THANH XUYÊN - MIÊU ĐẠI PHU

Cơm tối còn chưa ăn hai miếng tử tế thì Hứa Uẩn Triết đã chẳng thể ăn nổi nữa. Thấy mẹ đau khổ và buồn bã đến mức đó, hắn thực sự không biết nên nói gì thêm với bà, huống chi chỉ dựa vào mỗi việc hắn cứ khăng khăng hỏi mãi cũng chẳng thể thay đổi một sự thật – Rằng sự thật đó đã được định trước từ mười tám năm về trước.

Hứa Uẩn Triết không biết mình nên làm gì mới phải, song hắn thừa biết rõ rằng con đường còn lại cho mình chỉ còn mỗi cách “chấp nhận” nó.

Hắn chợt nảy một ý: Hắn có nên đi bệnh viện số 5 Tĩnh An để thăm ông ngoại không nhỉ. Nhưng miệng ông ngoại điên điên khùng khùng thì có thể thốt ra được mấy lời khiến người ta yên tâm đây? Hứa Uẩn Triết sợ rằng sau khi ông đổ bệnh lại càng không hề kiêng kị gì hơn, sẽ càng nói ra nhiều lời mà mình sợ nghe thấy hơn.

Tắm xong, Hứa Uẩn Triết chào mẹ rồi lái xe điện đi học.

Gió đêm dìu dịu đến lạ, làn gió mơn man mang đến cảm giác mát lạnh âm ẩm. Hứa Uẩn Triết liếc sang gương chiếu hậu thì thấy gương đã nhoè đi tự bao giờ. Hóa ra là trời đổ mưa phùn, giọt mưa khẽ bay dính lên người một cách lặng thinh.

Gặp phải cơn mưa đêm này, ai nấy đang đi trên đường đều dừng xe lại, tìm áo mưa trong cốp xe để mặc vào.

Hứa Uẩn Triết chẳng dừng xe, hắn vẫn nghênh đón cơn mưa chẳng nhìn thấy đường đi ấy. Dần dà, hắn lại thấy cái gương chiếu hậu đã lau lại nhoè đi, phản chiếu ngọn đèn hàng vạn ngôi nhà đằng sau lưng, song chẳng có bóng hình quen thuộc nào xuất hiện từ những ánh đèn dần tắt lịm.

Lúc đến trường, cơn mưa phùn lặng lẽ xối ướt Hứa Uẩn Triết. Hắn đỗ xe trong nhà xe, lắc đầu, kha khá giọt nước lung rung rơi xuống từ mái tóc hắn.

Hứa Uẩn Triết lau cánh tay ướt đẫm nước của mình một cách qua loa, nhìn dưới ánh đèn đường thì đã không còn thấy bất cứ một dấu vết nào của mưa nữa.

“Uẩn Triết à?” Bỗng, một giọng nói đầy ngạc nhiên và đèn xe điện xuất hiện tại nhà xe.

Hứa Uẩn Triết nương tiếng nhìn lại thì chỉ bắt gặp một bóng dáng khoác áo mưa và đội mũ bảo hiểm, người đó mặc kín mít nên hắn chẳng nhận ra là ai. Mãi đến khi người đó tháo mũ xuống, lộ mặt, Hứa Uẩn Triết mới nhìn ra đó là Lỗ Tiểu Văn.

“Ừ.” Hứa Uẩn Triết khóa xe, chào hỏi đơn giản, “Hi.”

Lỗ Tiểu Văn đậu xe xong bèn vội vã cởi áo mưa bặn lên xe, lấy ô từ trong cốp xe rồi mở ra, đuổi theo Hứa Uẩn Triết đã đi ra ngoài, đoạn nói: “Sao cậu không mang ô theo? Cậu nhìn cậu kìa, người ướt như chuột lột.”

Hứa Uẩn Triết liếc cô một cái, thấy cô giơ ô cao quá bèn nói, “Giờ tạnh mưa rồi.”

“Hả? Vậy à?” Lỗ Tiểu Văn ngạc nhiên dời ô đi, ngẩng đầu nhìn trời, cười nói: “Đúng là tạnh thật rồi.” Dứt lời bèn đóng ô lại.

