THẬP NIÊN 70: SỐNG LẠI LÀM GIÀU

Trời càng ngày càng lạnh, mọi người cũng nắm chặt thời gian làm công tác chuẩn bị qua mùa đông, Diệp Sở Sở đem dưa chua đi cất, dưa muối cũng đã tốt, đồ ăn làm cũng tốt rồi, nhìn thấy mấy bác mỗi ngày đều lên núi lấy củi, thì cũng lên núi, cô không nói cho Triệu Văn Thao, hiện giờ chồng cô bề bộn nhiều việc, buổi sáng thức dậy sớm, buổi tối trở về khuya, vẻ mặt không che dấu được sự mệt mỏi, chút việc nhỏ này sẽ không quấy rầy hắn.

"Sở Sở, sao cô lại lến núi lấy củi thế, chồng cô đâu?" Vợ lão Tam nhà họ Vương trong thôn khoát tay áo, không biết mới từ đâu về, nhìn Diệp Sở Sở nói.

Diệp Sở Sở cười nói: "Anh ấy bận đi bán giá đỗ, dù sao tôi ở nhà cũng không có việc gì."

"Sở Sở à, mấy công việc này là do đàn ông làm, bán giá đỗ kia thì có được bao lâu, vừa mới trưa đã xong việc, trở về còn có thể lấy mấy bó củi nữa mà."

"Anh ấy thức dậy sớm, đi đường lại xa, mệt lắm, về nhà nên nghỉ ngơi. Tôi đi trước nhé."

Diệp Sở Sở khiêng cái cào rời đi.

Vợ lão Tam nhà họ Vương nhìn theo bóng dáng nhỏ xinh của Diệp Sở Sở, chẹp chẹp miệng: "Người vợ nhỏ này cũng chỉ biết đau lòng chồng mình, cũng không nhìn xem cái đức hạnh của chồng mình thế nào, hết ăn lại nằm, tiêu pha đến sắp phá sản, đau cũng đau lòng vô dụng, đợi xem cô sẽ hối hận."

Một trận gió Bắc thổi tới, cô ta rụt đầu, chạy nhanh về nhà, trong lòng còn thấy đáng thương cho Diệp Sở Sở, lạnh như thế còn phải lên núi lấy củi, thật sự là chịu tội, người phụ nữ ấy, lấy chồng không tốt cả đời cũng xong rồi.

Không cần phải nói, mới chỉ qua nửa ngày, lão Tam nhà họ Tam đã đem chuyện Diệp Sở Sở đáng thương trời lạnh còn phải lên núi lấy củi cho cả thôn đều biết.

"Đàn ông sợ làm sai nghề, phụ nữ sợ gả sai chồng, gả không tốt cả đời cũng xong rồi!"

"Đúng vậy, con gái của Lão Diệp này xem như đã bị hủy ở trên tay của thằng sáu nhà họ Triệu rồi. Ông nói xem bà vợ nhà họ Diệp là một người khôn khéo, sao lại tìm cho con gái một người chồng như vậy?"

"Xem ra là nhìn nhầm người rồi."

"Gì mà nhìn nhầm, là mắt viễn thị. Thằng sáu nhà họ Triệu kia, dáng vẻ bề ngoài không tệ, người không biết rõ cậu ta cũng không có gì lạ."

"Nếu như sống buông thả mà còn được ăn uống tốt như thế, nếu là tôi tôi cũng sẽ sáng sủa như vậy!"

"Ha ha, dẹp đi, nếu là anh, cho anh ăn thịt rồng, anh cũng là dáng vẻ kia thôi!"

Trong thôn một đám phụ nữ đã lấy chồng thêm mấy người đàn ông nhàn rỗi một trận cười to.

Diệp Sở Sở lại không nghĩ nhiều như vậy, thầm nghĩ lấy thêm nhiều củi nữa, tới mùa đông, dùng cho lò sưởi dưới giường lò, chồng cô có ngủ cũng thoải mái chút.

Về phần đây không phải là chuyện con gái nên làm, cô không thèm để ý đâu, chồng nhà cô cũng không phải thật sự loại người lười biếng, mà đang cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, ở bên ngoài đúng là rất vất vả, cô ở nhà có thể làm gì thì cứ làm đó.

