THANH XUYÊN - MIÊU ĐẠI PHU

Gần đến lúc tan tiết đọc bài sớm, Hứa Uẩn Triết cảm giác vạt áo mình bị giật hai cái. Hắn cầm chiếc chìa khóa trên mặt bàn lên, quay đầu lại đưa cho Hứa Tĩnh Xu đương ngồi xổm dưới đất, đoạn nhủ: “Tôi đã sạc điện cho xe cậu ở nhà xe rồi, nhớ trả xe lại cho tôi đấy.”

Nghe vậy, nụ cười trên gương mặt Hứa Tĩnh Xu cứng đờ. Cậu không ngờ mình còn chưa kịp mở lời thì đã nghe Hứa Uẩn Triết nói với mình bằng giọng điệu dừng đề tài này. Cậu chớp mắt đầy vô tội, chợt hỏi: “Sao vậy?”

“Tôi nói chưa rõ à?” Hứa Uẩn Triết vẫn giữ động tác đưa chìa khóa.

Hứa Tĩnh Xu nhìn hắn với vẻ khó hiểu, mặt hắn chẳng lộ biểu cảm nào nên không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì. Hết cách rồi, cậu đành cầm lại chiếc chìa khóa của mình, nghĩ đoạn rồi nói: “Đêm qua tớ mới về từ Tĩnh An, không mua bình ắc-quy mới được, chắc phải đến cuối tuần mới có thể trả xe lại cho cậu.”

Giờ Hứa Uẩn Triết cứ nghe thấy cái tên “Tĩnh An” này là sẽ thấy khó chịu lạ kì. Hắn điềm nhiên “Ừ” một tiếng, lại đọc sách giáo khoa, không thèm đếm xỉa đến Hứa Tĩnh Xu.

Cậu ấy làm sao vậy nhỉ? Hứa Tĩnh Xu chẳng hay biết gì, sao mới hai ngày không gặp Hứa Uẩn Triết mà hảo cảm vất vả lắm mới thành lập được trong lòng cậu ấy đã mất tăm mất tích hết rồi?

Quan hệ của hai người chẳng những không thân thiết hơn vì sự chia ly ngắn ngủi mà còn quay lại thời điểm ban đầu. Hơn nữa, Hứa Tĩnh Xu còn cảm giác hồi đầu khi họ mới quen nhau, Hứa Uẩn Triết còn chẳng lạnh lùng với mình đến thế.

Nhìn bóng hình Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu thở dài, đành phải xoay người về chỗ ngồi.

Lẽ nào là do mình không trả xe đạp điện đúng lúc cho cậu ấy nhỉ?

Nhưng Hứa Tĩnh Xu thừa biết rằng Hứa Uẩn Triết không phải một kẻ nhỏ mọn như thế.

Cậu ôm trăm mối không một lời giải đáp, lại thêm việc có bài tập vẫn chưa hoàn thành nên chỉ đành dằn lại những hoang mang trong lòng rồi lật đật làm bài tập.

Song, vào thời khắc cực kì khẩn cấp này, cái bút duy nhất của Hứa Tĩnh Xu lại hết mực. Cậu vẩy bút hai ba lần mà chẳng thấy mực đâu, mở ống bút ra thì thấy ngòi đã hết sạch mực.

“Chậc.” Hứa Tĩnh Xu quay sang hỏi cô bạn cùng bàn, “Cho tớ mượn cái bút được không? Bút tớ hết mực rồi.”

Hồ Thiến Y lấy làm lạ quan sát vẻ mặt cậu, vừa mở hộp bút của mình vừa hỏi: “Này bạn yêu, bạn chỉ có mỗi một cái bút thôi à?”

“Có được dùng bút chì để làm bài tập đâu, tớ mượn tí thôi.” Hứa Tĩnh Xu sốt ruột, xòe tay ra với cô.

Hồ Thiến Y nhìn cậu bằng vẻ phô trương, lấy một cái bút trong hộp ra, đoạn nói: “Thương ghê. Đây là cái bút được tặng lúc mua sữa rửa mặt, không phải trả lại cho tớ đâu. Cho cậu luôn đấy.”

Hứa Tĩnh Xu nhận cái bút có tên nhãn hiệu, phát hiện ra mầm xanh be bé treo ở đuôi bút quá đỗi đáng yêu, lúc vung bút cứ lắc lư mãi. Cậu quơ quơ cái bút này, lại quệt mầm xanh lên mặt Hồ Thiến Y.

Hồ Thiến Y bực mình né cậu, trừng cậu: “Cậu trẻ con thế!”

Cậu cười nói: “Cảm ơn nha.” Nói đoạn, cúi đầu viết chữ.

Tiết đọc bài sớm sắp sửa kết thúc, Hứa Tĩnh Xu tranh thủ giờ ra chơi và một tiết học, cuối cùng cũng làm xong đống bài tập bị dồn trong vòng một tuần.

Nửa tiết tiếng Anh trôi qua, giáo viên để thời gian còn lại cho mọi người tự học.

Hứa Tĩnh Xu chán chường lật sách tiếng Anh. Nhàn rỗi xong, cậu không khỏi lại nhìn Hứa Uẩn Triết.

Ban nãy vào giờ ra chơi, Hứa Uẩn Triết hoàn toàn không rời khỏi chỗ ngồi, càng không quay đầu nhìn cậu lấy một lần.

Chẳng biết có phải ảo giác của Hứa Tĩnh Xu không mà cậu cảm thấy đầu Hứa Uẩn Triết cúi thấp hơn bình thường, hệt như sắp cắm vào cuốn sách nọ. Cậu chống má nhìn tấm lưng đang còng xuống của Hứa Uẩn Triết, vẫn kìm lòng không đặng mà thấy rầu rĩ vì mối quan hệ giữa cả hai bỗng dưng bị đóng băng.

Hứa Tĩnh Xu vung cái bút trong tay, nhìn mầm xanh bé đang lắc lư trên đó, trông đáng yêu quá đỗi. Cậu dùng hai má để cảm nhận cảm giác bị mầm xanh xẹt qua, ngưa ngứa, rất thú vị.

Cậu nhìn khắp xung quanh, xác nhận là giáo viên không chú ý, cũng chẳng có bạn cùng lớp nào để ý đến mình bèn vươn một cái chân ra ngoài bàn, người rướn về đằng trước, đưa mầm xanh bé ở ngòi bút chạm vào cánh tay của Hứa Uẩn Triết.

Hứa Uẩn Triết đang tập trung giải đề, bỗng có một thứ trơn trơn, nhẹ tênh quẹt hai cái trên cánh tay mình. Hắn tưởng con gián nào bay lên người bèn hoảng đến độ giật nảy người ngay trên ghế, chân đập đáy bàn, gây tiếng động rất lớn.

Nhất thời, gần như học sinh cả lớp đều chĩa ánh mắt vào Hứa Uẩn Triết, cả giáo viên cũng giật mình nhìn hắn.

Hứa Tĩnh Xu không ngờ mình sẽ gây ra động tĩnh lớn đến vậy, nhất thời ngớ người.

Hứa Uẩn Triết dần bình tĩnh lại, nghĩ đến chuyện từ sáng nay mình đã cố giữ thái độ bình thường, hi vọng đừng ai chú ý đến mình, nhưng giờ thoắt cái hắn lại trở thành tiêu điểm của mọi người.

Cảm giác bẽ mặt vì bị tất cả mọi người chú ý trong lễ Trưởng thành, và vì bị ngờ vực nháy mắt ùa về cơ thể Hứa Uẩn Triết. Hắn vừa tức vừa sợ, quay đầu lại trừng Hứa Tĩnh Xu một cách hung tợn.

Hứa Tĩnh Xu vốn chỉ định trêu hắn thôi, nhưng thấy hắn bị giật mình đến mức đó thì đã hối hận lắm rồi, muốn xin lỗi hắn. Song, khi nhìn vào đôi mắt đầy căm hận của Hứa Uẩn Triết, cậu sửng sốt không thốt nổi thành lời. Hứa Tĩnh Xu không biết phải né tránh ánh mắt Hứa Uẩn Triết ra sao nữa. Một lát sau, cậu lại lén nhìn Hứa Uẩn Triết thì phát hiện Hứa Uẩn Triết đã cúi đầu viết chữ lại, và bóng dáng hắn lại càng lạnh lùng và quyết tuyệt hơn lúc trước.

Ánh mắt của Hứa Uẩn Triết làm Hứa Tĩnh Xu thấy hãi hùng, đừng nói đến chuyện trêu hắn để hắn nói chuyện mà ngay cả lời xin lỗi, Hứa Tĩnh Xu cũng chẳng dám nói với hắn nữa.

Cậu ngồi ngơ ngác một lúc, cuối cùng trái tim cứ đập thình thịch mãi vì bị dọa sợ bởi ánh mắt của Hứa Uẩn Triết mới khôi phục lại tần suất vốn có.

Bỗng, Hồ Thiến Y mở miệng: “Cậu đừng trêu cậu ấy nữa, tâm trạng cậu ấy thực sự không hề tốt đâu. Lễ Trưởng thành cuối tuần trước, cậu ấy bị bẽ mặt ghê lắm.”

Hứa Tĩnh Xu nghe đoạn, bất chợt hoàn hồn, vội hỏi: “Có chuyện gì?”

“Ông ngoại cậu ấy.” Hồ Thiến Y chỉ vào đầu mình, “Hình như ở đây không được bình thường. Lúc bọn tớ chuẩn bị lễ Khai bút thì ông ta bỗng dưng chạy lên sân khấu phát biểu, sau đó bị cậu ấy và mẹ cậu ấy lôi đi.”

Có thế nào Hứa Tĩnh Xu cũng chẳng ngờ sẽ xảy ra chuyện đó, nghe xong bèn cả kinh không thốt nổi thành lời.

“Bẽ mặt lắm, tất cả học sinh toàn khóa và lãnh đạo nhà trường, thầy cô đều chứng kiến hết. Hơn một nghìn người. Nếu là tớ, chắc chắn tớ sẽ khóc bù lu bù loa lên mất.” Hồ Thiến Y thở dài ra chiều cảm thông, nét mặt thương xót.

Hứa Tĩnh Xu nghe đoạn, lòng chùng xuống, tưởng tượng đến cảnh đó thì thấy đau lòng khôn kể.

Nhưng chẳng phải trước đó Hứa Uẩn Triết đã nói người nhà của cậu ấy sẽ không tham gia lễ Trưởng thành ư? Tại sao cuối cùng, dì với ông ngoại đều tham gia cả?

Nghĩ đến những lời mình đã nói với Hứa Uẩn Triết trước khi về Tĩnh An, trái tim Hứa Tĩnh Xu như thắt lại. Lẽ nào là vì Hứa Uẩn Triết nghe lời cậu kể nên mới đổi ý, bảo mẹ và ông ngoại tham gia?

Nếu là thế thì thực sự đều là tại cậu đã nói như vậy với Hứa Uẩn Triết.

Hứa Tĩnh Xu cực kì hối hận, nghĩ bụng mình rảnh quá hay sao mà đi nói chuyện đó làm gì?

“Này, cái ông nổi điên trên sân khấu là ông ngoại của Hứa Uẩn Triết à?” Cố Tư Dậu ngồi ghế sau nghe hai người đang tám chuyện bèn nhỏ giọng tham dự.

Hồ Thiến Y quay đầu lại, nói với vẻ dĩ nhiên: “Đúng vậy, chứ còn có thể là ai vào đây nữa? Hứa Uẩn Triết là trẻ mồ côi cha, cậu ấy sống cùng với mẹ và ông ngoại.”

Cát Táp và Cố Tư Dậu nhìn mặt nhau, người trước gật đầu ra chiều đã hiểu, đoạn nói: “Ra là vậy… Bọn tớ còn tưởng đó là bố cậu ấy cơ.”

Hồ Thiến Y sửng sốt, dở khóc dở cười: “Sao vậy được? Đã già đến thế cơ mà. Vả lại chuyện Hứa Uẩn Triết từ bé đã không có bố, tớ có biết.”

Cố Tư Dậu nở nụ cười ngại ngùng, đoạn nói: “Nhưng nếu là ông ngoại thì cũng trẻ quá. Tớ nghĩ ông nội tớ ít ra cũng già hơn ông cậu ấy mười tuổi lận.”

Cát Táp gật đầu lia lịa tỏ vẻ tán thành.

Hồ Thiến Y bĩu môi, chợt đáp: “Đó là vì mẹ Hứa Uẩn Triết sinh cậu ấy sớm hơn bình thường. Cậu không nhận ra mẹ cậu ấy trẻ lắm à? Chắc chắn chưa tới bốn mươi.”

“Cũng đúng!” Cố Tư Dậu liếc bạn cùng bàn một cái, đoạn cười ngượng, “Tớ còn tưởng là chăm sóc da quá tốt ấy.”

Hồ Thiến Y gật đầu đầy tán thành: “Đúng là trẻ thật.”

Hứa Tĩnh Xu nghe cô nói một cách chắc chắn như vậy bèn không khỏi thấy ngạc nhiên, chợt hỏi: “Hình như cậu rất hiểu tình hình gia đình Hứa Uẩn Triết?”

“Chuyện tớ biết cũng chẳng nhiều nhặn gì lắm.” Cô giải thích, “Nhưng hồi tiểu học, tớ là bạn cùng lớp với cậu ấy nên có nghe phong phanh chút ít.”

Hứa Tĩnh Xu không ngờ cô bạn cùng bàn của mình lại là nhân vật quan trọng đến thế, vội hỏi: “Vậy cậu còn biết chuyện gì của cậu ấy nữa không?”

Chắc cô đã đoán ra ý đồ của Hứa Tĩnh Xu nên liếc xéo, đoạn đáp: “Hết rồi, tớ kể sạch rồi.”

Hứa Tĩnh Xu nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn biểu cảm bình tĩnh của cô thì không khỏi thấy thất vọng.

Rốt cuộc thì tình hình lúc đó là như thế nào?

Theo như Hứa Tĩnh Xu biết, khá nhiều cánh báo chí địa phương đã nhận lời mời tham gia lễ Trưởng thành của trường cấp ba huyện Lật Sơn. Nói cách khác thì là không chỉ người trong trường mà cả phóng viên cũng chứng kiến trò khôi hài đó.

Hứa Tĩnh Xu lấy điện thoại ra, cúi người dưới bàn tìm tin tức liên quan đến lễ Trưởng thành cuối tuần trước.

Cậu tìm một lát thì chẳng thấy đưa tin về vụ việc trong các báo của nhà nước, nhưng cả bình luận hay dòng trạng thái của đám bạn trên mạng có nói chi tiết về sự kiện đó.

Thậm chí Hứa Tĩnh Xu còn phát hiện có người đã quay video vào lúc ấy, đăng lên mạng.

Cậu lén đeo tai nghe lên, mở video để xem.

Video ầm ĩ, vô số người đang bàn tán, cậu chẳng nghe rõ Hứa Trọng Ngôn đang nói gì trên sân khấu.

Nhưng chỉ vậy thôi mà Hứa Tĩnh Xu đã thấy hãi hùng. Sau khi nhìn thấy Hứa Uẩn Triết vọt lên sân khấu, cùng lôi ông ngoại đi với mẹ và các thầy, Hứa Tĩnh Xu gắng nuốt nước bọt xuống.

Bỗng, cậu phát hiện ra trong video còn có một người.

Tuy khoảng cách quay rất xa, màn hình không ổn định, hình ảnh mờ tịt nhưng Hứa Tĩnh Xu vẫn loáng thoáng cảm thấy người phụ nữ đứng cùng với Hứa Vân Uyển trông quen quen.

Sự phát hiện hoàn toàn ngoài dự kiến của Hứa Tĩnh Xu khiến cậu sửng sốt. Cậu vội cap màn hình lại, phóng to ảnh lên toan nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ đó.

Đúng lúc này, Hồ Thiến Y ngồi bên cạnh chọt tay cậu, cậu ngẩng đầu không hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy cô đang nháy mắt ra hiệu cho mình, quay đầu sang bèn thấy giáo viên tiếng Anh đang vươn tay với mình.

“Tắt máy, đưa cho tôi.” Giáo viên tiếng Anh lạnh lùng nói.

Hứa Tĩnh Xu đành phải tắt điện thoại, đưa máy vào tay thầy.

“Sau khi tan học, em tìm giáo viên của nhiệm của em mà lấy.” Dứt lời, thầy dạy tiếng Anh thu điện thoại của cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc