THẬP NIÊN 70: ĐÔI VỢ CHỒNG NHỎ

Thấy chàng trai cuối cùng cũng bỏ đi, Du Niệm không nhìn theo bóng dáng đối phương mà tiếp tục ăn cơm.

Bạn cùng phòng hỏi cô ấy:

“Cậu đã gặp chồng của Ngọc Trân chưa?”

Du Niệm không ngạc nhiên khi có nam sinh đến hỏi thăm về Ngọc Trân, chuyện đó quá thường xuyên.

Ngọc Trân có vẻ ngoài không quá nổi bật, thuộc dạng thanh tú mềm mại, đẹp mà không quá chói lòa, da không quá trắng nhưng lại có cảm giác cô tỏa ra ánh sáng dịu dàng, dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác.

Không chỉ xinh đẹp mà còn nói chuyện rất duyên dáng!

Thật ghen tị với chồng cô! Chồng cô sống hạnh phúc biết bao!

Mỗi ngày đều được ôm người vợ thơm tho mềm mại.

“Chưa gặp, chỉ biết Ngọc Trân rất yêu anh ta, ban đầu mình cũng không thích lắm, nghĩ thằng nào mà sớm cưới được Ngọc Trân như thế. Sau này Ngọc Trân kể vài chuyện về chồng cậu ấy, mình mới thấy anh ta không tệ, sinh viên Đại học Hoa Đô mà còn biết làm việc nhà, nghe thôi đã thấy hấp dẫn rồi nhỉ?”

Vừa học giỏi vừa giỏi làm việc nhà!

“Rất hấp dẫn nhưng tôi vẫn thấy tiếc khi Ngọc Trân kết hôn sớm quá, cậu ấy được nhiều người yêu mến, hoàn toàn có thể chọn lựa tìm được người tốt hơn.”

Ngọc Trân rất được yêu mến trong lớp, mặc dù cả lớp biết cô đã kết hôn nhưng vẫn có nam sinh thích nói chuyện với cô.

May mà Ngọc Trân không ở ký túc xá, trưa về nhà ăn cơm, chiều cũng không ở lại trường lâu, không cho các nam sinh nhiều cơ hội nói chuyện.

Du Niệm không nghĩ rằng kết hôn muộn sẽ chọn được người tốt hơn nhưng suy nghĩ cũng không khác lắm, cô ấy hơi có thành kiến với hôn nhân, không muốn thấy những cô gái xinh đẹp kết hôn quá sớm, luôn nghĩ rằng họ đáng lẽ phải có cuộc sống tươi đẹp nhưng vì kết hôn mà cuộc sống tươi đẹp đã bị gián đoạn, phải đối mặt với nhiều chuyện vặt vãnh.

Giờ thì cô ấy đã thay đổi một chút, mặc dù vẫn không muốn những cô gái xinh đẹp kết hôn sớm:

“Ngọc Trân như vậy kết hôn sớm lại tốt hơn, tốt nhất là tất cả những người nghĩ đến cậu ấy đều biết rằng cậu ấy đã kết hôn, sớm cắt đứt suy nghĩ của họ đi. Trước đây có một nam sinh không tin rằng Ngọc Trân đã kết hôn, nghĩ rằng tôi chê cậu ta xấu nên mới tìm cớ giúp Ngọc Trân.”

“Tôi thật sự thấy khó hiểu, rất khó hiểu, cậu ta đã biết mình xấu thì sao còn dám mong rằng Ngọc Trân sẽ để ý đến cậu ta? Có những người thật đáng sợ.”

“Cậu nói cũng đúng, tính cách Ngọc Trân như vậy, quá được yêu thích cũng không tốt.”

Ngọc Trân không chỉ được nam sinh yêu thích mà còn được nữ sinh yêu thích, thu hút cả hai phía.

Du Niệm:

“Chiều nay Ngọc Trân lên lớp, tôi sẽ nói cho cậu ấy biết rằng tôi đã từ chối giúp cậu ấy một người nữa, tính cả hôm nay là bảy người rồi.”

“Tôi cũng không còn ghen tị với Ngọc Trân nữa rồi, thường xuyên có nam sinh đến hỏi thăm về cậu ấy, cậu có thấy phiền không?”

“Tôi không thấy phiền, chỉ là đối đáp vài câu, chưa đầy một phút là xong. Nếu có ai thích tôi, tôi mới thấy phiền, chỉ cần đến tìm tôi hai lần, tôi đã coi đó là đeo bám rồi, tôi sẽ đến tìm cố vấn rồi phản ánh.”

“Đồng ý, hồi cấp ba tôi từng bị một nam sinh không thích tỏ tình, lúc đó thật sự rất khó xử và khó chịu.”

Ba cô gái nhanh chóng chuyển chủ đề về thời cấp ba, thời tuổi mới lớn, luôn từng thích ai đó.

Buổi tối.

“Trưa mai em không ăn cơm ở nhà, trường có buổi hội thảo, em bị cố vấn kéo đi làm việc, định giải quyết bữa trưa ở căn tin trường, anh cũng có thể ăn ở căn tin trường mình, không cần về nhà nấu cơm.” Tề Ngọc Trân ôm lấy chồng vừa kết thúc buổi học tối về nhà, báo tin này cho anh.

Vợ không ăn trưa ở nhà, đương nhiên Tống Tầm Chu không còn động lực về nhà nấu cơm:

“Mai em có bao nhiêu thời gian ăn trưa?”

