THANH XUÂN CỦA TỚ CHÍNH LÀ CẬU


Tiểu Mễ vui tươi chạy vào nhà, mẹ cô đang làm bánh ở trong bếp, bà nghe thấy có tiếng động vội nói:
"Con mau rửa tay rồi qua đây giúp mẹ."
Cô "vâng" lớn một tiếng rồi bước vào, mẹ đang làm món bánh mà cô bạn thân của mẹ thích ăn.

Tiểu Mễ kể cho mẹ nghe về Ngụy Thành, bà bất lực nhìn cô con gái bướng bỉnh của mình.
"Thế cậu bé đó hỏi han con có một câu mà vui đến tận bây giờ à."
Tiểu Mễ gật đầu mẹ mình, cô càng thấy mình thật may mắn khi crush lại có thiện cảm với mình.

Tự cười tủm tỉm một mình, mẹ thở dài đặt một hộp bánh trước mặt cô, ánh mắt dịu hiền nói:
"Giờ con giúp mẹ mang qua nhà Ngụy Thành được không."
Tiểu Mễ vội nhận lấy, lại có thêm cơ hội nhà cậu ấy rồi.

Cô chạy nhảy tung tăng trên đường quà nhà Ngụy Thành.

Một tiếng chửi mắng lớn từ bên trong phát ra, Tiểu Mễ khựng lại, lần đầu cô nghe thấy tiếng chửi mắng xúc phạm như thế.
"Ngụy Thành vẫn còn ở bên trong sao."
Không suy nghĩ được nhiều, bước chân càng nhanh hơn, sự lo lắng của Tiểu Mễ biến mất khi thấy Ngụy Thành đang đứng bên ngoài, anh bị cha mình đuổi ra, lần nào cãi nhau cũng thế.


Cô tươi cười bước đến xoa nhẹ vào vai anh.
"Cậu đừng buồn, có tớ ở đây, tớ sẽ bảo vệ cậu."
Tiểu Mễ dơ tay mình ra, cố xiết chặt cho cơ bắp nổi lên nhưng mà chỉ có những viên thịt.

Mặt Tiểu Mễ đỏ lên vì xấu khổ, nhưng Ngụy Thành lại bật cười, lần đầu thấy anh ý cười tươi như thế.

Cô cầm hộp bánh trên tay, hai người ngồi xuống cũng tâm sự.
Thời gian cứ thế trôi qua, cuộc cãi vã cũng kết thúc.

Cánh cửa mở ra, mẹ Ngụy Thành chạy ra ôm chầm lấy con trai mình.

Bà bất ngờ khi thấy cô bé dễ thương đứng bên cạnh Ngụy Thành, trên tay còn đang cầm cái gì đó.
"Sao cháu lại ở đây, trên tay còn cầm quà gì đó."
Tiểu Mễ giật mình nhớ lại lời mẹ dặn, bản thân vì ngồi kể chuyện mà quên mất cả thứ quan trọng.

Cô đưa hộp bánh cho mẹ anh rồi rời đi.

Ngụy Thành nhìn Tiểu Mễ luôn nở một nụ cười với tất cả mọi người anh cũng thêm ấm lòng.
"Cậu ấy thật là làm cho trái tim mình phải loạn nhịp mà."
Khoảng cách của hai người càng ngày càng ngắn hơn.

Cuộc nói chuyện của hai người cũng càng ngày càng dài.
Buổi sáng, khi vừa học thể dục xong, Ngụy Thành vẫn tiếp tục nhận được hộp sữa đậu lành quen thuộc ấy.

Nhìn ngó xung quanh nhưng không có bóng dáng ai.

Một đàn chỉ trong trường bước đến, vẻ ngoài xinh xắn, đáng yêu làm biết bao chàng trai đổ ngục.
"Em uống nước này đi, uống sữa lúc này sẽ hại bao tử đó."
Ngụy Thành khó hiểu nhìn người chị xa lạ này.
"Chị là ai, chúng ta không quen biết nhau sao phải làm mấy trò như này."

Ngụy Thành nghĩ người mang sữa đến là Nhã Nhi, anh đã không có thiện cảm từ ngày đầu gặp, sự giả tạo khi đứng trước mặt người khác của chị ta.

Nhã Nhi cười ngại ngùng quay người đi nhìn thấy Tiểu Mễ đang nghe nén ở phía cửa.

Chị ta cười khẩy quay bật lại.
"Em có người mình thích đúng không."
Cố Ngụy Thành lạnh lùng nói một câu:
"Tôi không thích ai cả, ai tỏ tình thì tôi đều từ chối cả."
Nhã Nhi nghe được câu trả lời vừa ý quay người bỏ đi.

Tiểu Mễ đứng bên ngoài nghe thấy thế khựng lại, cô lờ đờ bước đi những bước nặng nề.

Y Y cảm giác không ổn liền đi theo.
"Tiểu Mễ cậu cảm thấy không khỏe ở đâu sao."
Tiểu Mễ lắc đầu, cô không biết tình cảm kia có lên nói hay không, nói ra sẽ bị từ chối ư.

Y Y nghe lời than vãn của bạn thân cười động viên:
"Không thử sao biết được."
Tiểu Mễ nghe thế trong lòng cũng muốn thử, những ngày qua cô có cảm giác là Ngụy Thành cũng có thiện cảm với mình, lời nói với chị ban nãy chắc là giả thôi.
Tan học, Ngụy Thành đã đứng đợi bên ngoài theo lời hẹn của Tiểu Mễ.

Cô chạy tung tăng đến chỗ anh, đối diện với người mình thích thầm cô ấp úng nói:

"Tớ...tớ thích cậu."
Cố Ngụy Thành bước lại gần, cười mỉm:
“Tình cảm của cậu mình sẽ giữ, chúng ta còn quá nhỏ để hiểu hết được!”
Nghe câu trả lời từ Cố Ngụy Thành, Tiểu Mễ nhớ lại câu nói của anh lúc sáng.

Cô gật đầu, thất thần đi về nhà, cậu ấy thực sự không thích mình sao.
Cố Ngụy Thành đang nén giữ cảm xúc trong lòng, thực ra ngay từ lúc bước vào lớp buổi đầu tiên anh đã có tình cảm lạ với Tiểu Mễ, nhưng chuyện gia đình anh càng ngày càng phức tạp, còn sắp chuyển đi nếu cho cô ấy một tia hi vọng sợ sẽ làm cô ấy phải chịu tổn thương hơn.
Hai người không ai nói với ai lời nào, Tiểu Mễ đứng trước cửa nhà, cô cố nhịn nước mắt mà cười ngượng chào tạm biệt anh, lời nói ban nãy như không có gì xảy ra.

Cố Ngụy Thành nhìn cô đi vào trong nhà, anh buồn bã nói nhỏ:
"Tớ thật sự rất xin lỗi cậu."
Và ngày cuối cùng rờ đi lên thành phố, Ngụy Thành chờ Tiểu Mễ đến tạm biệt nhưng không có ai đến, ánh buồn bã bước lên máy bay.

Thực ra bố anh đã ngoại tình, hai người ly hôn, ông ngoại vì gặp cú sốc lớn mà qua đời.

Lần cuối Ngụy Thành không thể giải thích cho Tiểu Mễ một lời..


Bình luận

Truyện đang đọc