THẬP NIÊN 70: ĐÔI VỢ CHỒNG NHỎ

“Vậy thì em sẽ khen nhiều hơn trong thời gian tới, bù lại phần hai ngày đó mới được.”

“Vẫn nên chờ đến khi em về rồi bù lại, anh nghĩ sau khi xa nhau hai ngày là anh sẽ cần cái ôm và sự an ủi của em hơn.”

“Được thôi.”

“Em chưa từng thấy cánh đồng rộng lớn như thế, thật sự là một mảnh đất vô tận.” Sáng hôm đến nơi, Tề Ngọc Trân nhìn thấy cánh đồng mà cảm thấy choáng ngợp.

Địa hình quê cô chủ yếu là đồi núi, ruộng đất bằng phẳng nhưng không có cảm giác bao la vô tận, ruộng đất phân tán và còn bị những ngọn đồi nhỏ chắn ngang.

Du Niệm sống ở thành phố từ nhỏ đến lớn, ông bà nội ngoại đều là người thành phố, cô ấy chưa bao giờ xuống nông thôn, thấy được mảnh đất rộng lớn cũng rất choáng ngợp, sau khi choáng ngợp thì đã kể cho Tề Ngọc Trân nghe câu chuyện về cánh đồng ngô.

Tề Ngọc Trân từng thấy ruộng ngô ở nhà nhưng chỉ là vài mảnh nhỏ, bên trong chỉ cần có động tĩnh gì là cũng rất dễ phát hiện, nghe xong câu chuyện về cánh đồng ngô của Du Niệm:

“Nếu cả cánh đồng này đều trồng ngô thì chuyện đó có thể tin được.”

“Đúng vậy, cánh đồng ngô ở trường giống như trò chơi trẻ con thôi.” Du Niệm cảm thấy câu chuyện về cánh đồng ngô đều là thật.

Là chuyện có nam nữ vụng trộm trong cánh đồng ngô!

“Gieo trồng vào mùa xuân, chắc chắn mùa thu có thể thu hoạch, đến lúc đó thật muốn nhìn thấy cảnh thu hoạch. Tề Ngọc Trân nghĩ đến cảnh thu hoạch là đã cảm thấy thỏa mãn.

“Hai người đang nói gì vậy? Tôi cũng muốn nghe.” Một nữ sinh cùng lớp tiến lại gần.

Du Niệm rất tự nhiên bỏ qua câu chuyện về cánh đồng ngô, nói là không biết tháng mười năm nay có thể thấy cảnh thu hoạch bội thu hay không.

“Tháng mười năm nay sẽ có sinh viên mới nhập học, chúng ta sẽ trở thành đàn anh đàn chị, khi đó thầy cô sẽ đưa sinh viên mới đến.” Nữ sinh mở lời.

Du Niệm có ý kiến trái ngược:

“Lớp chúng ta đặc biệt, thường thì sinh viên mới không xuống nông thôn sau vài tháng học, ít nhất phải đến mùa xuân năm sau mới được xuống.”

“Đúng vậy, cây trồng ở đây là một năm một vụ, chúng ta không chỉ đến đây làm việc mà còn phải hoàn thành bài tập thầy cô giao... Người lái máy cày kia là Cường Thắng phải không?” Tề Ngọc Trân nhìn thấy hai chiếc máy cày đang tiến lại gần, người lái một chiếc còn rất quen.

Du Niệm nghe thấy thì đã nhìn theo ánh mắt cô, đúng là Phạm Cường Thắng.

Cô ấy vẫy tay gọi Phạm Cường Thắng.

Hôm nay học sinh lớp Cơ khí Nông nghiệp cũng đến, là nữ sinh duy nhất của lớp Cơ khí Nông nghiệp, tối nay Phạm Cường Thắng sẽ ngủ cùng các nữ sinh lớp Nông học.

Phạm Cường Thắng lái máy cày đến nơi, dừng máy cày lại rồi bước xuống, cô ấy vừa buông ra, rất nhiều nam sinh ở gần đó đã đến vây quanh máy cày.

Giáo viên đang nói chuyện với mấy đội trưởng đội sản xuất, thấy học sinh có vẻ hào hứng thì chỉ bảo họ đừng chạy lung tung, lát nữa sẽ tập hợp.

Ngoài hai chiếc máy cày còn có các máy móc nông nghiệp khác được đẩy đến, học sinh tò mò tụ lại xem xét.

“Địa hình ở đây bằng phẳng, diện tích rộng, sản lượng lương thực cao, chính quyền địa phương hợp tác với trường chúng ta và vài đơn vị khác, mức độ cơ giới hóa sẽ cao hơn một chút.” Phạm Cường Thắng không nhìn máy móc nông nghiệp mà nhìn vào cánh đồng rộng lớn.

Du Niệm:

“Không ngờ cậu cũng biết lái máy cày, giỏi thật.”

Cậu muốn học cũng được, không khó lắm, học sinh lớp Cơ khí nông nghiệp chúng tôi đều phải học lái máy cày, thi cuối kỳ không qua thì học kỳ sau thi lại, thi đến khi qua mới thôi. Học sinh qua kỳ thi đạt đủ số lượng, trường sẽ tổ chức thi lấy bằng lái Cơ khí nông nghiệp, mục tiêu là lấy được bằng lái trong thời gian học ở trường.”

“Lái máy cày cũng cần bằng lái à.” Du Niệm nghe nói về bằng lái ô tô, còn nghe nói thi lấy bằng lái sớm nhất là lấy bằng học viên, qua giai đoạn học viên thì lấy bằng thực tập, chạy đủ bao nhiêu kilomet mới có bằng chính thức.

Chưa từng nghe nói máy cày chạy trên đồng cũng cần bằng lái.

Phạm Cường Thắng:

“Máy cày có nhiều loại, không chỉ chạy trên đồng, còn có nhiều công dụng khác, thao tác không chuẩn sẽ dễ bị thương, hơn nữa máy cày rất đắt, không phải cánh đồng lớn thì cũng không dùng đến máy cày, vừa rồi tôi chỉ mới lái thử, không sao cả, bắt đầu làm việc thì không thể đùa giỡn.”

Tề Ngọc Trân nghe cô ấy nói rất chuyên nghiệp thì đã hỏi Phạm Cường Thắng về địa hình và diện tích ruộng đất ở quê, hỏi về khả năng sử dụng máy cày.

Cô nói rất chi tiết, trong đầu Phạm Cường Thắng đã hình dung ra ruộng đất quê cô:

“Lãng phí tài nguyên, đối với đội sản xuất, máy cày quá đắt, dù quê cậu một năm hai vụ, cả công xã làm vài năm cũng không đủ tiền mua máy cày lớn thế này, trừ khi là huyện mua máy cày, mỗi mùa vụ sẽ có người chuyên lái máy cày đến công xã các cậu làm việc, như vậy mới miễn cưỡng đủ vốn.”

“Có khi nhà cậu cày ruộng bằng bò còn hiệu quả hơn, có thể xem xét máy móc nông nghiệp nhỏ nhưng máy móc nông nghiệp nhỏ cũng không rẻ.”

Tề Ngọc Trân:

“Cậu nói đúng, tôi nhớ đội sản xuất ở quê tôi dùng máy đập lúa cũ, ban đầu mang về đội là máy cũ, chắc là đồ thải của nơi khác.”

Máy đập lúa cậu nói không được xem là Cơ khí nông nghiệp, chỉ là dụng cụ nông nghiệp.

Du Niệm thán phục:

“Cường Thắng, cậu giỏi thật đấy, tương lai sẽ là chuyên gia Cơ khí nông nghiệp!”

Tề Ngọc Trân cũng rất khâm phục cô ấy:

“Đã có thể thấy tương lai Cường Thắng có công việc ổn định rồi.”

Phạm Cường Thắng quen thân với cả bọn thì biết nói đùa:

“Các cậu cũng sẽ có công việc ổn định, người một nhà, đều là một nhà.”

Vừa nói về Cơ khí nông nghiệp và ruộng đất, giáo viên kêu mọi người tập hợp, như mọi khi, lớp Nông học vẫn chia nhóm mười người, dựa theo nhóm ngô và nhóm khoai trong lớp, không cần chia nhóm lại.

Mỗi nhóm học sinh được một nông dân địa phương dẫn vào ruộng, những nông dân này là giáo viên của họ, phải gọi là giáo viên.

Giáo viên nói gì cũng phải nhớ, về phải viết bài cảm nhận về chuyến đi thực tế.

Học sinh lớp Cơ khí nông nghiệp cũng vào ruộng, họ không chia nhóm cụ thể, chỗ nào có máy móc nông nghiệp thì chỗ đó có bọn họ.

Buổi sáng trôi qua, Du Niệm và mấy đứa trẻ thành phố mệt đến nỗi gần như không đi nổi:

“Quả nhiên, làm việc đồng áng ở trường giống như trò chơi trẻ con.”

Tề Ngọc Trân cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng mà tâm trạng của cô rất tốt:

“Chúng ta mau đi ăn cơm thôi."

Đến giữa trưa, mọi người đã không còn tâm trí để vây xem máy móc nông nghiệp nữa, đều đang chờ ăn cơm. Bữa trưa không có thịt, chỉ có đậu hủ, tổng cộng hai món ăn, rau cải nấu đậu hủ, củ cải trắng xào. Nói là xào nhưng cảm giác không khác gì luộc, củ cải cắt miếng to, no thì có thể ăn no đó, chỉ là mất đi cảm giác ngon miệng.

Đến giờ ăn trưa, các bạn học sinh tản ra nhiều nhóm ăn cơm. Bình thường có Tề Ngọc Trân ở đây, Du Niệm đều sẽ đợi đi cùng cô, bữa trưa hôm nay Phạm Cường Thắng cũng đi ăn cùng các cô.

Mấy người không dám nói khẩu vị bữa trưa thật sự quá thanh đạm, còn nhạt nhẽo hơn cả căn tin của trường học, chỉ có thể tán gẫu về công việc đồng áng và nội dung các buổi học thường ngày.

Ăn trưa xong, mọi người đi đến chỗ ở mà đội đã sắp xếp cho học sinh để ngủ trưa trước, sau khi nghỉ trưa xong sẽ quay lại ruộng.

Phạm Cường Thắng không cùng lớp với tất cả các bạn học nữ có mặt ở đây, cô ấy tự mình chọn vị trí sát tường, còn không phải chỗ đầu giường đất mà là cuối giường.

Hiện tại thời tiết không tính là quá nóng, vẫn là mùa cần phải đắp chăn, theo lời giáo viên môn thực hành nói buổi tối sẽ đốt lò, bảo các bạn học không cần quá lo lắng về vấn đề giữ ấm.

Phạm Cường thắng lựa chọn vị trí cuối giường, Du Niệm dẫn Tề Ngọc Trân ngồi bên cạnh cô ấy, tiện thể nói rõ với các bạn học đang ríu rít nói chuyện. Vị trí buổi trưa của mọi người chính là vị trí ngủ buổi tối, ba vị trí không ấm áp và tệ nhất đã bị họ chọn rồi, buổi tối đừng giành chỗ với bọn họ. Cô ấy rất thích vị trí hiện tại.

Bình luận

Truyện đang đọc