THẬP NIÊN 70: SỐNG LẠI LÀM GIÀU

Diệp Sở Sở ngẫm lại, tựa hồ là a lên một cái, mẹ chồng ngồi trên mặt đất mệt mỏi lải nhải, con dâu lại ngồi ngay tại đầu giường đặt gần lò sưởi, thực ra là không giống như lời đồn đại. Nếu là chính mình trải qua, chắc hẳn liền không thấy có việc gì.

“Còn có, chị đã kết hôn lâu như vậy rồi, nhưng cho tới bây giờ chưa thực sự có được một giấc ngủ liền mạch nào cả, luôn phải sẵn sàng ôm củi nấu cơm, em nhìn xem tay của chị thành ra như thế nào này?” Hạ Tùng Chi nói rồi vươn tay ra, có chút thô ráp, “Chị còn phải mang theo găng tay rồi đấy.”

Diệp Sở Sở nhìn có chút ngượng ngùng, tay của mình trắng trắng nộn nộn, so với trước kia khi còn chưa lấy chồng da dẻ còn tốt hơn, đây đều là công lao của chồng mình.

Mỗi sáng sớm thời điểm khi Triệu Văn Thao rời đi đều sẽ đem lò sưởi dưới giường đốt ấm lên, sau lại mang thêm củi bỏ vào trong lòng bếp, đảm bảo giường đất từ đầu đến cuối đều ấm áp rồi, mới bảo vợ ngủ thêm một giấc đến hừng đông.

Nói thật, Diệp Sở Sở đúng là không thể nào dậy quá sớm, chớ nói đến lúc trời vẫn còn màu đen, thời điểm mùa xuân cô đều ngủ đến lúc trời đã sáng bảnh mắt, đến mùa đông đêm dài ngày ngắn, lại đã phân chia gia sản xong rồi, cô không chút kiêng dè mỗi ngày đều ngủ đến hơn bảy tiếng.

“Em nhìn xem tay của em nè, liền biết hai chúng ta khác biệt như thế nào a.” Hạ Tùng Chi ngắm nghía đôi tay của Diệp Sở Sở, lần nữa thở dài, “Rửa bát đũa của hai người với rửa bát đũa của cả một nhà lớn quả thật là không giống nhau.”

“Trước kia như thế nào mà em không thấy chị nói những điều này?” - Diệp Sở Sở nhìn nàng một cái.

“Tại trước kia ngốc thôi.” Hạ Tùng Chi tự giễu mà cười cười, “Cho rằng mình là con dâu nhà người ta, làm việc hẳn đã là trách nhiệm rồi, không phải đây đều là lí lẽ thông thường hay sao?”

Chính là bởi vì nhìn thấy cuộc sống của Diệp Sở Sở cùng Mã quả phụ, cô ấy lại đột nhiên tỉnh ngộ ra, cuộc sống của mình trôi qua vốn không tốt chút nào.

Diệp Sở Sở không biết nên nói cái gì cho phải, bởi cô cũng cho rằng điều đó là đúng, thân là con dâu nhà người ta đương nhiên làm việc hẳn là trách nhiệm, nhưng Triệu Văn Thao lại không cho là như vậy, kiên trì chuyển ra ở riêng, hiện tại mới có tháng ngày thoải mái dễ chịu được như thế.

Nghĩ đến điều này Diệp Sở Sở tính toán ban đêm nên làm ít gì đó, khen thưởng cho chồng một chút?

“Chị ngẫm lại trước kia, trời còn chưa sáng đã phải thức dậy đi theo chị dâu cùng đào tro ôm củi nấu cơm ở một chỗ. Có một lần chị vừa giải tỏa, liền muốn nằm một hồi, nhưng nghe thấy động tĩnh từ bên phía mẹ chồng, chị lại không thể làm gì khác hơn là mau dậy.”

Ban đêm không phải đào tro, đặc biệt là mùa đông, vì tro ở trong lòng bếp bảo trì độ ấm của giường sau khi đốt, nhưng buổi sáng nhất định phải đào ra, bằng không lửa đốt sẽ không bám nhanh.