Tâm trạng Hứa Uẩn Triết trĩu nặng, lúc này hắn chẳng muốn nói chuyện cùng ai, song Lỗ Tiểu Văn cũng chẳng nhiều lời gì lắm, dọc đường chỉ đi theo hắn về phía khu dạy học, thi thoảng còn chào hỏi với đám bạn gặp trên đường.

Dần dần, số người Lỗ Tiểu Văn bắt chuyện nhiều hơn, hết người này đến kẻ khác làm Hứa Uẩn Triết dần mất kiên nhẫn. Nhất là khi nghe bạn bè vô tình gặp được hỏi bọn hắn cùng đi học với nhau phải không những hai lần liên tục, Lỗ Tiểu Văn vẫn mỉm cười đáp lại, còn Hứa Uẩn Triết thoáng nhìn người ta, nghe xong thì cười nhạt, càng thấy bực bội hơn.

Dù gì cả hai cũng đã đi được một đoạn, lại cùng đi về lớp nên Hứa Uẩn Triết chẳng có lí do nào để bỏ lại cô.

Đúng lúc này, có một giọng nói truyền tới từ sân bóng, hô hào với hai người: “Hey! Cùng đi với nhau à?”

Nghe tiếng, Hứa Uẩn Triết dừng bước nhìn về phía sân bóng thì bắt gặp Lý Sảng đang vẫy tay mỉm cười với họ.

“Sao giờ này rồi mà vẫn còn chơi bóng?” Lỗ Tiểu Văn nhìn mấy đứa con trai đang chơi bóng trên sân bèn sửng sốt lẩm bẩm, vừa cười vừa vẫy tay chào cả bọn, đoạn hỏi: “Các cậu vẫn chưa đi đến lớp à?”

Dương Mẫn Hiền mỉm cười: “Lát nữa hẵng đi!”

Trừ bọn họ ra thì trên sân bóng còn có Hứa Tĩnh Xu và bốn bạn nam khác. Bóng đang nằm trong tay Hứa Tĩnh Xu, cậu đang tò mò nhìn Hứa Uẩn Triết từ xa.

Hóa ra cậu ấy đã về trường từ lâu. Suy nghĩ này hiện lên trong đầu Hứa Uẩn Triết. Hắn đương xoay người định đi thì một bạn nam xông tới chỗ Hứa Tĩnh Xu, thừa dịp cậu lơ là bèn định cướp quả bóng trong tay cậu.

Hứa Tĩnh Xu phát hiện ra ngay, tức thì lách khỏi đòn tấn công của đối phương, chưa kể còn nhanh chóng chuyển bóng xuống dưới rổ, nhảy lên đập rổ.

“Òa!” Lỗ Tiểu Văn nhìn đoạn, sửng sốt che miệng.

Hứa Uẩn Triết nhìn quả bóng rổ đã rơi xuống đất bị một bạn nam mang về sân bóng mới biết thì ra họ đang đấu với nhau.

Không biết họ đã đánh được bao lâu rồi. Lúc Hứa Tĩnh Xu đập bóng vào rổ, Hứa Uẩn Triết trông thấy tay chân cậu lập lòe dưới ánh đèn, hình như cả tay lẫn chân đều dính nước mưa. Cùng lúc cậu chạm đất một cách vững vàng, Hứa Uẩn Triết cũng nuốt nước bọt theo.

Đợi trọng tài phát bóng, Hứa Tĩnh Xu chạy về bên đồng đội của mình, hai tay tạo thành hình trái tim hướng ra ngoài sân, nhoẻn miệng cười từ xa với Hứa Uẩn Triết.

Tim Hứa Uẩn Triết đập “Thịch” một tiếng, xấu hổ tới nỗi mặt đanh lại, chợt nghe tiếng Lỗ Tiểu Văn khẽ kêu: “Ôi, đáng ghét quá đi mất.”

Hàng mi của hắn vô thức run lên, liếc về phía Lỗ Tiểu Văn thì thấy cô đang ôm mặt, nói với vẻ ngại ngùng: “Uẩn Triết à, mình đi thôi, đợi thêm lát nữa là muộn mất.”

Nhìn cái dáng vẻ xấu hổ vội chạy đi của cô mà Hứa Uẩn Triết thấy hơi buồn cười. Nhớ đến nụ cười của Hứa Tĩnh Xu, hắn nhoẻn miệng cười thật.