“Hội thảo bắt đầu lúc hai giờ rưỡi chiều mai, buổi học buổi sáng kết thúc lúc mười hai giờ, từ mười hai giờ đến hai giờ là thời gian tự do nhưng không được dành quá nhiều thời gian cho việc ăn uống.”

Hai tiếng đồng hồ không bị hạn chế hành động, cố vấn sẽ không theo sát mà chỉ giao nhiệm vụ cho cô, cô hoàn thành trong thời gian quy định là được.

Ngày mai đúng là thứ tư, buổi chiều thứ tư không chỉ lớp Nông học mà toàn bộ khoa Nông nghiệp đều không có giờ học, việc cô cần làm là bố trí sân khấu hội thảo và sắp xếp bài diễn văn.

Ngày mai sẽ có chuyên gia về kỹ thuật nông nghiệp diễn thuyết, nhà trường rất coi trọng nên lớp Nông học và lớp Cơ khí Nông nghiệp đều không thể nghỉ, phải đến làm khán giả.

Việc làm khán giả đã được lớp trưởng thông báo từ hai ngày trước, Tề Ngọc Trân mới nhận nhiệm vụ viết bài diễn văn hôm nay.

Cô là sinh viên năm nhất không thể viết được bài diễn văn của chuyên gia kỹ thuật nông nghiệp, cố vấn đưa cho cô một bản “đề cương” khá cẩu thả, bảo cô sắp xếp lại rồi viết lại một bản mới, đánh dấu rõ thời gian tránh chuyên gia không có gì nói hoặc nói không ngừng không dứt.

Tống Tầm Chu:

“Anh vốn định thứ tư, vì nghĩ tâm trạng em có thể không tốt nên định làm món cá kho mà em thích.”

Ngọc Trân thật sự rất thích cá kho nhưng nhà không thể làm món này mỗi ngày, cô cũng thấy tiếc một chút:

“Vậy ngày kia ăn nhé.”

“Ngày mai anh làm xong mang đến trường cho em ăn được không? Ngày mai làm cải thảo xào đậu phụ dầu và cá kho, khoảng một giờ là có thể mang đến.”

Ăn thịt lợn thường xuyên thì hơi khó nhưng ăn cá thường xuyên thì không khó lắm.

Hai vợ chồng không phải ngày nào cũng ăn cá, Tống Tầm Chu hơi ghét mùi tanh của cá, cá làm xong không còn nhiều mùi tanh nhưng lúc xử lý cá thì mùi tanh nhiều, anh xử lý xong sẽ vứt nội tạng và vảy cá.

Không cho chúng ở nhà lâu thêm một phút nào.

Tề Ngọc Trân thích ăn nên anh cũng không ghét mùi tanh của cá nữa.

Tề Ngọc Trân rất cảm động:

“Có làm phiền anh quá không, hai giờ chiều anh còn phải lên lớp mà.”

“Thời gian vẫn còn đủ, kịp mà, anh không nấu cơm, cơm lấy từ nhà ăn trường, anh chỉ cần về nhà nấu món ăn, một giờ là có thể làm xong và mang đến. Ăn cơm thì nhanh hơn, anh ăn cùng em, không đến hai mươi phút là xong, sau đó anh đi xe về trường.”

Phiếu lương thực của Tề Ngọc Trân đều dùng tích trữ gạo từ cửa sổ lương thực của trường, cơm trưa mai sẽ lấy từ nhà ăn trường, cơm chắc chắn sẽ nguội, hâm nóng lại trước khi xuất phát khoảng mười phút là được.

Tề Ngọc Trân không cố chấp nữa:

“Làm phiền anh rồi, lần sau nếu anh bận không có thời gian về nhà ăn cơm, em sẽ nấu ăn rồi mang đến cho anh, hoặc em đến nhà ăn trường của anh dùng phiếu lương thực của anh, ăn cùng anh.”

Tống Tầm Chu không có ý kiến.

Sau khi kết thúc buổi học vào mười hai giờ trưa ngày hôm sau, Tề Ngọc Trân đi đến hội trường sắp xếp quét dọn bục giảng và lau bàn ghế.

Bản thảo diễn thuyết đã viết xong, cô cũng đã xác nhận lại nhiều lần.

Sau mười hai giờ rưỡi, dần dần có những bạn học khác đến, họ đều ăn cơm xong nên đến giúp đỡ.

Không phải giúp Tề Ngọc Trân mà là bị các thầy cô gọi đến giúp, Tề Ngọc Trân vốn không phải người chịu trách nhiệm, chỉ là bị phân công làm việc mà thôi.

Làm không tốt thì sẽ chọn ngẫu nhiên một học sinh trong số bọn họ ra đổ lỗi.

Học sinh không chịu nghe đổ lỗi cũng phải chịu một trận mắng.

Trường đại học là như vậy, cấp trên mắng cấp dưới, cấp dưới đi mắng cấp dưới hơn nữa.

Không chỉ trường đại học mà nhiều đơn vị cũng vậy.

“Tề Ngọc Trân, tôi đến rồi, có việc gì cần tôi giúp không?” Du Niệm đến sớm.

Cô ấy không có việc gì làm nên đến sớm, buổi tọa đàm buổi chiều có phần tương tác, tránh không có sinh viên đặt câu hỏi gây ra tình huống ngại ngùng mà cần sắp xếp vài “diễn viên”.

Du Niệm chủ động muốn làm diễn viên, Tề Ngọc Trân đã đưa câu hỏi cho cô ấy, đều là những câu hỏi thông thường, không xuất hiện tình huống nào bất ngờ.

Bình luận

Truyện đang đọc