Mặt khác, Hạ Tùng Chi nói Diệp Sở Sở cũng có thể trải nghiệm được, mẹ chồng vừa đứng lên, người làm con dâu sao còn có thể nằm, chính mình vậy là không được.

“Chị đã thử nói chuyện với anh Triệu chưa?” Diệp Sở Sở cảm thấy khó để mở lời, liền hỏi.

“Dọn ra ở riêng sao? Không có, hiện tại làm sao mà nói như thế được?” Hạ Tùng Chi lắc đầu, “Coi như có dọn ra vẫn là phải ở lại bên kia, có cái gì dùng, muốn tách ra liền phải dọn ra ngoài, giống như Mã quả phụ ấy, có khoảng sân cho chính mình, tốt nhất là ở nơi cách xa mẹ chồng một chút, chứ nếu chỉ ở cách bên kia một bức tường, bên kia có động tĩnh gì thì chị vẫn còn phải đi sang, cuộc sống trôi qua vẫn là không được tự nhiên như trước.”

Diệp Sở Sở thấy nàng như vậy, nhịn không được nở nụ cười: “Cái này chị cũng có thể thử một chút mà, hỏi mẹ chồng chị sẽ nghĩ như thế nào? Hỏi anh Triệu sẽ nghĩ như thế nào?”

Hạ Tùng Chi cũng nở nụ cười theo: “Cái này sao có thể để cho hai người họ nghe thấy được, chị sẽ không nói cho họ biết đâu!”

Hai người cùng nhau cười.

Việc trong nhà mình chỉ có mình mới có thể giải quyết, Hạ Tùng Chi chính là tìm người thổ lộ tâm sự một chút, cũng không phải muốn Diệp Sở Sở cho lời khuyên gì, thổ lộ hết xong rồi liền đổi sang chủ đề khác.

“Em muốn có con là con gái hử?” Hạ Tùng Chi nói, “Chị nghe nói chị tư của em nói chị ta cũng đang mang một đứa.”

“Thế nào cũng được mà, có là con gái thì vẫn là con cái của em.” - Nói đến hai chứ “con cái”, Diệp Sở Sở trên mặt lộ ra ý cười hạnh phúc.

“Chị nghe người ta nói, đi bệnh viện là có thể kiểm tra xem giới tính của đứa nhỏ là nam hay nữ đó, có điều phải dùng tiền với có thêm mối quan hệ mới may ra.” Hạ Tùng Chi nói.

Diệp Sở Sở lắc đầu: “Em sẽ không làm cái kiểm tra đó, dù sao cũng đều phải sinh, lãng phí thêm đống tiền đó để làm gì.”

“Nhưng nếu đằng trước tất cả đều là con gái, thì có xài bao nhiêu tiền cũng đều phải đi kiểm tra.” Hạ Tùng Chi hạ thấp giọng nói, “Em biết không, về sau nếu chỉ có thể sinh một đứa, làm thế nào cũng không được sinh thêm nữa, nếu là có con rồi thì vẫn được, nhỡ còn chưa có con, vậy phải làm thế nào!”

“Không cho sinh á, ai không cho sinh cơ?” Diệp Sở Sở giật mình.

“Là bên trên. Nhà chị đi họp ở trên tổng trường, nghe những giáo sư kia nói, còn không biết là thật hay giả.”

“Nhất định là giả rồi!” Diệp Sở Sở nói, “Làm sao có chuyện sinh được mấy đứa bé còn đi quản chứ.”

“Chị cũng nói như vậy, nhưng Văn Chí nói, kiểm soát dân số rất quan trọng, phải khống chế được, nếu không may bùng nổ sẽ không thể đảm bảo cho cuộc sống của người dân được.” Hạ Tùng Chi thần thần bí bí nói.

Diệp Sở Sở có chút sửng sốt, còn có đạo lí nói như thế này sao? Cô vẫn là không tin, nghĩ đến việc chờ ngày nào đó đi hỏi Chu Mẫn một chút.