Vì chơi bóng nên Hứa Tĩnh Xu và đám bạn cậu vào tiết tự học muộn.

Lúc họ chạy tới lớp, động tĩnh chẳng lớn gì. Hứa Uẩn Triết thấy Dương Mẫn Hiền đi ngang qua chỗ mình mới biết họ đã đến.

Hứa Uẩn Triết nhìn lại thì thấy Hứa Tĩnh Xu đã ngồi trên ghế rồi.

Hình như cậu vừa mới ngồi xuống, dịch cái ghế dưới chỗ mình thì phát hiện Hứa Uẩn Triết đang nhìn bèn dùng ngón trỏ và ngón cái tạo thành hình trái tim, còn nháy mắt với hắn một cái.

Hứa Uẩn Triết nhíu mày, lập tức quay người cúi đầu hí hoáy viết ngay.

Chẳng bao lâu sau, vạt áo sơ mi của Hứa Uẩn Triết lại bị giật. Hắn đã quen vậy rồi, cúi đầu thì quả nhiên trông thấy Hứa Tĩnh Xu đương ngồi xổm dưới đất nhìn mình với vẻ trông mong.

Tim hắn trật nhịp, mặt bình tĩnh hỏi: “Gì?”

“Bài tập không kịp làm nên cho tớ mượn chép tí nhé.” Hứa Tĩnh Xu cười ngại.

Sắc mặt Hứa Uẩn Triết sầm xuống, hờ hững đáp: “Cậu không làm bài tập của cậu thì liên quan gì đến tôi?”

“Giang hồ cứu nguy thôi mà.” Cậu chắp hai tay thành hình chữ thập, cúi đầu cầu xin.

Hứa Uẩn Triết nghe cái giọng cậu chẳng thấy sốt sắng tí nào bèn mặc kệ luôn.

Bỗng, Hứa Tĩnh Xu lại kéo áo hắn, đoạn kéo dài giọng năn nỉ: “Hứa Uẩn Triết ơiii…”

Hứa Uẩn Triết giật mình, mém tí nữa đã giật bắn người, gạt tay cậu ra ngay, trừng cậu: “Cậu điên à?” Dứt lời, hắn thấp thỏm nhìn dáo dác thì quả nhiên thấy trong đám bạn đang tự học có người để ý đến hai người họ. Mặt hắn nhất thời nóng bừng, gằn giọng: “Chẳng phải đầu óc cậu sáng dạ lắm, làm tí là xong à?”

“Thì chả phải tớ đang lấy cớ để tiếp cận cậu đấy thôi.” Hứa Tĩnh Xu nói như một lẽ đương nhiên.

Hứa Uẩn Triết bị chọc tức không thốt nổi thành lời trước da mặt dày của cậu chàng, giở cuốn vở trước mặt ra, ném bài tập vào người cậu, đoạn nói: “Cút.”

“Cảm ơn nha.” Hứa Tĩnh Xu cầm vở bài tập, nở nụ cười đầy cảm kích.

Thấy cậu sắp đứng dậy đi, cuối cùng Hứa Uẩn Triết cũng thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ, trước khi đi Hứa Tĩnh Xu bỗng dưng cúi người ghé sát bên tai hắn, chợt thầm thì: “Yêu cậu.”

Cái đệt! Hứa Uẩn Triết giật bắn người, quay phắt đầu sang thì thấy Hứa Tĩnh Xu đã lủi về chỗ ngồi.

Trái tim cứ nổi trống dồn dập, khó lắm Hứa Uẩn Triết mới hoàn hồn, nhưng đầu lại rỗng tuếch. Một lát sau, bàn tay đang cầm bút của Hứa Uẩn Triết run bần bật, cả người nóng rẫy, chợt nghĩ bụng lúc nào về phòng thì phải tẩn Hứa Tĩnh Xu một trận ra trò mới được.

Vì Hứa Tĩnh Xu cứ quậy liên tục nên Hứa Uẩn Triết tạm thời gác chuyện gia đình qua một bên. Suốt đêm, hắn toàn ngồi tại chỗ để tự học, chẳng đi đâu, song người cứ thi thoảng nóng, thi thoảng lạnh, đợi đến khi hắn hơi có thì giờ để chú ý bèn nhận ra có lẽ mình đã hơi cảm vì trúng mưa.

Mức độ bệnh kiểu này đương nhiên chẳng cần đi phòng y tế, kể cả sau khi tan tiết tự học, Hứa Uẩn Triết cũng không về phòng ngay tập tức mà vẫn ngồi tự học tại chỗ.

Vẫn như mọi khi, hắn đợi đến lúc tòa dạy học tắt đèn mới đi.

Đầu Hứa Uẩn Triết hơi choáng, sau khi tinh thần tập trung cao độ thì trở nên uể oải, lại vô thức nhớ đến mẹ.

Hắn đã từng một lần rất muốn biết bố mình là ai, sau lại bởi mẹ luôn bật khóc nên không còn hỏi nữa. Giờ đây, hắn chưa bao giờ không muốn biết đáp án như thời khắc này.

“Uẩn Triết à, chúng ta đều cần một cuộc sống mới”. – Câu nói của Hứa Vân Uyển lởn vởn trong đầu hắn, chẳng hất đi nổi.

Hứa Uẩn Triết lắc đầu, vì bị cảm nên vừa đau vừa choáng đầu.

Về phòng, Hứa Uẩn Triết vội tìm bình đun nước để đun nước nóng.

Lúc nước trong bình sôi sùng sục, hắn mới phát hiện ra Hứa Tĩnh Xu vẫn chưa quay trở lại.

Hắn mịt mờ nhìn xung quanh phòng ngủ một lượt, nhìn thoáng qua giường Hứa Tĩnh Xu thì thấy đồng hồ đeo tay của cậu đã để trên gối, chắc đã về rồi.

Hứa Uẩn Triết lại nhìn cánh cửa đằng sau lưng, nhận ra thùng nước và chậu rửa mặt của Hứa Tĩnh Xu đã biến mất bèn đoán cậu đi tắm.

Hắn thay đồ, ngồi ngẩn trên giường, bỗng thấy một cái bút nằm cạnh giường, vỏ bút màu vàng nhạt, đuôi bút treo một cái mầm xanh be bé để điểm tô.

Hứa Uẩn Triết nhìn thẫn thờ cái bút này một lát mới nhớ ra đây là cái bút Hứa Tĩnh Xu đã dùng để chọc mình vào tuần trước. Lúc đó Hứa Uẩn Triết không muốn mình bị người khác chú ý, song Hứa Tĩnh Xu lại vô cớ dùng cái bút này chọc lên tay hắn làm hắn giật mình, nên cả lớp đều nhìn hắn.

Nghĩ đến đó, Hứa Uẩn Triết thở dài, nhặt cái bút này lên rồi nhìn.

Hắn lấy cái mầm xanh ở đuôi bút quét lên cánh tay mình, vì có chuẩn bị tâm lí nên hắn chẳng có cảm giác nào.

“Về rồi à?” Hứa Tĩnh Xu đẩy cửa đi vào, thấy hắn đã ngồi trên giường bèn bắt chuyện, đặt hết đồ dùng tắm rửa ra sau cửa, đóng cửa lại.

Nhìn mái tóc khô non nửa, tay chân hơi ướt nước và gương mặt sạch bóng đến là sáng rỡ của cậu, Hứa Uẩn Triết xác nhận ban nãy cậu đã đi tắm.

Hứa Uẩn Triết không đáp, đặt bút sang một bên.

“Này, cậu có biết Lục Ân Diệc thích Lỗ Tiểu Văn không?” Hứa Tĩnh Xu leo lên giường, hai cái chân lại chẳng đặt trên giường mà buông thõng lắc qua lắc lại.

Suýt thì Hứa Uẩn Triết đã bị cậu đá trúng, nhíu mày, ngồi sang bên cạnh, hờ hững đáp: “Không biết.”

“Ủa, chả phải ban nãy các cậu xem bọn tớ đấu nhau à? Sau đó Lỗ Tiểu Văn đi mất, cậu chàng như hăng máu lên vậy á. Chậc chậc…” Hứa Tĩnh Xu nói xong, lại quơ cái chân dính nước.

Hứa Uẩn Triết liếc hai cái chân thon thả nhưng đầy sức mạnh nọ, nhìn đường nét cơ bắp như có như không bèn nhớ đến khoảnh khắc Hứa Tĩnh Xu nhảy lên đập bóng vào rổ. “Sau thì sao? Các cậu thua?” Hứa Uẩn Triết bình tĩnh hỏi.

“Đương nhiên là thắng chớ, bởi vì tớ cũng hăng máu lên mà!” Hứa Tĩnh Xu kể xong thì tự cười trước.

Hứa Uẩn Triết nghe vậy, vừa bực vừa buồn cười, đoạn lắc đầu.

Song, Hứa Tĩnh Xu dứt lời xong thì chẳng hó hé thêm câu nào nữa. Hứa Uẩn Triết nghe cậu ngồi trên giường trên ngâm nga, hai chân thi thoảng lắc lư như vui lắm.

Chẳng biết có phải vì đã thắng không.

Hứa Uẩn Triết cầm cái bút đặt một bên lên, nghĩ đoạn, lấy đuôi bút quét qua lòng bàn chân của Hứa Tĩnh Xu.

“A!” Hứa Tĩnh Xu giật mình thét lên, tức thì nhảy xuống từ giường trên.

Hứa Uẩn Triết không ngờ cậu phản ứng mạnh vậy nên cũng hoảng, may là giường trên chẳng cao là bao với Hứa Tĩnh Xu, cậu cũng chỉ xem như là nhảy xuống giường mà thôi.

Hứa Tĩnh Xu còn tưởng là có con gián bay dưới chân mình nên chết khiếp, nhảy xuống rồi mới thấy cái bút Hứa Uẩn Triết đang cầm trong tay, nhất thời ngớ người.

Hứa Uẩn Triết đặt bút xuống, né ánh nhìn của cậu.

“Cậu thật là…” Cậu nhào về phía Hứa Uẩn Triết, nào ngờ Hứa Uẩn Triết chẳng phản kháng gì nên bị cậu đẩy ngã xuống giường. Cậu thấy sửng sốt, ngạc nhiên nhìn gương mặt chẳng đổi biểu cảm của hắn, lát sau mới nói: “Quá đáng quá thể.”

Đôi mắt Hứa Uẩn Triết đảo qua mặt, cổ và xương quai xanh của cậu, trên mặt vẫn chẳng biểu lộ điều chi, đoạn đáp: “Có quá đáng bằng cậu lần trước không?”

Lần trước là lần nào? Ván giường của giường trên đã chặn hết đa số ánh đèn trong phòng ngủ, mặt Hứa Uẩn Triết bị che khuất nên Hứa Tĩnh Xu không chắc trên mặt hắn có biểu cảm vi diệu nào không.

Nhưng, việc Hứa Uẩn Triết vẫn nằm yên, mặc cậu đặt hắn dưới thân đã khiến Hứa Tĩnh Xu càng đắn đo và xúc động hơn.

“Tớ xin lỗi.” Cậu cúi người, ghé sát vào mặt Hứa Uẩn Triết, còn Hứa Uẩn Triết vẫn chẳng tránh né, “Tớ muốn quá phận hơn nữa.”

Dứt lời, Hứa Tĩnh Xu hôn lên môi hắn.

Hứa Tĩnh Xu tròn mắt, nhìn đôi mắt cũng chẳng nhắm lại của hắn, cẩn thận cạy môi, mút mát cánh môi hắn.

Hứa Uẩn Triết chẳng hề nhúc nhích cho mãi đến khi sự ấm áp và ướt át từ đôi môi Hứa Tĩnh Xu dần nhuộm lên bờ môi hắn. Hắn hé miệng, lúc đầu lưỡi chạm vào môi Hứa Tĩnh Xu thì cảm giác cậu chợt cứng người rõ mồn một. Hứa Uẩn Triết đỡ gáy Hứa Tĩnh Xu, tay kia thì nắm vai cậu, xoay người đè cậu dưới thân.

Nước nóng đã được đun sôi trong bình, hãy còn đang giữ ấm, miệng bình phát ra tiếng xì xì khe khẽ.

Hứa Tĩnh Xu ngạc nhiên nhìn mặt hắn, chẳng cựa quậy nổi. Ngón tay Hứa Uẩn Triết mạnh mẽ đến lạ, mới nâng cổ cậu lên là cậu đã nhắm hai mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc