THẬP NIÊN 70: SỐNG LẠI LÀM GIÀU

"Nhưng mà tình cảm của chị ấy và anh ba rất tốt mà." Diệp Sở Sở nói, cô vẫn biết người chị dâu trí thức kia của minh, kỳ thật người thật sự rất không tồi, dịu dịu dàng dàng, cũng rất có học thức, bằng không cũng không thể mới năm thứ nhất thi vào trường cao đẳng đã tiếp tục thi đậu thẳng vào đại học.

Mẹ Diệp khinh bỉ: "Sao anh em các cô các cậu không giống tôi một chút nào hết vậy? Đều khờ dại như nhau, tình cảm tốt là có thể mài ra mà ăn à? Trước kia con bé kia không có lựa chọn, cho nên đành chọn lấy cái cao nhất trong một đám thấp bé *, chọn anh ba của con, hiện giờ con bé lên đại học, bên kia tất cả đều là sinh viên có tiếng nói chung với con bé, con nói xem con bé có còn để ý đến cái cao nhất mà nó đã chọn không?"

*ý chỉ chọn cái tốt nhất trong những cái dở nhất

Diệp Sở Sở nói: "Anh ba nào có kém như mẹ nói."

Anh ba Diệp Minh Bắc thân cao một mét tám, dáng vẻ cũng ưa nhìn, là một thiếu niên anh tuấn, cũng chẳng có tật xấu nào cả, năm nay lại mới hai mươi hai tuổi, tuổi trẻ cường tráng.

"Ai." Mẹ Diệp thở dài, nói: "Không nói chuyện này nữa, nói càng thêm sốt ruột."

Thằng con kia của bà là một tên cứng đầu, có nói bao nhiêu thì nó cũng không chịu tin, nó nói vợ nó nhất định sẽ trở về, con bé nhất định sẽ trở về.

Đúng là tự lừa mình dối người, nên cứ để nó chịu tổn thương là tốt nhất, bằng không cũng không chịu tỉnh ra!

Mẹ Diệp chuyển đề tài nói: "Những thứ con nói thì về mẹ sẽ giúp sắp xếp, nhưng mà mẹ thấy sắp có tuyết rơi rồi đây, sau khi trời tuyết thì ra cửa cũng không dễ dàng, nên kêu Văn Thao chú ý chút, thừa dịp hiện tại kiếm chút ít, còn sau khi tuyết rơi thì đừng ra cửa."

Diệp Sở Sở gật gật đầu, nói: "Con biết rồi." Nhưng trong lòng lại nghĩ, Văn Thao nhà cô chắc chắn là sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền này đâu.

Dù sao cơ hội khó có được, Thái Tứ Hổ bên kia đến lúc đó chắc cũng vẫn làm, nghe Văn Thao nhà cô nói, hiện tại có thể kiếm thì nên kiếm, một ngày có thể lấy mấy cân thịt bán ra, có thể kiếm trên dưới một đồng, vậy tại sao lại không kiếm?

Chờ mùa đông thịt có thể bảo quản được, đến lúc đó để dành thịt rồi cách vài ngày mang vào thành một lần cũng được.

Nhưng mà những chuyện này không cần nói với mẹ của cô.

Mẹ Diệp nói xong những chuyện này, ánh mắt di chuyển xuống bụng cô: "Vẫn chưa

có tin tức gì à?"

Diệp Sở Sở mặt đỏ lên, nói: "Ừm, tháng này kinh nguyệt cũng tới đúng ngày."

Mẹ Diệp liền nhíu mày, nói: "Các con đã kết hôn lâu như vậy, sao vẫn chưa có tin gì?"

Diệp Sở Sở ngượng ngùng nói: "Chuyện này sao con biết được?"

Mẹ Diệp có chút lo lắng, tuy rằng thời gian kết hôn chưa tính là lâu, nhưng mà cứ theo nhà bình thường thì với thời gian con mình gả vào như vậy thì chắc phải có tin gì rồi chứ.

"Tình cảm của Văn Thao với con rất tốt?" Mẹ Diệp uyển chuyển hỏi han.

Diệp Sở Sở đương nhiên nghe hiểu ý mẹ cô, sắc mặt càng đỏ hơn, nói: "Mẹ, sao mẹ lại hỏi chuyện này thế!"

"Mẹ là mẹ con, đương nhiên phải hỏi chuyện này rồi, con đã kết hôn lâu như vậy mà bụng của con đến nay còn chưa chịu có động tĩnh gì cả." Mẹ Diệp nói.

Đương nhiên, cũng chỉ có mẹ ruột mới dám trực tiếp hỏi như vậy, còn mẹ chồng thì lại khác, đương nhiên là không tính những mẹ chồng không biết đạo lý.

Diệp Sở Sở đỏ bừng mặt, mẹ Diệp nhìn thấy cô xấu hổ như thế thì hiểu được, tình cảm vợ chồng son đang rất tốt.

Mẹ Diệp cười nói: "Mới hỏi chút thôi mà đã ngượng thành như thế, được rồi, cảm tình tốt là được, về phần con cái, là do duyên phận còn chưa tới, chờ duyên phận tới rồi tự nhiên sẽ có, cứ nghĩ thoải mái chút."

Trong lòng bà cũng không muốn con gái mình có gánh nặng quá lớn, thời gian từ đó tới nay cũng không tính là dài, không cần phải sốt ruột.

Diệp Sở Sở lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng cũng là có chút hi vọng, bởi vì cô cũng muốn sinh con cho Văn Thao nhà cô, nhưng mà đưa bé đó vẫn chưa có dấu hiệu xuất hiện, thật là chậm chạp.

