THẬP NIÊN 70: SỐNG LẠI LÀM GIÀU

Vẻ mặt chị tư khổ sở, nói: “Mẹ, nhưng cái này cũng quá đột ngột. Bọn con chưa kịp chuẩn bị gì hết.”

Mẹ Triệu trợn mắt nói: “Đột ngột hồi nào hả? Không phải con luôn nói hai vợ chồng ta bất công sao? Bây giờ cha chồng dựa vào quy củ trong thôn cho bọn con ra riêng đàng hoàng rồi, con còn muốn thế nào? Nhà con còn chưa hài lòng sao?”

Lúc trước bà mắt mù mới để cho thằng tư lấy cái thứ này về, mỗi ngày kêu Tam Nha, Tứ Nha nhìn chằm chằm vào phòng bếp, xem xem bà có cái gì ngon để ăn vụng hay không, còn lén ăn ngon mà chị ta không biết thì sẽ vu cho người ta là ăn trộm!

Vốn bà cũng không muốn tách riêng đâu, nhưng cũng không phải là vì chị ta, mà là vì vợ chồng thằng sáu, nhưng nếu như đôi trẻ này đã muốn tách ra thì cứ tách ra thôi, cũng đỡ cho bà lại bị chị ta kêu người nhìn chằm chằm vào tiếp. Cứ bỏ qua hết đi!

Cha Triệu đậy nắp hòm rồi nói: “Không còn ý kiến đúng không? Không có thì quyết định vậy đi, sáng mai ăn sáng xong thì ở riêng. Trở về nghỉ ngơi hết đi!”

Ông đã lên tiếng, chị tư dù có ý kiến cũng chẳng dám nói nữa rồi.

Chỉ tới khi chị ta về phòng mới nhịn không nổi nữa nổi giận.

“Tôi bảo này, “kễnh tha con lợn thì nào thấy chi”, ở riêng đối với chúng ta mà nói, ngay cả một chỗ tốt cũng không có, sau khi ra riêng thì chúng ta thế nào hả?” Chị tư liền nổi giận với anh tư.

Anh tư cúi đầu, vẻ mặt đầy mất mát, đáp: “Vậy cô muốn thế nào hả? Là cha mẹ muốn tách, tôi có khuyên cũng có tác dụng gì đâu chứ?”

Chị tư phiền muộn nói: “Cha mẹ muốn tách ở đâu ra? Rõ ràng là nhà anh chị hai muốn tách ra thì có!” Nói xong lại đẩy anh tư, nói tiếp: “Anh đi tìm chú sáu nói xem, bảo chú ấy khuyên cha mẹ đừng ra riêng. Cha mẹ thương chú ấy nhất, nhất định sẽ nghe, bọn họ và chúng ta không khác nhau lắm, hơn nữa so với chúng ta còn kém hơn nữa, nếu ở riêng rồi thì sau này bọn họ sẽ ra sao?”

Anh tư thật sự không muốn ra riêng nên đã tới tìm Triệu Văn Thao rồi.

Tâm trạng Triệu Văn Thao đang rất tốt, lúc này hắn đang nhìn con thỏ trong chuồng được làm bằng gạch đá cất lên ở sân sau, đám thỏ con đều lớn lên vô cùng khỏe mạnh. Qua mấy ngày nữa hắn phải lên thành phố lấy chuồng nuôi thỏ đã đặt về, phải chuẩn bị dọn nhà cho đàn thỏ con thôi.

Triệu Văn Thao nhíu mày nói: “Sao anh tư tới đây thế?”

Anh tư cười, xoa xoa tay vào nhau rồi bảo: “Chú sáu, quyết định ra riêng của cha mẹ tối nay, em cảm thấy thế nào?”

Triệu Văn Thao xua tay nói: “Còn thế nào nữa, cha mẹ cho ở riêng thì dĩ nhiên là tôn trọng quyết định của cha mẹ rồi. Tách ra thì cứ tách thôi, tất cả mọi người đều không chịu được cảnh em ăn nhiều làm ít mà, ở riêng thì vừa hay mọi người sẽ bỏ qua mọi chuyện, cũng là ai nấy đều vui vẻ.”

Anh tư vội vàng nói: “Em nói gì đó? Sáu à, ở riêng đối với hai nhà chúng ta không tốt...”

Triệu Văn Thao nói: “Anh tư, em cũng biết bây giờ ở riêng đối với hai nhà chúng ta là không tốt, nhưng mà đâu còn cách gì đâu chứ, không phải trong thôn vẫn luôn như vậy sao? Trong thôn đều là người trưởng thành sau khi có con thì ra riêng, cha mẹ làm như vậy trong thôn ai dám nói không tốt chứ?"

Anh bốn than thở một hồi, sau đó mới trở về. Đi chưa bao lâu thì đụng mặt anh ba, anh tư nhìn anh ta rồi bảo: “Anh ba, anh có chuyện gì sao?"

Anh ba nói: “Không có, chỉ là anh nghĩ em đừng buồn khổ quá, “chim lớn chia ổ” đây là chuyện bình thường. Quyết định của cha mẹ, em tìm em sáu nói thì có tác dụng gì đâu.”

Anh tư rầu rĩ, thầm nghĩ đứa lớn nhất của anh cũng hơn mười tuổi rồi, vài năm nữa thôi đã là một người lao động cường tráng rồi, đương nhiên anh sẽ nói như vậy rồi. Nhưng mà, con trai tôi tôi còn chưa thấy nó đâu nữa kìa. Anh ta cúi mặt trở về.

Anh ba thấy vậy chỉ nhếch miệng cười rồi về phòng.

Chị ba giận dữ nói: "Không nghĩ tới chúng ta cứ như vậy mà bị ra riêng."

Anh ba liếc chị ta một cái, đáp: “Cái này còn không tốt à? Ra riêng thì bà chính là làm chủ gia đình rồi!”

Chị ba nói: “Đây không phải là rất không nỡ sao? Sau này ở riêng sẽ chỉ còn mấy người.”

Anh ba nhẹ giọng nói: “Có vài người mới tốt, không cần đủ mặt mới ăn uống, mạnh ai nấy ăn!”

Chị ba liếc anh ta một cái, song cũng không nói gì, dù sao cũng đã quyết định tách riêng rồi.

Bèn có chút khinh bỉ, nói: “Ông thấy không? Miệng của chị hai cũng sắp nhếch tới tận trời rồi, không chừng đã hớn hở quên trời quên đất rồi. Chị ta là người được lợi nhất rồi!”

Bây giờ chị ta đã sinh ra hai đứa, là con trai Mã Đản và con gái là con ba.

Nhưng mà chị hai có tới ba đứa, Thiết Đản, Lư Đản và con gái là con hai.

Nên lúc này chị hai đang ở trong phòng cười trộm, cái mặt cười đó tới khi trở về phòng cũng không tắt.

Nhưng trái lại là anh hai có hơi than thở, vì không ngờ nhà này sẽ tách ra như thế.

Triệu Văn Thao bất chấp các anh trai và chị dâu có phản ứng gì, hắn lại cho thỏ chút hạt đậu nành rồi trở về phòng.

Diệp Sở Sở đang may vá áo bông cũ cho Triệu Văn Thao dưới ánh đèn dầu hoả hơi yếu, cô dùng bông vải được chia cho năm nay để thay đổi bông cũ lúc trước, năm nay cái áo bông chắc chắn sẽ ấm áp.

Văn Thao cười và lại gần, nói. “Vợ, ngày mai làm tiếp đi, bây giờ sẽ hại mắt.”

Diệp Sở Sở gật đầu, dù sao sau này cũng có không ít thời gian, vì vậy không cần phải gấp, nói: "Thổi tắt đèn đi."

Triệu Văn Thao đợi cô thu dọn xong xuôi mọi thứ rồi mới thổi tắt đèn dầu hoả, còn nói: "Nông thôn của chúng ta đúng là không thể so với trong thành phố được, người trong thành phố không cần phải làm cái gì, vì có điện rồi.”

Diệp Sở Sở nói: “Đúng là có điện, nhưng mỗi tháng bọn họ phải đóng tiền điện, cũng là một khoản phải chi.”.

Triệu Văn Thao cười, sau đó trở mình đè lên vợ hắn.

Diệp Sở Sở hơi đỏ mặt, nhưng cũng thuận theo hắn.

Triệu Văn Thao yêu thích cực kỳ, nói: "Vợ, da em sao như ngọc thế? Vừa ấm vừa mềm thế này?”

Diệp Sở Sở xấu hổ vô cùng, cắn môi không nói lời nào.

Triệu Văn Thao vừa bận việc còn vừa tâng bốc cô, yêu thích không buông tay rồi.

Không biết qua bao lâu, lúc này Triệu Văn Thao mới ôm Diệp Sở Sở mỏi mệt hai mắt nhướng hết lên ngủ.

Cũng trong đêm đó, thời tiết cũng hạ nhiệt rồi, nhưng cũng may là trong chăn có hai người nên cũng rất ấm áp.

Sáng sớm ngày hôm sau, hôm nay cũng cảm nhận rõ ràng là thời tiết trở nên lạnh rồi.

Cả một gia đình lớn ra ngoài ăn sáng, sau đó cha Triệu bảo con trưởng là anh hai đi mời tộc lão tới đây chứng kiến, đại đội trưởng và bí thư cũng bị mời đi theo rồi.

Nếu như muốn ở riêng thì sổ sách trong nhà dĩ nhiên là phải lấy ra.

Sổ sách đó giờ đều là mẹ Triệu giữ, nhưng mà ký sổ thì chính là cha Triệu, mẹ Triệu không biết chữ, nhưng mỗi một khoản đưa vào và mỗi một khoản đưa ra thì đều báo cáo cho cha Triệu rất rõ ràng.

Cuối cùng thêm thêm giảm giảm, lên phòng ở và dùng kết hôn và tiêu dùng đã trừ đi rồi, còn lại hơn chín trăm tệ.

Dù sao trong nhà cũng không chi tiêu lớn gì, những năm gần đây trong nhà coi như là trôi qua bình an, không có bệnh nặng hay tại họa lớn, mùa màng đại đội trưởng cũng tương đối khá, mưa thuận gió hoà, nhất là năm sáu năm gần nhất, thu hoạch hàng năm đều bội thu, vì vậy tiền đã tích lũy được một khoản rồi.

Hơn nữa còn có hai đứa con gái thường xuyên đem tiền trở về hiếu kính, trên cơ bản cũng chưa tiêu xài, đã tích góp được nhiều. Nhờ vậy mới có một khoản tiền lớn như vậy.

Thật ra số này cũng không được coi là nhiều, cả gia đình lớn biết bao miệng ăn, một gia đình ăn uống đều phải cần tiền, có khả năng tích lũy được một khoản thế này thật ra đã là rất tốt rồi. Đây là mẹ Triệu keo kiệt, vơ vét từng phần, từng phần mà tích lũy được đấy.

Hôm nay, nếu như muốn tách riêng rồi thì hiển nhiên khoản tiền này sẽ được lấy ra và chia ra.

Bình luận

Truyện đang đọc