Cô chắc chắn không phải vì chán ghét mà né tránh anh.
Du Niệm:
“Tôi hiểu, tôi hiểu mà! Là chột dạ chứ gì!”
“Chắc vậy, có chút chột dạ, sau đó chúng tôi tiếp xúc nhiều rồi cứ thế bên nhau thôi.”
“Hâm mộ tình yêu tự nhiên của hai người quá.”
Tiếng trò chuyện của các nữ sinh trong phòng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng cả ba không tám chuyện tình cảm nữa mà nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi chiều còn phải ra ruộng làm việc.
Đến tối, Du Niệm không nói chuyện yêu đương nữa mà tham gia nhóm bàn về cuộc sống và lý tưởng.
Tề Ngọc Trân không xen vào mà lắng nghe mọi người bày tỏ suy nghĩ, cô nghe rất chăm chú, có người hỏi mới đáp lại.
Thỉnh thoảng được trải nghiệm sinh hoạt tập thể cũng vui phết.
Bên này cô đang nghe triết lý cuộc sống thì trong nhà bên kia, chưa đến chín giờ tối, Tống Tầm Chu đã đạp xe trở về.
Đêm nay trong nhà không có ánh đèn ấm áp, cũng không có vợ yêu cho anh ôm ấp.
Anh mở cửa, bật đèn, liếc mắt nhìn khắp phòng, sau khi xác định đồ đạc không bị xê dịch thì đi rửa mặt.
Rửa xong, anh lên giường nằm ngủ như mọi khi.
Không có Ngọc Trân bên cạnh, ánh đèn bỗng nhiên chói mắt quá.
Tống Tầm Chu tắt đèn, nhắm mắt nằm mười phút, chắc chắn bản thân không buồn ngủ chút nào, anh bèn ngồi dậy, đi giặt khăn lau đồ gia dụng.
Dọn vào đây đã hơn hai tháng, hôm nay anh mới phát hiện sự chú ý trong khoảng thời gian gần đây đều bị Ngọc Trân thu hút mất nên chưa có quét dọn mấy ngóc ngách trong phòng kỹ.
Lau chùi đến mười một giờ bị cắt điện, Tống Tầm Chu mới bật đèn pin đi rửa mặt lại, rồi lên giường.
Anh vẫn trằn trọc như cũ, phải cố nghĩ ngày mai Ngọc Trân sẽ về, ngày mai Ngọc Trân sẽ về thì mới chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Ba giờ chiều ngày hôm sau, Tề Ngọc Trân và các bạn học ngồi xe khách quay về trường học.
Sau khi trở lại, cô đến phòng ngủ của Du Niệm, lấy quần áo sạch và đồ rửa mặt gửi nhờ chỗ cô ấy, vào phòng tắm rửa ráy.
Tắm xong, về đến nhà đã sáu giờ tối, Tề Ngọc Trân chưa ăn cơm nên chạy vào bếp xem còn đồ ăn thừa hay không, còn thì cô không cần phải nấu thêm nữa.
Thế mà còn thật!
Xuyên qua lồng bàn có thể trên bàn có một bát cháo hoa và một phần cá hố kho nho nhỏ, thoạt nhìn chưa ai ăn món cá hố, giống như vừa nấu xong.
Nếu không có tờ giấy nhớ chồng cô để lại thì cô đã ăn liền luôn rồi!
Chồng cô dặn cháo trắng có thể ăn ngay nhưng cá hố kho thì hâm nóng hai mươi phút rồi hẳn ăn, anh còn đặc biệt ghi chú cách hâm nóng cá là chưng lên chứ đừng cho vào nồi xào.
Cô chỉ có thể nhịn thèm đi hâm cá hố trước.
Hâm xong, Tề Ngọc Trân vội vàng ăn cá hố.
Ư ư ư ngon quá!
Sau khi ăn cơm tối, Tề Ngọc Trân ngồi ở trong phòng làm việc nhỏ và viết về những trải nghiệm tâm đắc của mình.
Trải nghiệm tâm đắc không phải ngồi nhà rồi viết về những lý tưởng hay niềm vui trong cuộc sống của mình mà viết về trải nghiệm tâm đắc khi cấy mạ ươm giống, tiện thể cô còn nhắc đến quê nhà của mình và mô tả rõ sự khác biệt thổ nhưỡng, khí hậu ở nơi này và quê hương mình.
Quê cô không trồng ra được loại lúa thơm như vậy, ngoài sự khác nhau về giống lúa còn sự chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm, cho nên cô có mua giống lúa ở đây mang về quê cũng không thể nào trồng ra được loại lúa thơm như vậy, chỉ có thể từ từ tích cóp lúa gạo rồi gửi về cho người nhà nếm thử.
Cô viết đến 9 giờ tối rồi mới dừng bút đi tắm rửa, sau đó ngồi ở trong phòng khách chờ anh chồng về.
Tống Tầm Chu vẫn chưa về đến nhà, lúc còn cách nhà một đoạn anh đã nhìn thấy nhà mình sáng đèn, anh chợt thấy vui vẻ trong lòng, bước chân đi đường cũng vô thức nhanh hơn.
Không có chuyện gì ngoài ý muốn nên Ngọc Trân về nhà đúng hẹn.
Vợ chồng hai người đã xa nhau hai ngày, dưới góc nhìn của Tề Ngọc Trân, cô rời nhà buổi sáng ngày hôm qua, chiều nay về nhà. Còn ở góc nhìn của Tống Tầm Chu, hai người như là đã xa nhau lâu lắm rồi, một ngày không gặp như cách ba thu.
“Em vắng nhà hai ngày, anh rất nhớ em.” Vợ chồng hai người ôm nhau một lát, Tống Tầm Chu là người lên tiếng trước.
Tề Ngọc Trân nhìn chồng:
“Em có quà cho anh đây.” Cô lấy từ trong túi ra một viên kẹo đậu phộng.
Tống Tầm Chu:
“Ai tặng cho em?”
Anh liếc mắt một cái đã nhìn ra thứ này không phải do cô mua, có lẽ là ai đó đã đưa phần mình cho cô.
Ngọc Trân không phải là người dễ nhận quà từ người khác, anh biết rõ điều này, nhưng vẫn không nhịn được hỏi thăm.
Bị chồng phát hiện quà không phải do mình đặc biệt mua về cho anh, Tề Ngọc Trân hoàn toàn không hề chột dạ:
“Là Cường Thắng... Là Phạm Cường Thắng đưa cho em và một bạn học nữ ở ngành cơ khí nông nghiệp. Không phải cô ấy tặng không em, mà do em đã nói là đợi đến nghỉ hè, em trai của em kết hôn, em sẽ mang kẹo mừng cho cô ấy và Niệm Niệm. Cô ấy tặng em một viên kẹo, Niệm Niệm cũng có một viên, Niệm Niệm nhận được thì ăn luôn, nói là ăn rất ngon, em không nỡ ăn, muốn để dành làm quà cho anh.”
Cường Thắng là một cái tên quá có tính mê hoặc, chồng cô biết rõ Cường Thắng là một cô gái, nhưng vẫn không thích cô nhắc đến cái tên này trước mặt anh, cô phải gọi cả họ tên của đối phương ra mới được.
Tống Tầm Chu:
“Giữa trưa ngày mai chúng ta ăn đồ ngọt nhé.”
Trước khi gặp Ngọc Trân, anh không tài nào hiểu nổi kiểu quan hệ sến sẩm kiểu này, chỉ cảm thấy ghê tởm, giờ ngược lại, lại thấy thích thú.
“Được thôi.”
Tống Tầm Chu đi tắm rửa qua rồi chui vào chăn, hôm nay nhiệt độ trong ổ chăn không giống bình thường, anh nhanh chóng nhận ra:
“Từ tối đến giờ em chưa lên giường nằm sao?”
Trong chăn không có một chút cảm giác ấm áp nào.
“Không, tối nay em bận viết trải nghiệm tâm đắc khi xuống nông thôn.”
Ngày mai không phải hạn nộp trải nghiệm tâm đắc, hạn cuối là tuần sau, nhưng từ lúc cô đặt bút xuống thì viết không ngừng, chỉ trong buổi tối hôm nay đã viết xong toàn bộ.
“Có thể cho anh xem được không?”
“Được chứ, em để trong túi vải, để em đi lấy.” Tề Ngọc Trân vừa mới nằm xuống, đang định ngồi dậy đi lấy bản thảo trải nghiệm tâm đắc của mình.
“Để anh tự đi, em không phải dậy.” Tống Tầm Chu tự nhiên đi mở túi xách của vợ mình ra.
“Được thôi, vậy em nằm cho ấm chăn.” Tề Ngọc Trân không ngại việc chồng mở túi của mình, thoải mái cho anh đọc trải nghiệm tâm đắc do chính mình viết.
Viết về trải nghiệm tâm đắc khi xuống nông thôn cũng không có quá nhiều nội dung thú vị, anh không cảm thấy nhàm chán là được.
Cả buổi tối cô viết được ba tờ giấy, ngay cả màu sắc và đặc điểm đặc thù của thổ nhưỡng ở nơi này cô cũng nhắc đến rồi, có thể nhìn ra lần xuống nông thôn này đúng là không phải du ngoạn.
Tống Tầm Chu đọc xong bèn cất bản thảo về chỗ cũ rồi chui vào trong chăn, sau đó hỏi cô lần này xuống nông thôn còn có chuyện khác hay không.
“Có một điều rất khác đó là buổi tối trước khi đi ngủ, mọi người thường thích tâm sự về lý tưởng nhân sinh, chờ đến khi các cô ấy im dần rồi buồn ngủ, em lại cảm thấy không được tự nhiên, quả nhiên ở nhà vẫn thoải mái nhất, ngủ ở nhà còn có thể ôm chồng thơm thơm của em.”
Cô quá thích mùi hương trên người chồng.
“Chắc chắn là không thể thoải mái như ở nhà rồi, có nhiều người cùng ngủ trên một chiếc giường chung lớn nên rất khó chịu, mười mấy hai mươi mấy
người, kiểu gì cũng có người ngủ ngáy hoặc trằn trọc mãi không ngủ được, khi đó người nào ngủ nông giấc sẽ gặp nạn.”
“Nhưng ngoài thời gian ngủ và nghỉ ngơi thì những lúc khác mọi người đều ở ngoài ruộng, đó là lần đầu tiên em nhìn thấy một cánh đồng với diện tích rộng lớn vô ngần như vậy, xem như một lần được trải sự đời.