Mẹ Diệp cũng không có ý ở lại ăn cơm trưa, lúc tới là hơn chín giờ, giờ đã gần mười một giờ, bà định đi về.

Mẹ Triệu đương nhiên cố gắng giữ bà lại: "Chị thông gia, ở lại ăn một bữa cơm trưa, tôi đã chuẩn bị cả rồi, chị cũng không thể cứ về như vậy được."

"Chị thông gia này, tôi biết chị nhiệt tình, nhưng mà thú thật thì giờ em còn đang bận việc trong nhà. Trong nhà còn có gà phải cho ăn, còn có cháu trai cháu gái phải chăm, thật sự là không tiện ở lại." Mẹ Diệp nói.

"Chị đừng gạt tôi, tôi cũng làm mẹ chồng như chị, chẳng lẽ trong nhà ngoài chị lại không có ai làm chút chuyện đấy được? Chị ở lại ăn bữa cơm." Mẹ Triệu nói.

"Không được không được, tôi chỉ đến xem Văn Thao với Sở Sở, xem cuộc sống vợ chồng son hai đứa thế nào, hiện giờ ở riêng tôi cũng không dám nói gì, nhưng chị thông gia à, hai đứa nó đều còn trẻ, về sau chúng nó còn cần nhiều việc để lo lắng, chị đừng trách con bé nó bận rộn không chăm lo được chu đáo." Mẹ Diệp nói.

"Này làm sao có thể? Sở Sở chính là con gái của tôi!" Mẹ Triệu nói.

Hai người cãi cọ một phen, mẹ Diệp lúc này mới vừa lòng đi về, mẹ Triệu có chút tiếc nuối, nhưng càng cảm thấy bà thông gia này đúng là một người tốt khó có được.

Mua lợn xem giá, cưới vợ hiền thì phải xem mẹ vợ.

Nhìn thấy người mẹ vợ này là người rất hiểu lí lẽ, tương lai con dâu của mình lẽ nào lại tồi tệ?

Mẹ Triệu vô cùng vui mừng và vừa lòng.

Cha Triệu nói: Bà ấy mang nhiều đồ như vậy đến đây, vậy mà không ở lại ăn bữa cơm."

"Chị thông gia bận việc ở nhà cũng là không có cách nào, về sau còn có cơ hội." Mẹ Triệu nói, sau đó nhỏ giọng: "Chị ấy cũng thật là phóng khoáng, cho hai con gà với một rổ trứng đấy!"

Tuy rằng không phải cho bà, đây là đưa cho con dâu mình, nhưng rốt cuộc là nhà mình lại được lợi.

"Ông đi làm hai cái lồng gà đi, để bỏ hai con gà kia vào để nó đẻ trứng!" Mẹ Triệu nói.

Cha Triệu đồng ý.

Đến gần trưa Triệu Văn Thao lững thững đi xe đạp đi về, hôm nay mấy cân đậu tương với đậu phộng hắn mang đi đều bán hết.

Lần này hắn về, trong thôn có không ít người đến hỏi thăm.

Đầu năm nay không chuyện gì giải trí, cho nên mọi người rảnh rỗi ngóng trông Triệu Văn Thao mang về chút tin tức mới mẻ.

Nhất là người trong thôn đều cảm thấy hắn chẳng thể làm nên trò trống gì, đi mấy bận nữa rồi cũng phải dừng việc này lại.

"Hôm nay buôn bán lời một hào tám." Triệu Văn Thao không chút hăng hái nói.

"Chỉ một hào tám? Sao có thể!" Lão tam nhà họ Vương nói.

"Không thì là bao nhiêu được? Tôi mang mấy cân đậu tương với đậu phông qua đó, cũng không phải thứ đồ chơi đáng giá gì, bán hết được ra ngoài là tốt rồi." Triệu Văn Thao nhíu mày lại, nói.

Hiển nhiên tâm tình không được tốt lắm.

Lão Tam nhà họ Vương tâm tình rất không tồi, xoay người lại nói chuyện với người vợ đang cho con bú, sau đó dưới cái miệng lớn của vợ lão Tam nhà họ Vương, chuyên Triệu Văn Thao hôm nay sáng sớm mang theo mấy cân đậu tương và đậu phộng vào thành phố bán, trời còn chưa sáng đã đón gió lạnh ra cửa, bán đến hiện tại mới trở về, tổng cộng buôn bán lời một hào tám truyền đi rất nhanh!

Trong thôn vừa nghe, nhất thời liền lắc đầu.

Thằng sáu nhà họ Lục dáng vẻ chẳng đứng đắn, cứ vẻ này mà làm việc, thì kiếm được mấy điểm chấm công?

Hơn nữa nghe nói buổi chiều hắn còn không làm gì, trực tiếp đóng cửa lại ngủ ngon, nói trời sáng mới vào thành phố bán tiếp, nghe xem, đây lời mà một người trụ cột gia đình nên nói sao?

Này về sau vợ với con hắn đi theo hắn rồi ăn không khí sao!

Nhưng mà tưởng tượng đến chuyện sáng sớm hôm nay mẹ vợ hắn nghe nói vợ chồng son nhà hắn đã dọn ra ở riêng, lại mang hai con gà với một rổ trứng đến, nhịn không được lại chậc lưỡi hâm mộ.

Ai ngờ hắn lại có phúc cưới được người vợ cố nhà mẹ đẻ tốt đến như thế?

Bình luận

Truyện đang đọc