THANH XUÂN CỦA TỚ CHÍNH LÀ CẬU


Cố Ngụy Thành dịu dàng đưa tay ra xoa đầu Mễ Mễ, cô chăm chú nhìn vào màn hình ti vi đầu khẽ nghiêng vào vai anh.
Ánh đèn dần mở lên, phim cũng đã hết, Mễ Mễ đứng dậy thả lỏng người ra.

Cô vươn tay cao lên, người bỗng khựng lại nhìn Ngụy Thành đang nằm chống tay ngủ.
“Anh ấy ngủ rồi.”
Mễ Mễ cười tủm tỉm, nhẹ nhàng đi lấy cây bút lông quẹt quẹt vài đường.

Trong lòng không thể nào nhịn nổi cười.

Ngụy Thành quay người qua bên khác làm Mễ Mễ giật mình vôi cất bút lông trên tay đi.

Bầu không khí yên lặng một lúc không có dấu hiệu tỉnh lại Mễ Mễ nhẹ nhàng rời đi.
Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, Ngụy Thành tỉnh dậy nhìn xung quanh, một chiếc chăn ấm được đắp lên cho anh.

Mễ Mễ bước ra không để anh kịp soi gương vội nói:
“Anh xuống nhà lấy hộ em đồ ăn sáng được không.”
Cố Ngụy Thành ghi ngờ nói.
“Anh đi rửa mặt trước đã.”

Mễ Mễ lắc đầu.
“Anh shipper gọi em nãy giờ rồi, anh không mau đi chẳng lẽ muốn quỵt hàng người ta hả.”
Cố Ngụy Thành ngơ ngác, hôm nay Mễ Mễ dậy sớm còn đặt đồ ăn sáng chẳng lẽ có âm mưu gì.

Tiểu Mễ nhanh chóng đưa anh ra ngoài, Cố Ngụy Thành bất lực đi xuống.

Cô nhanh chóng ra ban công hóng chuyện.
“Hí, sắp được xem gương mặt chuẩn nam thần rồi haha.”
Nhận hàng, anh shipper cười tủm tỉm, khuôn mặt gấu trúc với cặp mặt đen xì, cùng với chiếc râu mép.

Sự ngượng ngùng của anh ấy làm Nguyễn sinh ngờ vội tiến lại soi.
“Aaa cái gì thế này.”
Ngụy Thành ngẩng lên nhìn thấy Mễ Mễ đang cười hả hê, anh nhanh chóng lấy lại tiền thừa rồi chạy anh lên nhà.

Người giao hàng không nhịn được cười, nụ cười vui vẻ của ngày mới.
Bước lên phòng, Cố Ngụy Thành nhanh chóng vào nhà vệ sinh nửa mặt, Mễ Mễ ngồi trước ghế cười mỉm.

Một lát sau, anh bước ra bới vẻ mặt bình thản, Mễ Mễ đưa mắt qua một lượt.
“Hửm anh ấy cho qua dễ dàng thế hả.”
Cố Ngụy Thành tiến lại gần đưa tay ra muốn ôm Mễ Mễ, cô thích thú chạy gần lại.

Hai bàn tay anh đặt lên má cô xoa xoa, Mễ Mễ cảm giác có gì đó ấm ấm trên mặt vội sờ lên.
“Cố Ngụy Nam anh bôi cái gì lên mặt em vậy hả.”
Ngụy Thành xòe tay ra, hai bên tay đều là mực, cô hét lớn rồi đuổi theo anh.

Hai người nghịch với nhau không để ý cánh cửa nhà đang mở ra.

Một giọng nói trầm ấm vang lên.
“Các con đang làm gì thế.”
Hai người giật mình quay nhìn ra cửa, cả hai há hốc miệng ra với sự bất ngờ.
“Mẹ…Bác gái.”
Mẹ của Tiểu Mễ bật cười nhìn mặt hai đứa nhem nhuốc, khuôn mặt đen thui để lộ hàm răng trắng sáng.

“Tắm đen đử chưa.”
Mễ Mễ vội gật đầu, không khí vui nhộn ban đầu không còn nữa mờ giờ đây chỉ còn sự ngại ngùng.

Tiểu Mễ vội cách xa Ngụy Thành rồi chạy vào phòng.
Đến giờ cơm trưa, Ngụy Thành phụ giúp bác gái chuẩn bị.

Mễ Mễ đi đến bệnh viện làm nghiên cứu sinh.

Thời gian cứ thế trôi qua, tiếng báo hiệu của cánh cửa nhà làm hai người đợi ở nhà như bừng tỉnh.
“Mễ Mễ con mau rửa tay rồi vào ăn cơm nè.”
Tiểu Mễ mệt mỏi đi vào trong, cô ngồi dựa vào ghế, ánh mắt tràn ngập sự thiếu ngủ.
“Đồ ăn của mẹ đúng là liều thuốc giúp con bừng tỉnh mà.”
Bà vui vẻ cười, bữa ăn tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

Hết một ngày dài, mẹ cô thu dọn qua đồ đạc đi đến thăm anh trai mình.

Mễ Mễ lo lắng nói:
“Có chuyện gì xảy ra mẹ nhất định phải nói cho con biết đấy.”
Bà cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng đặt lên người cô
“Không sao đâu, mẹ đi trước đây.”
Mễ Mễ tiễn mẹ lên xê rồi mới rời đi, bà hồi hộp chờ đợi khoảng khắc gặp lại người anh trai sau bao nhiêu năm xa cách.
Tại đường XX, số nhà 123, bà đi lại gần ân chuông, một cô cháu gái nhanh nhảu chạy ra.
“Aaa là bà bé.”

Bà sững người, bản thân chưa từng kể cho ai về gia mình mình, cũng nhiều năm như vậy sao họ vẫn nhớ mình.
Giáo sư Lê từ bên trong chạy ra, ánh mắt đầy sự xúc động ôm chặt lấy bà.
“Cuối cùng anh cũng gặp được em rồi.”
Hai con người sau bao nhiêu năm cũng xoa bỏ hiểu lầm, bà vui vẻ kể chuyện về hồi nhỏ của Tiểu Mễ cho giáo sư Lê nghe.

Ông chăm chú nghe từng câu từng chữ của bà.
“Em vất vả rồi, nếu gặp chuyện gì hãy nói với anh, ở đây vẫn luôn là nhà của em.”
Mễ Mễ lo lắng uống hết cốc nước này đến cốc nước khác.
“Mẹ em sẽ không bị ông ta bắt nạt đấy chứ.”
Ngụy Thành xoa đầu cô an ủi:
“Sáng còn bắt nạt anh, giờ lại ngồi im một chỗ, bác ấy mạnh mẽ hơn em nghĩ mà yên tâm.”
Tiểu Mễ thở dài dựa vào vai anh, tiếng chuỗng điện thoại reo lên.
“Mẹ về đến nhà rồi, thức ăn ở trong tủ, con hâm nóng lại nhé.”
Mễ Mễ thở phào kéo tay Ngụy Thành vào bếp, anh cười nhẹ rồi bắt tay chuẩn bị.

Một mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, Tiểu Mễ ngồi cạnh ngắm nhìn anh nấu nướng.
“Đúng là thật tốt, luôn có hai cao nhân ẩm thực nấu cho ăn hihi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc