THANH XUYÊN - MIÊU ĐẠI PHU

Cuối tuần trước, Hứa Uẩn Triết trở về từ trường thì thấy hố cây đã được lấp đất. Lần này về nhà, hắn chứng kiến khu vực ấy đã được lát gạch đá lại. Gạch đá mới cóng cùng màu với lớp nền gạch khác trong sân, không phải đá màu xanh với phong cách cổ xưa mà giống màu xanh sau khi được tô phủ lên, thoạt trông có hơi quái dị.

Hứa Uẩn Triết đi vào sảnh trước bèn phát hiện bàn ghế và đồ trang trí nơi đây đã được lau chùi một phen, đồ dùng gia đình đã cũ khoác lớp ánh sáng sạch sẽ. Điều khiến tim hắn đập thình thịch là những bức ảnh vốn được treo sau quầy. Những bức ảnh “hút khách trứ danh” đó đã được treo trên tường suốt mười mấy năm, chúng đã ở đó từ trước khi Hứa Uẩn Triết sinh ra, nhưng giờ đã bị gỡ xuống hết. Mặt tường xung quanh chúng đã ố vàng, chỉ duy nơi đã từng treo là để lại một khu vực màu trắng, dường như thời gian chưa từng vụt qua nơi đó.

Cửa phòng ông ngoại đã khóa bằng ổ khóa đồng.

Trong vòng một tuần ngắn ngủi, có lẽ sự thay đổi trong căn nhà chẳng dừng ở những thứ này.

Tuy giờ ông ngoại đang nằm viện nhưng Hứa Uẩn Triết đã từng nghe nói sau khi bệnh tình ổn định thì bệnh nhân tâm thần sẽ xuất viện để theo dõi thêm, vậy mà những đổi thay mẹ tạo ra đối với căn nhà vào tuần này lại cho Hứa Uẩn Triết một cảm giác – Bà không nghĩ là ông ngoại sẽ còn quay về.

Kế đó, Hứa Uẩn Triết không thể không nghi ngờ: Có lẽ từ sâu trong nội tâm Hứa Vân Uyển, bà đã hi vọng Hứa Trọng Ngôn nằm viện từ lâu rồi?

Ngay hôm sau khi cây đào bị đào lên, hai mẹ con họ nhìn khoảng sân trống trơn, lúc đó Hứa Vân Uyển đã nhủ, rằng bà sẽ nghĩ cách, rằng ông ngoại “nên” có bệnh. Nhớ tới biểu cảm bình tĩnh khi ấy của Hứa Vân Uyển, Hứa Uẩn Triết kìm lòng không đặng mà rùng mình.

Trong ấn tượng của Hứa Uẩn Triết, ông ngoại vẫn không muốn cho hai người họ rời khỏi thị trấn Thanh Xuyên, rời khỏi cái nhà này. Ngày trước, đúng là bởi ông ngoại không đồng ý cho hắn đi học trường cấp ba Mai Dẫn nên mới làm hắn nảy sinh suy nghĩ nhất định phải thi vào trường Đại học Phương Bắc, rời khỏi Thanh Xuyên. Hứa Vân Uyển cũng đã từng bảo, ông ngoại trói bà vào cái nhà này, trói bà suốt cả một đời người, bà sẽ không để ông trói Hứa Uẩn Triết lần nữa.

Từ khi thần chí của ông ngoại bắt đầu mơ hồ, ý nghĩ không muốn con gái và cháu ngoại rời đi càng lộ rõ hơn. Ông trắng trợn lải nhải, cho dù lúc đó bên cạnh ông là ai, ông vẫn chẳng cố kị khi biểu đạt dục vọng của mình.

Đến tận lúc này, Hứa Uẩn Triết vẫn nghĩ mà thấy hãi hùng. Hắn tự hỏi bản thân, dù rằng hắn biết ông ngoại đang nằm viện để trị liệu đúng là làm hắn thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Ít ra thì cuộc sống của hắn sẽ chẳng có thêm những chuyện đột ngột và không thể khống chế nảy sinh, nhưng hành vi trước và sau lễ Trưởng thành của mẹ hắn lại tạo “cảm giác âm mưu” cho Hứa Uẩn Triết, khiến hắn thấy mịt mờ và bất an giữa sự nhẹ nhõm này.

Hứa Uẩn Triết ngồi trước cửa sổ, chợt nhớ tới sự nôn nóng và bồn chồn mẹ thể hiện ra sau khi vất vả lắm mới đưa được ông ngoại vào viện.

Hắn lắc đầu, tự nhủ với lòng rằng bất kể ra sao, ông ngoại cũng đã thay đổi thất thường đến nỗi chẳng còn giống một người bình thường nữa rồi. Chắc chắn đầu óc ông ngoại có vấn đề, đưa ông đến bệnh viện là vì tốt cho ông, cũng là vì tốt cho mọi người, sắp xếp như vậy là thỏa đáng nhất. Cho dù trong quá trình xử lí toàn bộ chuyện, mẹ đã biểu hiện khiến hắn thấy khó tin, song sự thật vẫn rõ mồn một ra đó, chẳng thể nghi ngờ.

Nếu không, lẽ nào còn phải để ông ngoại như thế ở nhà nữa ư? Ai biết sau này ông sẽ lại thốt ra những lời điên rồ nào nữa, làm ra những hành động khác người nào nữa?

Ít ra thì hiện nay, nhà đã yên bình hơn rồi.

Hứa Uẩn Triết xem đơn đặt phòng của khách sạn. Cuối tuần trước, khách sạn đã bắt đầu lục tục nhận được đơn đặt phòng trước của khách, chuyện kinh doanh lại khôi phục lần nữa.

Vì là cuối tuần nên trong thị trấn cực kì nhộn nhịp, hai ngày nay phòng ở “Đình viện Giang Nam” đã được đặt kín chỗ.

Hứa Uẩn Triết làm đề dưới ánh mặt trời trước cửa sổ, nghe khẩu âm từ vùng khác truyền tới từ sân, ngẩng đầu bèn bắt gặp khách ở khách sạn đang chụp ảnh lưu niệm trong sân.

Bọn họ lần lượt là khách ở các phía dãy phòng, giờ đang vừa chụp ảnh vừa tám chuyện rôm rả, thoạt trông bầu không khí rất đỗi thuận hòa, cứ như người cùng sống trong cái khách sạn này đã kết duyên với nhau.

Đó chính là dáng vẻ vốn có của “Đình viện Giang Nam” trong ấn tượng của Hứa Uẩn Triết. Trước khi bệnh của ông ngoại vẫn chưa nghiêm trọng, đây là cảnh thường thấy nhất ở khách sạn.

Nhìn khách khứa trò chuyện hứng khởi với nhau trong sân, Hứa Uẩn Triết bèn cảm thấy cách dàn xếp của hiện tại đã không thể tốt hơn được nữa, dường như cuộc sống cũng quay về quỹ đạo của nó.

Chẳng bao lâu sau, Hứa Vân Uyển dẫn một khách nữ về.

Thấy mẹ mình đang xách chiếc vali to bự chảng của người khách đó trong tay, Hứa Uẩn Triết buông bút đứng dậy, đi ra ngoài để giúp đỡ.

Các khách đang hoạt động trong sân thấy Hứa Uẩn Triết đi ra, trên mặt hoặc nhiều hoặc ít toát lên vẻ ngạc nhiên. Từ khi Hứa Uẩn Triết về nhà vào buổi sáng, hắn vẫn luôn chui rúc trong phòng, đóng cửa không ra, giờ lại xuất hiện đột ngột, hắn đoán chừng mọi người đều thấy giật mình vì không ngờ trong nhà vẫn còn có người khác.

“Để con xách cho.” Hứa Uẩn Triết bước tới trước mặt mẹ, nhận cái vali nặng trình trịch, đoạn hỏi, “Dì ấy ở phòng nào ạ?”

“Dãy sau của phía Đông.” Hứa Vân Uyển vén làn tóc lõa xoã trước trán ra sau tai, thở hổn hển mỉm cười giới thiệu với khách, “Đây là con trai tôi, vẫn đang đi học cấp ba.”

Người khách nữ nhìn Hứa Uẩn Triết hai giây với vẻ bất ngờ, sau khi tự biết mình đã thất lễ bèn nở cười ngượng, đoạn bắt chuyện: “Chào cháu.”

“Cháu chào dì. Dì đi theo cháu để cháu dẫn dì đến phòng nhé.” Hứa Uẩn Triết xoay người, xách vali đến dãy phòng đằng sau.

Hứa Uẩn Triết đi chưa bao xa thì nghe khách ban đầu đang chụp ảnh chơi trong sân mở lời khen với Hứa Vân Uyển: “Bà chủ này, con trai chị đẹp trai đáo để!”

“Đúng thế, mấy cậu tiểu thịt tươi trên mạng cũng chẳng bảnh trai bằng cháu nó!” Những người khác cũng chẳng tiếc lời khen.

“Đẹp trai thật đấy! Học lớp mấy rồi chị?”

Hứa Vân Uyển khiêm tốn đáp: “Lớp 12.”

“Thế năm nay là thi đại học rồi nhỉ! Thành tích tốt lắm đúng không?”

“Cũng tàm tạm thôi.”

“Vừa đẹp trai vừa học giỏi! Đậu trường đại học tốt!”

“Xin mượn lời may của chị nhé.” Hứa Vân Uyển cười đáp.

Ngày xưa Hứa Uẩn Triết cũng từng nghe mấy lời khen như vậy của khách, nhưng hắn không chắc cái lần mình nghe thấy này có phải một ngoại lệ hay không. Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn nghe Hứa Vân Uyển đáp lại một cách hào hứng đến thế, trong giọng nói của bà chẳng còn mang cảm giác trọng trách nữa.

Trước đây khi bà mở lời, giọng chẳng những dịu dàng như nước mà còn hơi đượm nét u buồn như có như không làm Hứa Uẩn Triết cảm thấy bà sẽ mãi không buông mối tâm sự xuống được. Ngày trước, hắn tưởng là do người bố ruột hắn chưa từng gặp mặt, nhưng giờ xem ra, mẹ từng ưu sầu và nặng tâm sự như vậy là bởi ông ngoại.

Hứa Uẩn Triết không khỏi nghĩ: Nếu hắn cảm thấy thoải mái vì chuyện ông ngoại nhập viện trị liệu thì có phải mẹ hắn sẽ thấy nhẹ nhõm hơn chăng? Thứ nhất, hắn thường ở trường, không phải người ở bên ông ngoại mỗi ngày. Thứ hai, trước khi Hứa Uẩn Triết được sinh ra, mẹ đã bắt đầu sống cùng với ông ngoại. Cho dù có tính như thế nào thì thời gian mẹ sống với ông vẫn nhiều hơn sống với hắn. Thời gian mẹ chịu đựng ông ngoại – Nếu có thể nói là “chịu đựng”, cũng nhiều hơn hắn.

Hứa Uẩn Triết dẫn khách đến dãy phòng sau, đặt vali xuống, kéo rèm lọt sáng ra, đoạn giới thiệu: “Đây là phòng của dì. Thời gian bữa sáng của nhà cháu là từ sáu rưỡi đến mười giờ, nếu dì muốn ăn sáng ở chỗ chúng cháu thì đánh tiếng trước là được. Ở đây có tủ lạnh, dì có cần cắm điện không ạ?”

Hình như khách rất bất ngờ vì phòng có tủ lạnh nhỏ, chợt đắn đo.

“Cháu đi cắm điện cho, dì cứ đặt mấy thứ đồ xuống đi. Đồ trang điểm các kiểu.” Hứa Uẩn Triết kết nối điện với tủ lạnh, đoạn hỏi, “Dì còn cần gì nữa không?”

Dì ta lắc đầu, cười ra chiều cảm kích: “Tạm thời thì không.”

“Thế cháu đi trước đây, cần gì thì dì cứ đánh vào số máy lễ tân hoặc nhắn trên mạng, chúng cháu sẽ trông thấy kịp thời.” Hứa Uẩn Triết nói, “Chúc dì ở vui vẻ.”

Hứa Uẩn Triết đi ra khỏi dãy nhà sau dọc theo hành lang, còn chưa đi đến sân thì bỗng nghe khách thốt lên: “Ha ha, đây có phải con trai chị không? Còn tưởng thế nào! Nom bảnh bao phết!”

“Mấy đứa đẹp trai trông từa tựa nhau cả!” Hình như một người khách khác đang giải vây.

Hứa Vân Uyển cười nói: “Không phải đâu, thằng bé cũng sống trong cổ trấn, là bạn cùng lớp của con trai tôi.”

Nghe thế, trái tim Hứa Uẩn Triết đập “Thịch”. Hắn bước qua nguyệt môn thì bắt gặp Hứa Tĩnh Xu và Hứa Vân Uyển đương chuyện trò với vài người khách.

Chẳng bao lâu sau, một người khách phát hiện Hứa Uẩn Triết nên đôi mắt của mọi người đều nhìn sang hắn.

Đôi mắt Hứa Uẩn Triết chợt híp lại, đi đến bên cạnh Hứa Vân Uyển.

Có lẽ bởi vẻ mặt Hứa Uẩn Triết lạnh tanh nên trừ Hứa Vân Uyển ra, thái độ của mọi người đều trở nên dè dặt và khách sáo hơn rất nhiều. Hứa Vân Uyển vươn tay đặt sau lưng Hứa Uẩn Triết, vuốt khẽ.

Hứa Uẩn Triết cụp mắt xuống, nhìn Hứa Tĩnh Xu.

Hứa Tĩnh Xu nhất thời căng thẳng sượng mặt, ấp a ấp úng: “Ừm, tớ trả lại xe đạp điện của cậu. Với bình ắc-quy mới.” Nói đoạn, cậu lấy chìa khóa xe đưa cho Hứa Uẩn Triết.

Hắn cụp mắt nhìn cái chìa khóa, mặt bình tĩnh nhận lấy, thấy Hứa Tĩnh Xu vẫn nhìn chằm chặp mặt mình bèn ngẩng đầu hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

Vì thái độ của hắn mà những khách vốn đang trò chuyện hăng say với nhau cũng thấy xấu hổ. Họ tỏ vẻ bình tĩnh tám chuyện với nhau, chủ động rời khỏi chủ đề xoay quanh bọn Hứa Uẩn Triết.

Xem ra lần này Hứa Uẩn Triết muốn kết thúc bằng sự lạnh lùng đây mà. Hứa Tĩnh Xu luống cuống, gãi má, vừa thấy xấu hổ vì mối quan hệ hiện giờ của hai người, lại vừa thấy bực bội vì Hứa Uẩn Triết chẳng nể mặt mình trước bao khách khứa và người thân. Hai luồng cảm xúc giao hòa với nhau, thổi bùng ngọn lửa của Hứa Tĩnh Xu. Cậu chẳng nổi giận mà còn bật cười, đoạn nói: “Chẳng có việc gì đặc biệt đâu, tớ tìm dì thôi.”

Hứa Vân Uyển rất đỗi ngạc nhiên: “Đến tìm dì hả?”

“Dạ.” Hứa Tĩnh Xu mỉm cười gật đầu.

Nghe vậy, Hứa Uẩn Triết cắn chặt răng, ánh nhìn vẫn lạnh tanh, đoạn nói với Hứa Vân Uyển: “Mẹ à, con về phòng trước nhé.”

“Không trò chuyện với Tĩnh Xu một lát hả?” Hứa Vân Uyển sửng sốt.

Hứa Uẩn Triết điềm nhiên nhìn cậu: “Không, có gì hay đâu mà nói.”

Hứa Tĩnh Xu còn tưởng hắn sẽ nói thêm một câu “Cậu ấy tới tìm mẹ mà”, nhưng tiếc là không có. Điều này khiến Hứa Tĩnh Xu không khỏi thấy hụt hẫng, nghĩ bụng lẽ nào Hứa Uẩn Triết chẳng quan tâm đến mình thật? Cậu thở dài đầy chán chường.

“Tìm dì có việc gì?” Hứa Vân Uyển nhìn con trai rời đi, đoạn mỉm cười hỏi Hứa Tĩnh Xu.

Hứa Tĩnh Xu hoàn hồn, không khỏi chột dạ – Mình có đến tìm Hứa Vân Uyển đâu? Nhưng nếu nói là muốn tới gặp Hứa Uẩn Triết thì cũng không hoàn toàn là vậy. Đã đến nước này rồi, Hứa Tĩnh Xu đành tiện thể nói: “Bố cháu làm bánh ngọt, là bánh sò mới ra lò, mang tới để dì nếm thử.”

Hứa Vân Uyển nghe đoạn, mỉm cười đáp: “Ừ, vào trong này đã.”

Tuy chỉ có mỗi một giây ngắn ngủi nhưng Hứa Tĩnh Xu vẫn bắt được nét thảng thốt chợt lóe trên gương mặt Hứa Vân Uyển. Cậu đã từng xem phim Tống Vi Hàng đóng biết bao nhiêu lần, nghiêm túc quan sát sự thay đổi mỗi giây trên gương mặt mẹ trong phim nên giờ đã luyện thành khả năng bắt giữ những biểu cảm này trong chớp mắt.

Hứa Vân Uyển cũng định vờ như không qua lại với Hứa Nghiễn Thâm ư?

Sau một buổi tối, Hứa Tĩnh Xu cứ ngỡ Hứa Nghiễn Thâm đã liên lạc với dì rồi.

Hứa Tĩnh Xu định quan sát thêm, trong lòng lại không khỏi thấy lo cho Hứa Uẩn Triết – Hứa Uẩn Triết có biết chuyện mẹ cậu ấy và bố của mình lén lút liên lạc với nhau không nhỉ? Cậu ấy có biết Phó Hồng Ưng xuất hiện vào lễ Trưởng thành nọ là người mà Hứa Nghiễn Thâm đã giới thiệu?

Bình luận

Truyện đang đọc