THANH XUÂN CỦA TỚ CHÍNH LÀ CẬU


Y Y thẫn thờ, không tin những gì mình vừa nghe thấy.

Cậu nhóc trong đội thấy sắc mặt ngơ ngác của Y Y cậu bật cười.

An Đoàn đứng cạnh cũng cười theo, thằng nhóc này chào Tiểu Mễ như thế cũng hơn 2 tuần rồi.

Tiểu Mễ ngượng ngùng quay người đi ra chỗ khác.
Trận bóng bắt đầu khai mạc, An Đoàn hồi hộp cùng đội bước vào sân.

Nhất Trạch cười khẩy nhìn xung quanh tên khốn Ngụy Thành quả nhiên không đến, hắn khiêu khích nói:
"Lần này xem tôi trả thù bữa trước như thế nào này haha."
Anh em của hắn cùng hùa theo, bầu không khí càng trở lên căng thẳng.

An Đoàn cười nhẹ đi ngang qua cố đụng vào vai vai Nhất Trạch.
"Ối em xin lỗi đàn anh."
Nhất Trạch cười mỉm, đang có nhiều người phải nhẫn nhịn.

Y Y đứng đối diện thở dài, lần này Ngụy Thành không tham gia chỉ sợ lớp mình lại chuỗi thua.

Tiểu Mễ nghe xong ngậm ngùi ngồi xuống, cô càng thêm oán trách mình hơn.

Không khí sân bóng náo nhiệt hơn, từng quả bóng về bên đội Nhất Trạch.

Đội cổ vũ lớp Tiểu Mễ cũng dần nản lòng, hét khô cả họng mà vẫn chưa ghi được quả nào.
Nhất Trạch ghi thêm quả nữa, đến giờ nghỉ giải lao anh ta tiến lại gần về phía An Đoàn ánh mắt chế giễu.
"Đàn em tốt hơn lên nhận thua đi đã 30-1 rồi còn lại 60 phút nữa không gỡ được đâu."
An Đoàn vẫn điềm tĩnh nhìn Nhất Trạch đang tự tiêu tự tại.

Cậu không đôi co gì mà quay về phía đội mình.

Y Y tròn mắt nhìn thành viên đội ai lấy cũng bình thường đến lạ.
"Sắp thua đến nơi rồi các cậu còn tươi cười được."
Em út cười lớn lên:
"Chị Y Y đúng là ngốc mà chiến thuật cả đấy haha."
Tiểu Mễ khó tin, chiến thuật gì mà để ghi 30-1.

An Đoàn lắc đầu, cậu khẽ cười nhẹ:
"Cũng còn ít hơn so với dự tính."
Y Y tức giận đánh mạnh vào đầu An Đoàn:
"Hiệp tới cậu còn không mau gỡ.".

Truyện Quân Sự
Đám người đang đôi co nhau mà không để ý đến một người đang bước những bước chân đầy khí chất.

Ánh mắt của khán giả nhìn chằm chằm vào người đó.

Đàn em Nhất Trạch để ý đến vội chỉ tay ra phía trước.

Tiểu Mễ bất giác cũng quay lại nhìn, ánh mắt cô sáng lên.
"Cậu ấy quay lại rồi."
Em út cười tươi nói:
"Giờ mới chơi thật nè."
Hồi tưởng, trong buổi tập luyện Ngụy Thành dặn mọi người tìm cách để đối phương tiêu hao thể lực, chỉ cần để ghi bàn 35-1 cũng được.

An Đoàn vội từ chối, làm như này cũng quá liều rồi.

Ngụy Thành cười nhẹ chỉ có như vậy mới có cơ hội thắng.

An Đoàn thấy đội trưởng đã đến lần này có thể chiến đấu được rồi.

Nhất Trạch đứng đối diện nhìn vào cánh tay vẫn còn đang băng bó của Ngụy Thành cười khẩy.
"Với cái bàn tay đó của hắn mà tính thắng đúng là ngu mà."
Tiểu Mễ lo lắng cho vết thương sẽ bị rách ra của anh, Ngụy Thành quay sang an ủi chỉ một tiếng thôi chắc sẽ không sao.

Cô chấp tay lại cầu bình an cho anh.

Trận đấu bắt đầu diễn ra, cả đội cùng thực hiện những chiến lược học trong hai tuần ngắn gủi.

Từng quả 3 điểm vào lưới.

Tỉ số đã 30-30 sau 30 phút, Nhất Trạch thấy thế khó tin, trong 30 quả đó tên Ngụy Thành không lắm quả nào chuyện quái gì thế.

Tiểu Mễ cổ vũ nhiệt tình cho Ngụy Thành, anh thấy cô hôm nay có vẻ tươi cười hơn cười mỉm, ánh mắt trìu mến nhìn cô bạn của mình hứa thầm trong lòng:
"Lê Tiểu Mễ cậu hãy chuẩn bị xem kì tích mà đội bóng này làm ra đi."
Tiếng hò reo vang lên, tiếng hét cổ vũ không ai chịu thua ai.

Đội cổ vũ cũng tươi tắn trở lại, không khí càng bùng cháy thắng lần này thì tên Nhất Trạch kia sẽ không còn vênh váo được nữa.

Hắn đứng cạnh Ngụy Thành tìm thời cơ lấy bóng.
"Không muốn bị què tay thì mau rút lui đi."
Ngụy Thành cười nhạt không bận tâm đ ến anh ta mà truyền bóng đi.

Một quả nữa vào, tiếng ho hét càng lớn hơn, Tiểu Mễ cười trong sự vui mừng.


Trọng tài thổi còi hết giờ, dù lần này không thắng đậm nhưng cũng làm tên Nhất Trạch mất đi sự kiêu ngạo.

Hắn không cam tâm mà tiến lại gần đẩy mạnh Ngụy Thành xuống sàn.
"Mày giở thủ đoạn gì đúng không, rõ ràng tao có thể thắng mà sao lại đi thua một thằng mới chuyển đến như này."
Vừa nói Nhất Trạch vừa đấm bậy bạ xung quanh, Cố Ngụy Thành giật mình né sang một bên, An Đoàn vội chạy đến can ngăn, hắn thấy thế càng nổi điên lên, lần này coi như là mất hết danh dự.

Tiểu Mễ lo lắng, vết thương cũ của Ngụy Thành đang chảy máu, cô lao đến kéo cổ áo Nhất Trạch ném hắn sang một bên.
"Nhất Trạch anh mau biến ra chỗ khác cho tôi."
Cố Ngụy Thành tròn mắt nhìn Tiểu Mễ đang lo lắng cho mình.

Nhất Trạch ngơ ra Tiểu Mễ mọi lần đều cười với mình hôm nay em ý lại quát vào mặt mình như thế, hắn bật cười, điệu cười như kẻ điên của anh ta làm Tiểu Mễ nổi cả da gà.
"Em vậy mà quan tâm cậu ta haha."
"Anh bị bệnh điện đấy à, chuyện đấy không liên quan đến anh." Tiểu Mễ cáu lên.
Nhất Trạch đứng dậy lững thững rời đi, vừa đi hắn vừa cười.

Cố Ngụy Thành cũng không nghĩ đến tinh thần hắn lại uốn éo như thế.

Tiểu Mễ vội đỡ anh lên đi đến phòng y tế..


Bình luận

Truyện đang đọc