Số liệu gieo trồng của ba nhóm trồng bắp hơi khác nhau, nhóm cô là trồng một cây trong một hố, khoảng cách giữa các cây ngắn hơn, hai nhóm còn lại, một nhóm trồng hai cây trong một hố, một nhóm trồng cây đơn và cây kép lẫn lộn.
Sau khi học tri thức liên quan đến bắp ngô, luôn cảm thấy trồng một cây trong một hố là phù hợp nhất.
"Cậu nói chính là tình huống tồi tệ nhất, nếu không có sự cố xảy ra, sản lượng sẽ cao hơn... Tình huống tệ nhất có lẽ là không thu hoạch được, giai đoạn làm đòng trong mùa hè, nếu có thời gian rảnh, tôi sẽ đến trường xem." Nhà của Du Niệm cách trường học không quá xa, cô ấy học tại trường nông nghiệp nhưng vẫn còn tình cảm với đại học Công Nông Binh trước kia.
Trong vòng mười năm, đại học Nông nghiệp Hoa Đô đã thành lập các lớp học công nông binh, lớp học công nông binh được thành lập sớm hơn đại học Hoa Đô, từ hồi cô mới mười tuổi đã rất ao ước.
Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, các trường đại học cũng khôi phục tuyển sinh bình thường, đại học Nông nghiệp Hoa Đô trở thành đại học trọng điểm, nhìn thấy đại học trọng điểm, cô càng thêm hào hứng, trong hai tháng đó cô liều mạng học tập, cuối cùng cô đã thi đậu.
Sau khi được thành lập, trường học thực tế luôn được coi là trọng điểm, chỉ là khi ấy cô còn nhỏ, căn bản chẳng biết khái niệm đại học là gì.
Tới kỳ nghỉ hè, trong lớp có một số bạn học ở lại trường, đồng ruộng sẽ nhờ các học sinh ở lại trường trông coi giúp, nếu gia đình ở Hoa Đô, có thời gian rảnh cũng có thể đến đây xem.
Để tránh làm hỏng kết quả thi, Du Niệm quyết định chờ đến khi thời tiết không nóng mới đến đây xem.
Đất trồng của chuyên ngành Nghề làm vườn không nhỏ, không chỉ trồng rau xanh mà còn trồng cà chua, đậu que, cà tím, dưa leo, chỉ là mới gieo vào tháng năm không bao lâu, cần đợi thêm hai ba tháng nữa mới có thể nhìn thấy kết quả.
Thời gian sắp đến, hai người không quay lại địa điểm tập trung lớp, mà đi thẳng đến nhà kho cất dụng cụ nông nghiệp.
Cất dụng cụ nông nghiệp xong, hai người đi ăn cơm.
Tề Ngọc Trân cảm thán:
“Cuối cùng chúng ta cũng trở thành những tấm chiếu cũ rồi."
"Làm sao có thể nói là tấm chiếu cũ được, phải là chúng ta đã hoàn thành những việc mình nên làm chứ." Du Niệm yên tâm thoải mái.
"Tôi cảm thấy các tiết thực hành sau này, mọi người sẽ không tập trung nữa, thay phiên nhau để hai người ghi số liệu, những người còn lại cũng không lấy dụng cụ nông nghiệp mà trực tiếp đi làm việc của riêng mình."
"Cảm thấy như vậy thì không tiện ném nồi, trách nhiệm của mười người đổ hết lên trên đầu hai người, thật là hai kẻ đáng thương."
Tề Ngọc Trân:
“Thay đổi cách nghĩ, hai người này có thể trách tám người còn lại, khi giáo viên hỏi tới, tám người còn lại sẽ cảm thấy lo lắng, nếu ai bán đứng tất cả thành viên trong nhóm, sau này chúng ta sẽ làm khó dễ người đó."
"He he he, Ngọc Trân, cậu thật tinh quái, quyết định làm thế đi!"
"Một tuần cũng không có mấy tiết thực hành, điều quan trọng nhất hiện tại là kỳ thi cuối kỳ, sau khi ăn tối và tắm rửa, tôi sẽ về nhà học bài." Cô vẫn luôn cảm thấy hiệu suất học tập một mình của mình không cao lắm, ngặt nỗi không cướp được một chỗ trống ở thư viện, ban đêm về nhà cũng rất nguy hiểm, chỉ có thể nhân lúc trời chưa tối về nhà sớm một chút.
Thật sự hy vọng nhanh chóng đến học kỳ sau một chút, được học tập cùng Tầm Chu trong phòng học nhỏ.
Chuyên ngành của hai người khác nhau, không thể nói chuyện với nhau về chủ đề chuyên ngành, nhưng có thể tạo ra bầu không khí học tập tốt đẹp.
Nhớ lại giai đoạn học tập hồi còn lao đầu ôn thi kỳ thi tuyển sinh đại học.
Không nhớ lại cảm giác căng thẳng khi sắp tới kỳ thi tuyển sinh đại học, chỉ là nhớ lại cảm giác cùng nhau học tập.
Du Niệm và đại đa số sinh viên hiện tại không giống nhau, cô ấy đậu đại học đã cảm thấy bản thân đã hoàn thành mục tiêu cuộc sống, phương thức học tập ở đại học đã tạo cho cô ấy một cảm giác rằng cô ấy không cần học hành quá nghiêm túc cũng có thể đạt điểm tiêu chuẩn:
“Học tập ở nhà tiện lợi hơn rất nhiều, thư viện mỗi ngày đều đông nghịt người, ký túc xá cũng không phải nơi thích hợp để học tập."
Cô ấy biết rõ mục tiêu của Ngọc Trân khẳng định không phải đạt tiêu chuẩn, cho nên cô ấy không nói lời mất hứng.
Khi tan học, Ngọc Trân có thể cười cười nói nói với cô ấy, trong giờ học cô thật sự rất nghiêm túc, có đôi khi giáo viên giao một chút bài tập, cô luôn hoàn thành sớm một cách nghiêm túc, không giống như cô ấy, luôn phải chạy đua với hạn chót mới bắt đầu làm bài tập
Không hổ là một người muốn trở thành giáo viên chuyên ngành Nông học.
Tề Ngọc Trân nghiêm túc học tập thật ra không phải đơn thuần vì muốn ở lại trường làm giáo viên, cô đã có thái độ học tập này từ lúc còn học tiểu học và trung học cơ sở, còn vì cả gia đình chồng đều là thiên tài, cô không muốn kéo chân sau, muốn có điểm số tốt trong kỳ thi cuối kỳ và xếp hạng cao trong lớp, cũng có thể chia sẻ tin tức tốt này cho ba mẹ chồng nghe.
Từ tính cách của chồng, cô có thể nhận thấy, nhà họ Tống không có truyền thống khen con cái, thi được hạng nhất cũng cùng uống nước ăn cơm giống như bình thường.
Thế cho nên dù có nấu cơm cô cũng phải khen vài câu, thật sự khiến chồng không thể thích ứng được một thời gian, nhưng hiện tại, vợ chồng hai người đều thích khen đối phương.
Chỉ là trồng một chậu hành lá nhỏ, cô cũng bắt đầu khen từ khi mua chậu, khen chồng mắt thẩm mỹ chọn chật đẹp, khen cả đường đến khi gieo giống hành.
Ba mẹ ruột của cô cũng không có truyền thống khen con cái, chỉ là không chèn ép làm mất động lực của con, nhưng mà chỉ riêng điều này đã vượt qua rất nhiều phụ huynh.
Cô nuôi dưỡng thành tính cách thích khen ngợi người khác, đại khái là bắt đầu từ khi chăm sóc em gái Ngọc Liên.
Khi Ngọc Liên còn nhỏ, bất kể cô ấy làm gì cô cũng sẽ khen một câu, biết đi cô khen, biết dùng đũa cô cũng khen.
Sau khi kết hôn với chồng, cảm giác muốn khen ngợi người khác càng trở nên mãnh liệt hơn.
Tề Ngọc Trân:
“Đúng vậy, học tập tại nhà thuận tiện hơn nhiều, hiện tại vẫn chưa có kế hoạch nghỉ hè, sau khi có kế hoạch nghỉ hè, tôi có thể chuyên tâm chuẩn bị cho việc trở về quê, so với kỳ thi cuối kỳ, tôi quan tâm đến kỳ nghỉ hè hơn."
"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy!"
Cuối cùng cũng tìm được một việc cả hai đều quan tâm.
...
"Anh, chị dâu, có ai ở nhà không, em và Tầm Kỳ có việc cần thông báo cho anh chị!" Lúc mười giờ sáng, Tống Lan Hinh và em trai Tống Tầm Kỳ đến nơi ở của anh cả chị dâu cả.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, các trường đại học lục tục bắt đầu nghỉ hè.
Vợ chồng hai người đều ở nhà, Tề Ngọc Trân nghe thấy tiếng của cô em chồng, đi ra từ phòng đọc sách, đi mở cửa cho cô em chồng và cậu em chồng.
Đây là lần đầu tiên Tống Lan Hinh đến nơi ở của anh cả và chị dâu cả, nhìn vào trong nhà:
“Chị dâu, hai anh chị vừa mới chuyển vào sống à?"
Trống rỗng, nhìn từ phòng khách, hoàn toàn không có dấu vết cư trú.
Tề Ngọc Trân:
“Không phải vừa mới dọn vào, đã ở vài tháng rồi, chị đi gọi anh mấy em ra, buổi sáng cả chị và anh trai em đều đang đọc sách, các em đến thật đúng lúc, nếu đến buổi chiều thì anh không có ở nhà đâu."
Mấy buổi chiều gần đây chồng đều ra ngoài giúp giáo viên làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình, mười ngày cuối tháng bảy bọn họ mới về quê, giữa tháng tám trở về Hoa Đô.
"Không sao, anh có ở nhà hay không cũng không sao, thông báo với chị là được rồi, công việc của ba mẹ đã khôi phục, cả nhà chúng ta dọn đến đây ở, tuần sau trong nhà tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mời cả hai nhà cô chú đến ăn cơm, chị dâu với anh cả chắc chắn phải đến, hai anh chị có thời gian rảnh phải không?" Tống Lan Hinh ngồi xuống ghế.