THANH XUYÊN - MIÊU ĐẠI PHU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rõ là đã qua rất lâu rồi nhưng mãi đến tận chiều khi sắp tan học, Hứa Tĩnh Xu ngắm bóng dáng Hứa Uẩn Triết thì vẫn không khỏi nhớ đến nụ hôn lúc trưa lẫn “hình phạt” của Hứa Uẩn Triết dành cho cậu ngay sau đó.

Hắn véo rất mạnh, cảm giác nóng rát đó như vẫn đang đọng lại trên làn da Hứa Tĩnh Xu khiến cậu mỗi khi nhớ đến nụ hôn nọ là mặt lại thấy đau rát.

Nhìn bóng dáng của Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu khẽ xoa gò má mình, rồi lại không khỏi cúi đầu cười khì. Lát sau, cậu thoáng nhìn qua cô bạn cùng bàn đương nhìn cậu bằng đôi mắt như nhìn quái vật bèn vội thu nụ cười lại.

Đuôi mày Hồ Thiến Y giần giật hai cái, chợt hỏi: “Cậu có ổn không đấy?”

Hứa Tĩnh Xu trưng biểu cảm nghiêm túc: “Tôi ổn lắm luôn.” Quả là không thể nào ổn hơn được nữa.

Sau khi tan học buổi chiều, Hứa Tĩnh Xu cũng gọi Hứa Uẩn Triết đi ăn cơm như buổi trưa. Nhưng cậu trái lo phải nghĩ, vẫn quyết định không được nhiệt tình quá, không thì Hứa Uẩn Triết lại bực mình với cậu nên đành bỏ dở.

Chẳng hay cái nhìn hiện giờ của Hứa Uẩn Triết đối với mình là gì nhỉ? Ôm lòng hiếu kì và thăm dò đó, Hứa Tĩnh Xu cố tình ở lại chỗ để tự học, vừa không giục Hứa Uẩn Triết đi ăn cơm, vừa không đi tìm hắn.

Thế nhưng điều làm Hứa Tĩnh Xu thấy thất vọng là đám bạn cùng lớp tan học xong về phòng tắm táp và ăn cơm đã quay trở về lớp, trong khi Hứa Uẩn Triết vẫn ngồi trên ghế, cắm đầu học, hình như hắn không nghĩ đến chuyện ăn cơm, càng miễn bàn đến việc gọi cậu ăn cùng.

Hứa Tĩnh Xu chịu hết nổi, lại khá là không cam tâm bèn tự túc đi ăn cơm, cũng chẳng gọi Hứa Uẩn Triết.

Cậu đến căn tin muộn nên chỉ ăn mỗi cơm và khoai tây. Cậu ăn bữa cơm này trong sự bồn chồn, cứ tưởng trưa nay Hứa Uẩn Triết không giận mình, cũng hơi thinh thích mình, song không ngờ sau đó vẫn như thế này. Hứa Tĩnh Xu không khỏi thấy uể oải.

Đối với Hứa Uẩn Triết, nếu bây giờ mà hẹn hò thì có phải cũng sẽ chẳng thiết dốc lòng như việc chơi game không nhỉ?

Dù là hẹn hò hay chơi game thì Hứa Tĩnh Xu cũng thấy chúng sẽ không gây trễ nải điều chi. Nhưng có lẽ đối với Hứa Uẩn Triết thì khác. Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì? Rõ là điểm chác đã tốt đến mức đó thì hắn hoàn toàn có thể không cần phải căng thẳng như vậy nữa mà.

Nghĩ đến một Hứa Uẩn Triết không ngơi nghỉ một khắc nào, lại nghĩ đến một Hứa Uẩn Triết thờ ơ với mình, Hứa Tĩnh Xu vừa buồn vừa nản.

Khoai tây và cơm làm dạ dày cậu thấy nhạt thếch. Trước khi về lớp, cậu mua một gói thịt cay*, vừa ăn vừa đi về lớp. Đang ăn thì Hứa Tĩnh Xu bỗng nhớ ra mình chưa từng hỏi Hứa Uẩn Triết có dự định gì cho tương lai không – Bởi vì chính bản thân cậu chẳng hề có dự định gì cả.

(*Gói thịt cay:



Nếu mai sau hai người cùng đậu vào một trường đại học thì có khi nào Hứa Uẩn Triết sẽ hẹn hò một cách thoải mái với cậu chăng? Hứa Tĩnh Xu ôm nỗi mong đợi tốt đẹp như vậy, lại ngại đến khi giấc mơ được thực hiện thì đã quá muộn màng. Thi đại học là chuyện của vài tháng sau, cậu không đợi lâu đến thế cho nổi.

Hứa Tĩnh Xu quay về lớp, phát hiện ra Hứa Uẩn Triết hãy còn ngồi tại chỗ. Cậu quá là ngạc nhiên, lẽ nào Hứa Uẩn Triết vẫn chưa ăn cơm tối? Cậu đang định quan tâm hỏi một câu, lại liếc đến Hồ Thiến Y đang ngồi bên cạnh.

Tâm trạng cô nàng thoải mái, trên người tỏa ra mùi sữa tắm của con gái. Lúc Hứa Tĩnh Xu ra ngoài lớp thì cô đã về từ khu sinh hoạt.

Cậu nghĩ một lát, đoạn hỏi: “Này, lúc tớ đi thì cậu vẫn ngồi đây. Cậu có thấy Hứa Uẩn Triết đi ăn cơm không? Hay cậu ấy vẫn cứ ngồi học ở đây mãi?”

Hồ Thiến Y nghe xong bèn liếc xéo cậu rồi đáp: “Tớ có phải cậu đâu, nào có thì giờ rảnh rang để mà theo dõi cậu ấy?”

Hứa Tĩnh Xu im re.

“Hình như không đi.” Hồ Thiến Y ngẫm lại, đoạn đáp: “Ban nãy thấy cậu ấy ra ngoài rửa tay một lần, chắc đã ăn bánh quy khô rồi.”

Nghe thế, Hứa Tĩnh Xu tròn mắt.

Hồ Thiến Y nhìn mà bật cười, chợt kể: “Hạng nhất toàn trường cũng liều mạng lắm chứ bộ! Cho nên bọn tớ mới tâm phục khẩu phục. Chứ đâu giống ai kia…”

Hứa Tĩnh Xu nhìn cô lườm mình bèn bối rối đáp: “Thông minh có phải lỗi tớ đâu.”

“Chậc.” Hồ Thiến Y cậu một cái sắc lẻm, “Thế đấy! Cuộc nói chuyện kết thúc!”

Hứa Tĩnh Xu cạn lời lần hai. Vì học mà ngay cả cơm Hứa Uẩn Triết cũng chẳng đi căn tin để ăn. Nghĩ đến đó, Hứa Tĩnh Xu không nỡ tiến lại gần, đành phải ngoan ngoãn ngồi tại chỗ tự học.

Một lát sau, Hồ Thiến Y bỗng nói: “Ôi, nếu ai cũng thông minh được như cậu thì tốt quá. Thật ra cậu cũng chẳng cần phải thấy ngạc nhiên gì đâu, bây giờ có rất nhiều người giải quyết bữa tối trong lớp y như cậu ấy vậy. Đằng nào thì trong phòng kí túc cũng ít nhà vệ sinh, nhiều người xếp hàng đi tắm thì quá ư lãng phí thì giờ. Ăn cơm cũng lãng phí thì giờ, đi đi lại lại cũng phải mất tận mười phút.”

Hứa Tĩnh Xu quay đầu sang nhìn cô đầy ngạc nhiên. Nhưng cô đang cúi đầu viết chữ, không hề để ý. Nhìn cô bạn cùng bàn rồi lại nhìn Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu bỗng cảm thấy cái tên một lòng cứ nghĩ đến chuyện yêu đương là mình y như một thằng ngốc vậy.

Thế nhưng, dốc lòng học hành thực sự rất không hợp với Hứa Tĩnh Xu. Cậu chỉ mới thử học trọn một đêm mà đã thấy ngồi không yên rồi.

Tiếng chuông tan tiết tự học ban đêm vừa reo lên, cậu gác bút như trút được gánh nặng. Cậu bất thình lình đứng dậy khỏi ghế, song lại bất ngờ phát hiện ra cả lớp chỉ mỗi mình cậu muốn tan học, những người còn lại đều ngồi yên tại chỗ mình.

Nghe thấy tiếng dịch ghế đằng sau, Hứa Tĩnh Xu quay đầu lại bèn bắt gặp bọn Tiền Trình đi ra, không khỏi thất vọng. Mãi đến khi bọn họ đi cả rồi, trong lớp im như tờ cứ như vẫn chưa tan học.

Hứa Tĩnh Xu đành phải ngồi xuống lần nữa, nghĩ một lát rồi cầm đống đồ lên, khom người chạy đến bên cạnh Hứa Uẩn Triết, giật vạt áo hắn.

“Hứa Uẩn Triết ơi, mình về đi. Vẫn chưa tắm táp nữa, quanh đi quẩn lại là gần mười hai giờ luôn đó.” Hứa Tĩnh Xu đề nghị.

Hứa Uẩn Triết định làm một tập đề Toán, bây giờ vẫn còn hai bài nữa. Hắn cúi đầu nhìn Hứa Tĩnh Xu, đắn đo giây lát rồi đáp: “Nếu muốn về thì cậu về trước đi.” Dứt lời, hắn tiếp tục viết công thức Toán vào giấy nháp, hi vọng có thể làm xong xuôi trước khi tòa nhà dạy học tắt đèn.

Hứa Tĩnh Xu nhìn hắn nói xong là không để ý đến mình nữa bèn “À” một tiếng đầy thất vọng rồi quay đầu đi mất.

Cậu đi chưa được bao lâu thì Hứa Uẩn Triết bỗng thấy sai sai, quay đầu nhìn về phía cậu. Thấy sườn mặt Hứa Tĩnh Xu lúc đang cúi đầu sửa soạn đồ đạc nom rầu rĩ không vui, Hứa Uẩn Triết lại nhìn giấy nháp lần nữa. Nhưng sau khi hắn đấu tranh tâm lí một lúc thì vẫn chẳng đứng dậy, chỉ tiếp tục vội vàng làm xong bài.

Cuối cùng Hứa Uẩn Triết đã làm xong đề trước khi tắt đèn. Nương theo ánh đèn khẩn cấp của ghế trước, Hứa Uẩn Triết dọn sạch đồ dùng học tập, kẹp đề vẫn chưa đối chiếu đáp án vào tập đề thi, ôm tập đề thi về phòng ngủ.

Tòa nhà dạy học sau khi tắt đèn bèn xôn xao nhốn nháo hẳn, đám học trò kết nhóm đi xuống tầng theo ánh đèn pin cầm tay.

Dưới tầng đã có tiếng còi của giáo viên trực ban vọng tới, giục giã đám học trò mau rời khỏi lớp.

Mùa xuân sắp sửa kết thúc, nơi đông người di chuyển tạo sự oi bức như luồng nhiệt của lòng sốt ruột.

Đi ra khỏi tòa dạy học tối om, Hứa Uẩn Triết thấy có người đã thay đồng phục mùa hè như sự truyền tin của thời gian. Mùa hè đã gần kề, thi đại học cũng sắp tới.

Hứa Uẩn Triết lê cơ thể mệt nhọc về phòng ngủ, toan tắm táp thả lỏng người mới đối chiếu đáp án cho đề thi mới làm xong. Nào ngờ, lúc hắn vừa mở cửa phòng ra đã nghe thấy tiếng game từ bên trong rồi.

Nhìn bóng dáng Hứa Tĩnh Xu, hắn sững sờ mất một lúc.

Có lẽ Hứa Tĩnh Xu đã đi tắm rồi, hiện giờ đang mặc áo ba lỗ và quần đùi, ngồi xếp bằng trên ghế, đưa lưng về phía cửa, khom lưng xuống. Tóc cậu vẫn chưa lau khô hẳn, vừa lồm xồm, vừa rối tung, ngã trái ngã phải.

Hứa Uẩn Triết nghe tiếng đánh nhau cực kì hăng máu trong game và Hứa Tĩnh Xu đang say mê vào game, hoàn toàn không phát hiện ra có người vào cửa.

Cậu khom lưng, hai vai hơi chùng xuống, cúi đầu nên trông phần vai có vẻ gầy gò. Thế nhưng, Hứa Uẩn Triết phát hiện ra da tay cậu trắng trẻo hơn dưới ánh đèn, còn trắng hơn nhiều bạn nữ khác.

Bắp thịt trên tay Hứa Tĩnh Xu thoáng đung đưa vì vận động cả bàn lẫn ngón tay, lúc bấy giờ Hứa Uẩn Triết mới biết hóa ra Hứa Tĩnh Xu với thân hình trông gầy yếu mà lại có đường nét cơ thể rất đỗi khỏe khoắn. Những đường nét đó nom rõ rệt, mồn một, ẩn chứa sức mạnh.

Hứa Uẩn Triết dời mắt đi, đóng cửa lại.

Nghe tiếng đóng cửa, Hứa Tĩnh Xu ngoái đầu lại bèn thấy Hứa Uẩn Triết đã về từ bao giờ. Cậu nhảy dựng khỏi ghế ngay tức thì, nhấn nút Home để thoát khỏi game.

Trong phòng nhất thời trở nên im ắng hơn nhiều, thậm chí có khi nếu một cây trâm rơi xuống đất cũng sẽ bị nghe thấy.

“Ờm.” Hứa Tĩnh Xu nhìn hắn với vẻ xấu hổ.

Hứa Uẩn Triết chẳng biết nên bình luận gì với hành vi của cậu. Hắn nhận ra mình chẳng có gì để bình luận cả, bởi vậy bèn bình tĩnh nói: “Không sao đâu, cậu cứ chơi đi. Tôi đi tắm.” Nói xong, hắn đặt tập đề thi xuống, lấy quần áo để thay từ trong vali, cầm đồ dùng tắm rửa khác, đi dép lê xong bèn xoay người ra khỏi cửa.

Hứa Tĩnh Xu sửng sốt nhìn bóng dáng rời đi của hắn, tiu ngỉu thở dài. Cậu cầm điện thoại, đọc tin nhắn đồng đội vừa tổ đội với cậu ban nãy gửi tới, hỏi cậu đã có chuyện gì xảy ra. Hứa Tĩnh Xu nghĩ một chốc, đeo tai nghe lên, bò lên giường trên, mở game chơi tiếp.

Hứa Uẩn Triết tắm xong rồi về, đèn trong phòng vẫn sáng, còn Hứa Tĩnh Xu thì đã leo lên giường rồi.

Cậu ngồi dựa tường, hai tay cầm điện thoại, nhìn dáng là biết đang chơi game, chẳng qua lần này cậu có đeo tai nghe.

Hứa Uẩn Triết đóng cửa lại, đặt chậu rửa mặt xuống dưới giường thì bỗng thấy một con muỗi bay ra từ dưới đó, bay qua mặt hắn. Hắn vươn tay ra bắt thì lại bắt hụt. Hắn tìm tấm nhang muỗi và máy nhang muỗi chạy bằng điện, đốt nhang muỗi lên.

Sau khi bật đèn bàn, Hứa Uẩn Triết nghĩ ngợi, đoạn đi đến bên giường vỗ vào ván giường của Hứa Tĩnh Xu.

Hứa Tĩnh Xu tháo một dây tai nghe xuống.

Thấy vẻ hốt hoảng trong đôi mắt cậu, Hứa Uẩn Triết bật cười: “Tôi tắt đèn chính nhé?”

“À.” Hứa Tĩnh Xu phát hiện ra hắn đã bật đèn bàn bèn lúng túng gật đầu, “Ừ.”

Hứa Uẩn Triết tắt đèn trên trần nhà.

Ban nãy Hứa Uẩn Triết có cười hả? Hứa Tĩnh Xu mông lung nghĩ.

Cậu ấy không nổi giận ư? Hứa Tĩnh Xu nhìn hắn với vẻ khó tin, còn hắn thì đã ngồi vào bàn, bắt đầu tự học.

Đồng đội gọi tên Hứa Tĩnh Xu trong game, Hứa Tĩnh Xu bèn vội đeo tai nghe lên lần nữa.

Vất vả lắm mới đánh xong một ván, đội trưởng chưa hỏi gì ai mà đã kéo hết tất cả thành viên vào đội ngũ xếp hàng của trận kế tiếp. Hứa Tĩnh Xu xin phép đội trưởng ngay lúc đó, thoát khỏi game.

Cậu để điện thoại trên giường rồi leo xuống.

Khác với Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu chẳng đặt quyển sách nào trong phòng cả, giờ muốn tự học cũng không có đồ dùng gì. Cậu đành mở một quyển sách giáo khoa Ngữ Văn khối dưới ra, tìm bài ôn tập cần học thuộc.

Hứa Uẩn Triết thoáng nhìn cậu ngồi xuống bàn bèn không khỏi ngạc nhiên. Khóe miệng hắn hơi nhếch, khoanh vòng những bài cần sửa lỗi.

Nếu là đề Toán cần phải động não, có lẽ Hứa Tĩnh Xu còn có thể ngồi được, nhưng trước mặt lại là các dòng văn thì đúng là đang khiêu chiến sự tập trung của cậu. Hứa Tĩnh Xu chưa từng học vào lúc đã muộn đến thế này. Cậu nhìn thoáng qua đồng hồ, đã qua 0 giờ.

Hứa Tĩnh Xu chống trán, mí mắt nặng trĩu, không khỏi ngáp một cái.

Nghe tiếng, Hứa Uẩn Triết quay đầu sang thì bắt gặp cậu đang dụi mắt như một đứa trẻ bị phạt không cho ngủ, đôi môi mím lại không biết đang chứa bao nỗi ấm ức, thoạt trông đáng thương khôn xiết.

Hứa Tĩnh Xu phát hiện ánh nhìn của Hứa Uẩn Triết bèn buông tay ra ngay.

Có lẽ vì vừa mới dụi mắt xong nên đôi mắt cậu vô cùng sáng ngời. Hứa Uẩn Triết cụp mắt, nghĩ một chốc rồi nói: “Tôi cũng có quan tâm đến CFT League lúc trước.”

Hứa Tĩnh Xu giật mình há hốc miệng, ngạc nhiên hỏi: “Thật hả?!”

“Ừ.” Hứa Uẩn Triết gật đầu, “Sau khi về phòng ngủ cũng sẽ thỉnh thoảng xem bản livestream được lưu lại, đeo tai nghe. Nhưng bạn cùng phòng cũ của tôi lại kể với giáo viên là tôi chơi game trong phòng ngủ tạo áp lực quá nặng cho cậu ta, nên cậu ta đã chuyển đi.”

Nghe lời kể của Hứa Uẩn Triết, sự hưng phấn của Hứa Tĩnh Xu đã biến mất tăm, còn thấy ấm ức thay Hứa Uẩn Triết, nhíu mày lại.

Hứa Uẩn Triết nở một nụ cười ung dung, đoạn nói, “Cậu cứ chơi game đi, tôi chả có vấn đề gì cả. Cậu không cần phải thay đổi thói quen sống của mình vì chiều theo ý tôi. Đây là lời trong lòng của tôi.”

Hứa Tĩnh Xu vẫn nhíu mày, chợt nói: “Nhưng tớ nghĩ chuyện này thì khác.”

Hắn thấy khó hiểu.

“Cậu chiều theo ý cậu ta là bởi cậu hiền. Nhưng tớ chiều theo ý cậu là bởi tớ thích cậu.” Hứa Tĩnh Xu nói một cách nghiêm túc và tùy ý.

Hứa Uẩn Triết nghe xong bèn sửng sốt, chẳng biết nên đáp ra sao nữa.

“Nhưng bây giờ tớ không chiều theo ý cậu nữa. Tớ đi ngủ đây.” Dứt lời, cậu nháy mắt với Hứa Uẩn Triết một cái, đứng dậy rồi nói, “Ngủ ngon.”

Nhìn nét mặt ung dung của cậu, dường như cõi lòng Hứa Uẩn Triết cũng thoải mái hơn. Hắn mỉm cười, đoạn đáp, “Ngủ ngon.”

Bình luận

Truyện đang đọc