Cái đề tài này hai người cũng đều không hiểu, cũng không thú vị nữa, liền nói đến chuyện khác, trao đổi một chút trải nghiệm lúc mang thai, còn có việc chính là trong đội lĩnh muốn giết heo, mong chờ lâu như vậy rốt cục có thể mua được thịt heo để ăn.

Đội lĩnh bọn họ vốn là như vậy, hàng năm mổ heo đều hết kéo lại kéo, các đội khác đều xong việc cả rồi, bọn hắn vẫn còn đang kéo lấy, thực sự kéo không nổi, lúc này mới giết thịt.

Như vậy ngược lại cũng có điểm tốt, đó chính là mổ heo sớm phân chia thịt sớm, người ta thèm muốn chết nhưng cũng chưa có thịt heo để ăn được, tết còn chưa tới, bọn họ cũng chưa cần lo lắng đến việc này, bởi vì thời điểm mổ heo cũng gần đến dịp ăn tết.

Qua được mấy ngày thì tuyết lại rơi, rơi liền hai ngày hai đêm mới ngừng, tuyết rất lớn, tuyết đợt sau về trời càng lạnh hơn, đi ra ngoài nhổ ngụm nước miếng còn chưa rơi xuống đất đã bị kết thành băng, thật sự chính là vẩy nước thành băng, từ trong đội báo chí ở bên trên biết được, nhiệt độ không khí đã xuống tới âm ba mươi ba - âm ba mươi bốn độ.

Ngoài trời như vậy trừ bỏ đông lạnh cái gì cũng đều không làm được, Triệu Văn Thao không có cách nào lái xe, anh ba cũng tạm thời ngừng làm đậu hũ, cũng may trong đội lĩnh thông báo sẽ giết heo, làm người trong toàn thôn đều sôi trào, giết heo, rốt cục cũng giết heo a!

“Cái này, cái này, cái này, năm nay heo được nuôi lớn không tệ, giết ba bốn cái đầu đi.” Đại đội bí thư bưng cái giá, nói.

“Bí thư, là ba đầu hay là bốn đầu?” Chủ nhiệm hỏi.

“Bốn đầu cũng sợ thiếu một chút ấy, nếu không giết thêm một cái đầu nữa?” Kế toán thăm dò nói.

“Cái này, cái này, giết cậu cho thêm một cái đầu ấy!” Bí thư không nhanh không chậm trả lời một câu, đánh nhịp lên bốn cái đầu.

Lão Bạch đi mổ heo cầm lấy dao giết heo, hừ hừ hướng về phía cha Triệu nói: “Mở miệng ra là cái này cái này tận nửa ngày, giờ giết bốn cái đầu, khoảng chừng hai trăm hộ tới thì ai ăn ai đừng!”

Bởi vì bí thư nói chuyện luôn luôn lấy “cái này cái này” làm hai chữ mở đầu, cho nên mọi người lấy luôn mấy chữ này làm dấu hiệu đặc biệt cho bí thư.

“Có cái để chia đã là quá tốt rồi.” Cha Triệu cầm dây thừng nói, “Chúng ta mau tranh thủ thời gian, hôm nay quá lạnh, máu ra còn không ngưng.”

Hai ông lão lại chào hỏi mấy người già khác, bọn họ phụ trách việc mổ heo cùng xử lý công việc hậu kỳ.

Ngoại trừ bọn họ còn có mười mấy thanh niên trai tráng, tay cầm đòn với dây thừng, đây chính là đội ngũ bắt heo.

Mặt khác, còn có một số bà mẹ già đi cùng với con của họ, mang theo chậu lớn chậu nhỏ, đây là hỗ trợ nấu cơm với làm đồ ăn cho đội mổ heo, đương nhiên chính yếu nhất cũng là hỗn ăn đi.

“Vợ à, em ở nhà đi, trời lạnh như vậy em cũng đừng đi, anh chỉ đi bảo người mang về chút thịt ngon đến thôi!” Triệu Văn Thao võ trang đầy đủ, ngoài kia đang mổ heo như vậy làm thế nào có thể thiếu hắn được!

Bình luận

Truyện đang đọc