn dập tạo thành phù văn chui vào trong cơ thể của nàng, sau đó thật lâu nàng mới đứng dậy, trên tay liền xuất hiện một hạt châu.

Hạt châu này tỏa ra ánh sáng khắp bốn phía, khiến cho không thể nhìn ở khoảng cách gần, nó biểu hiện ra lực lượng cường đại đến cực điểm.

Một luồng sáng màu trắng bạc phóng lên trời, nó quét đến đâu thì băng tuyết liền biến mất đến đó.

Hơn nữa, loáng thoáng bên trong ánh sáng màu trắng bạc kia, có thể nhìn thấy một đầu Thần Long thật lớn đang chạy, nó vừa chạy vừa gầm thét. Một cổ hơi thở của rồng ùn ùn kéo đến, khiến cho hô hấp của mọi người trở nên khó khăn.

Tống Hải Sơn liên tiếp thối lui, hắn mở to hai mắt, cho tới bây giờ hắn vẫn không ngờ, trên người của Vân Hải Lam lại có cái đồ vật này.

Đây là bảo vật trong truyền thuyết.

“Long Châu!”

Chứng kiến hạt châu này, Sở Thiên Ca bất chợt giật mình, trên người chân khí khẽ dao động, tựa hồ muốn ra tay cướp đoạt Long Châu từ trong tay của Vân Hải Lam, nhưng khi nghĩ tới Thái Tử, hắn lại chậm rãi thu hồi chân khí rồi khẽ thở dài: “Không thể ngờ lại là Long Châu hiếm thấy a… Thiên Vị học viện được xưng là học viện đệ nhất đại lục, bảo vật trong đó không biết có thể có vài món như vậy hay không? Vật này sư muội từ đâu có được?”

“Chỉ ngẫu nhiên có được mà thôi, trong một lần muội đi du ngoạn ngoài biển khơi thì phát hiện ra Long Châu này.”

Vân Hải Lam hờ hững trả lời, trong lời nói có chút gì đó không thật: “Bên trong Long Châu có ẩn chứa ý chí của Thần Long, trấn áp hết thảy tà ma, hơn nữa muội mới vừa có được một quả Phục Long đan, trong cơ thể lại có Thần Long huyết mạch, trải qua thời gian ân cần săn sóc, Long Châu khí tức đã có một bộ phận cùng muội kết hợp, đúng là một kiện bảo vật tốt. Muội nghĩ có thể dùng Long Châu để áp chế Huyết Yêu yêu hạch Kinh Vô Huyết kia, bắt nó luyện thành một pho tượng thân ngoại hóa thân - nguyên thần thứ hai, cho nên không cần phải dung nhập nó vào trong cơ thể. Sở Thiên Ca sư huynh, huynh cảm thấy thế nào? Kỳ thật Thái Tử ngay từ lần đầu gặp muội, đã nhìn thấu trên người muội có Long Châu, vì vậy mới được hắn chú ý và truyền muội một phương pháp tu luyện đó là dùng chân khí ngưng tụ thân ngoại hóa thân - nguyên thần thứ hai.”

“Thân ngoại hóa thân - nguyên thần thứ hai là do Thái Tử truyền cho muội sao? Chẳng trách, loại khí công này tại Thiên Vị học viện được xem là bí truyền, ngay cả huynh cũng không được tu luyện đến.”

Sở Thiên Ca một lần nữa khiếp sợ, nhìn chằm chằm Vân Hải Lam: “Đây là khí công cấp Vương cấp đỉnh phong, nếu muốn học được môn khí công này, nhất định phải có hơn một ngàn điểm công hiến, không thể tự mình học lén, nếu không học viện nhất định sẽ truy cứu, phế bỏ khí công, suốt đời bị giam cầm. Tuy nhiên, Thái Tử là trường hợp ngoại lệ, cho dù hắn có bỏ qua quy củ của học viện thì thử hỏi ai dám truy cứu trách nhiệm của hắn chứ? Hải Lam sư muội, vận khí của muội quả nhiên rất tốt, đã chiếm được sự ưu ái của Thái Tử. Nếu đã như vậy, huynh sẽ giúp muội đi giết Kinh Vô Huyết, chỉ hy vọng sau này, khi ở trước mặt Thái Tử, muội nói tốt cho huynh vài câu là đủ rồi.”

“Đó là chuyện đương nhiên, Thái tử từng nói, thời điểm muội trùng kích Đoạt Mệnh cảnh thì hắn sẽ ra ngoài trợ giúp cho muội.”

Vân Hải Lam sau khi thấy mình hù dọa thành công Sở Thiên Ca, thì vội thu tay, đem Long Châu cất đi, nó chui vào chỗ sâu trên bàn tay trắng như tuyết của nàng.

Long Châu này tựa hồ là một cổ tinh hồn cực kỳ mãnh liệt, không phải thực chất, mà nó sống nhờ bên trong Khí Hải đan điền của Vân Hải Lam.

“Ha ha ha, ha ha ha…”

Tống Hải Sơn cười ha hả: “Hải Lam, không thể tưởng tượng được muội lại có kiện bảo vật này, chẳng trách muội lại xem thường tên tiểu tử Dương Lâm kia, hắn là cái thá gì? Chỉ là một cọng Nhiếp Không Thảo mà thôi, so với một phần ngàn của Long Châu cũng còn kém nhiều lắm”

“Im miệng.”

Vân Hải Lam quát: “Huynh tu luyện cho tốt đi, tranh thủ đánh bại Dương Kỳ! Huynh biết không? Dương Kỳ sỉ nhục huynh thì huynh phải tự mình đòi lại, lúc trước huynh đem hắn đánh cho thổ huyết, vì vậy hôm nay hắn mới tìm huynh báo thù, huynh có thể học tập điểm này của hắn đó.”

“Vâng.”

Tống Hải Sơn là biểu ca của Vân Hải Lam, theo đạo lý này, rõ ràng đây là ngữ khí răn dạy, Tống Hải Sơn có thể mỉa mai đáp trả, nhưng hắn lại không dám, bởi vì hắn biết rất rõ thủ đoạn của biểu muội mình, là thuộc mưa nắng thất thường, hiện tại lại có quan hệ với Thái Tử, do đó hắn lại càng không thể đắc tội, mà chỉ có thể thuận theo.

Trên đỉnh núi, còn có mấy đệ tử Khí Tông ngồi nghỉ ngơi, đang dùng Tụ khí đan nuôi nấng Sư Thứu, khi nghe Vân Hải Lam cùng Sở Thiên Ca nói chuyện, mỗi người đều nhìn Vân Hải Lam bằng ánh mắt vừa kính ngưỡng xen lẫn sợ hãi.

Có thể có quan hệ cùng với Thái Tử, đó là vinh quang tới mức nào?

“Ồ? Ta đã cảm nhận được khí tức của Huyết Yêu tại phía Bắc, nơi đó có rất nhiều Hấp Huyết mã tặc đang tụ tập. Lần này chắc chắn Kinh Vô Huyết cũng ở trong số đó, đi thôi.”

Sở Thiên Ca đột nhiên dùng chân khí phác thảo lên không trung một bức địa đồ, trên bản đồ có một vòng tròn đỏ như máu lập lòe, sau đó nổ tung.

Một số đệ tử đang chăm sóc Sư Thứu muốn khởi hành rời đi.

Nhưng, Sở Thiên Ca chợt vung tay lên.

“Lần tiến về đại doanh Huyết Yêu lại vô cùng nguy hiểm, khó khăn trùng trùng điệp điệp, trong khi các người với tu vi Khí Tông thực sự chưa đến đâu, cho nên rất dễ dàng gây ra vướng víu cho ta, vì vậy phải theo ta cùng Vân Hải Lam ở cùng một chỗ, các người rõ rồi chứ?”

“Vâng!”

Tất cả đệ tử kể cả Tống Hải Sơn khi thấy Sở Thiên Ca quyết đoán như vậy, thử hỏi ai dám nói chữ “Không” nào?

“Hải Lam sư muội, muội cũng không nên cưỡi Sư Thứu, huynh biết rõ muội đã che giấu rất nhiều thực lực. Nếu như phát huy được uy lực của quả Long Châu kia, thì chân khí sẽ hoàn toàn cuồn cuộn không dứt, vĩnh viễn không có khả năng tiêu hao.”

Dưới chân Sở Thiên Ca đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang, sau đó đem thân hình hắn bao phủ lại, trực tiếp hướng lên bầu trời đầy tuyết.

Vân Hải Lam khẽ mỉm cười, Thần Long giống như chân khí quay chung quanh thân, mây mù dâng lên, sau đó biến mất giữa bầu trời đầy tuyết phủ.

Tống Hải Sơn ngơ ngác khi thấy thân ảnh của Vân Hải Lam biến mất, dường như hắn bây giờ mới thực sự hiểu rõ biểu muội của mình.

“Dương Kỳ, biểu muội ta năm đó dùng mỹ nhân kế với ngươi, ngươi liền thực sự cho rằng sẽ cùng nàng kết thành một đôi hay sao? Nàng là nhân vật như vậy sao lại để tâm đến một tên nhà quê như ngươi, chẳng phải là hoa lài cắm bãi cứt trâu hay sao?”

Tống Hải Sơn đánh một quyền vào trong đống tuyết, tạo nên một hố khá sâu.

“Các vị sư huynh, chúng ta cũng đi giết một ít Hấp Huyết mã tặc, kiếm thêm điểm công hiến thôi.”

“Hết thảy đều theo sự an bài của Hải Sơn sư huynh.”

Lần này, rất nhiều đệ tử của học viện tỏ ra rất khách khí với Tống Hải Sơn, dù sao thì biểu muội của hắn cũng có quan hệ với Thái Tử, vốn là khi Tống Hải Sơn thua trong tay của Dương Kỳ thì mọi người thập phần âm thầm khinh bỉ hắn, thế nhưng ngoài mặt lại có vẻ muốn nịnh bợ hắn thế mới đểu.

“Hải Sơn huynh, huynh cũng không cần nhụt chí, tiểu tử Dương Kỳ kia chẳng qua chỉ là một tên đệ tử tạp dịch trong học viện mà thôi, địa vị so với chúng ta cách nhau một trời một vực. Chỉ cần hắn trở lại học viện, chúng ta thông qua quan hệ, có cả một trăm phương pháp để tiễn hắn lên đường.”

Một tên đệ tử ngoại viện nịnh nọt nói.

“Nếu là như vậy, đa tạ sự hỗ trợ của các vị.”

Trong mắt Tống Hải Sơn lóe lên một tia âm hiểm.

Bọn hắn cũng nhanh chóng biến mất giữa bầu trời đầy tuyết đang rơi.

Cùng lúc đó, năm người Dương Kỳ đang nghỉ ngơi trong một tòa trang viên.

Cái trang viên này đã bị tuyết bao trùm, kiến trúc vô cùng tráng lệ, hiện tại chủ nhân của trang viên mang theo rất nhiều nô bộc, nha hoàn, thị nữ, binh sĩ… tất cả đều rất cung kính đến thăm hỏi đám người Dương Kỳ.

Mà ở bên ngoài trang viên, mấy trăm thi thể Hấp Huyết mã tặc nằm tan tác trên mặt đất.

Đây là do bọn người Dương Kỳ đuổi giết đám mã tặc ở vùng Tây Bắc, ngẫu nhiên gặp một đám mã tặc đang bao vây tấn công trang viên này, vì thế lập tức ra tay, đem mã tặc giết sạch sẽ, cứu nguy toàn bộ trang viên.

Nếu không, toàn bộ mấy trăm nhân mạng trong trang viên này giờ này đã thành những bộ thây khô đầy đất.

Chủ nhân của trang viên là một lão nhân, tu luyện đạt cảnh giới khí công tầng bảy, lần này nghe nói đám người Dương Kỳ là đệ tử của Thiên Vị học viện thì tỏ ra vô cùng nhiệt tình, bưng trà rót nước, không ngừng phục vụ.

“Lão trang chủ, ông vì cái gì mà không dọn nhà đi? Cả vùng Tây Bắc này đều bị đám Hấp Huyết mã tặc đêm ngày hoành hành, sớm muộn gì cũng đem toàn bộ người trong trang viên này biến thành thây khô.”

Dương Kỳ tùy ý hỏi trang chủ sơn trang.

“Dọn nhà ư? Chuyển đi đâu bây giờ? Địa phương khác ta không quen thuộc, ta còn phải bố trí ổn thỏa cho đám người như vậy.”

Lão trang chủ kia khóc lớn nhưng không có nước mắt: “Lão ở chỗ này còn có nhiều điền sản ruộng đất, mấy cái linh dược sơn đầu, một khi mất đi thì chỉ còn hai bàn tay trắng. Lão tình nguyện tặng các vị một nửa gia sản, chỉ mong các vị cao nhân có thể giúp đỡ bảo vệ an toàn cho trang viên.”

“Chúng tôi là đệ tử của Thiên Vị học viện, bảo vệ chính nghĩa, chém giết tà ma là trách nhiệm của chúng tôi, chứ không lấy sản nghiệp mà cũng không dám nhận.”

Lý Hạc giải thích, “Hơn nữa, lần này chúng tôi tới là vì muốn đem tất cả Hấp Huyết mã tặc giết sạch chứ không cần thù lao. Lão trang chủ, không phải ngươi vừa nói đến tung tích của đám Hấp Huyết mã tặc ở vùng lân cận? Chúng tôi cả thảy đã diệt trừ rồi, và trả lại cho ngươi một gia viên sạch sẽ.”

“Đa tạ, đa tạ, không hổ là Thiên Vị học viện, là đệ tử thánh hiền a …”

Người trong trang viên nhao nhao cảm khái. Trong đó có một người tuổi còn trẻ, tựa hồ là là con trai của trang viên chủ, tiếng lên phía trước nói.

“Mấy vị Thánh giả, ta nghe nói vốn ở chỗ này, cách đây ngàn dặm có một tòa Lâu Lan thành cổ, là thành trì phồn hoa nhất trên cả vùng đất Tây Bắc của chúng ta. Trước đây vài năm, khi Lâu Lan quốc chủ đang hết lòng xây dựng đất nước thì đột nhiên có một đám Hấp Huyết mã tặc xuất hiện, đem toàn bộ người trong thành cổ giết sạch, biến nơi đó thành đại doanh. Nếu như có thể diệt trừ đại doanh này là có thể quét sạch toàn bộ Hấp Huyết mã tặc trên cả vùng đất Tây Bắc này”

"Lâu Lan thành cổ?"

Dương Kỳ hình như đã có nghe qua cái tên này, nghe đồn nó là quốc gia trên một vùng đất giàu có nhất ở vùng Tây Bắc.

“Đã như vậy thì không nên chậm trễ, chúng ta đi ngay bây bây giờ để tìm cái thành cổ này.”

Lương Đông là người đầu tiên tấn thăng đến cảnh giới Khí Tông, hưng phấn nói.

“Chậm đã, nghe đồn bên trong thành cổ kia có cường giả Đoạt Mệnh cảnh tên Kinh Vô Huyết trấn giữ. Hắn là một trong các cao thủ kiệt xuất nhất dưới trướng của Huyết Yêu Vương, chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, tốt nhất là âm thầm ra tay. Sở Thiên Ca nhất định là sẽ chạy tới giết người này, vậy chúng ta cũng có thể thừa cơ giết một ít mã tặc, không nên tự mình chống lại Kinh Vô Huyết”

Hoa Dần Hổ trình bày kế hoạch một cách kỹ càng.

Bình luận

Truyện đang đọc