Triệu Văn Thao cũng không biết vợ của mình lên núi lấy củi, hiện tại hắn bề bộn nhiều việc, đem thịt với giá đỗ đi bán, mà bắt đầu hỏi thăm giá thị trường của rau xanh, mấy ngày nay hỏi thăm cũng không ít, đem xe đạp bỏ ở nhà chị cả, đi tìm máy cày thôn Thái Bình để khảo sát tình hình.

Máy cày là tài sản của trạm nông kỹ thị trấn, thôn Thái Bình dung để xới đất.

Triệu Văn Thao ngồi ở vị trí phó lái trong cabin xe, nói chuyện phiếm với người lái xe: "Anh Lưu, không phải mùa xuân mới xới đất sao, sao mới mùa thu đã đi xới rồi?"

Anh Lưu lái xe là một người hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ khỏe mạnh, để râu nơi quai hàm, làn da ngăm đen, nhìn qua có vẻ thành thục hơn so với thực tế nhiều.

"Cậu em, này cậu cũng không biết, người ta bên kia thu hoạch vụ mùa xong là lập tức xới đất, trước khi mùa đông lạnh tới làm được bao nhiêu thì làm, mùa xuân bận rộn, không có thời gian để làm đâu." Anh Lưu cười ha ha, nói.

Triệu Văn Thao tò mò: "Bọn họ bận rộn như vậy sao, bận rộn việc gì thế?"

"Bận việc gì? Mùa xuân thì trồng thuốc, chăn dê, thả lợn, còn trồng lúa mạch. Đúng rồi, còn có rau xanh, không phải cậu vội vàng đến xe nhà kính hay sao, tôi nói cho cậu, trồng rau so với hoa màu còn khó khăn hơn, một hai ngày phải nhổ cỏ một lần, trồng bằng nhà kính lại càng mệt hơn."

Triệu Văn Thao càng nghe càng cảm thấy chuyến này đi là đúng đắn, cứ ở nơi lớn bằng bàn tay như trong thôn thì kiến thức thận hữu hạn, nếu muốn mở rộng kiến thức vẫn phải đi ra ngoài.

"Anh Lưu, bọn họ đều tự mình làm những việc đó sao? Vậy có thể được không?" Triệu Văn Thao nghĩ nghĩ nói.

Anh Lưu ha hả nở nụ cười: "Tôi nói cậu biết, đúng là nhiều năm trước người ta tự mình làm hết."

"A?" Triệu Văn Thao lắp bắp kinh hãi: "Anh nói là, tự bọn họ làm?"

"Đúng, chính là họ tự chia ruộng. Nhưng mà cũng không nói với bên ngoài, hai năm này chính sách thả lỏng, lúc này mới không dối gạt. Nhưng mà năm nay làm khoán, nhà người ta cũng đều đã nuôi lợn, sống tốt hơn các thôn khác rất nhiều."

Triệu Văn Thao nghe trong lòng sôi sục: "Nếu sớm biết như vậy, tôi nên sớm đi thôn Thái Bình nhìn xem."

"Sớm một chút cũng vô dụng, mười tám dặm trong thôn người ta đều làm như vậy, lãnh đạo của người ta lợi hại, gan lớn, có mưu lược, dựa vào một người thì không bao giờ làm nổi."

Triệu Văn Thao gật gật đầu: "Anh Lưu nói quá đúng, này giống với một gia đình sống cùng nhau, người đứng đầu mà không được thì cả gia đình cũng không ngóc dậy nổi."

"Đúng, chính là ý như vậy!"

Triệu Văn Thao là người biết ăn nói, dọc đường đi làm Anh Lưu nói không ít chuyện về thôn Thái Bình, hai người cũng càng tán gẫu càng hợp ý, tới nơi rồi, Anh Lưu lôi kéo Triệu Văn Thao đi căn tin đại đội ăn cơm.

"Đã là giữa trưa, trời đang lạnh thì sao mà ăn lương khô được, đi, theo tôi đi ăn chút đồ nóng, xong rồi hẵng làm chuyện của cậu."

Triệu Văn Thao vốn là muốn đặt chân vào đại đội thôn Thái Bình, này thì quá tốt, cũng không cần hắn đề nghị, mà anh Lưu cũng là một người chân thành, nên hắn sảng khoái mà đồng ý, đi theo đi vào đại đội thôn Thái Bình.

Tất cả đại đội của thôn cũng không khác biệt nhau là mấy, tường đất, đại viện rộng rãi, còn sắp xếp mấy phòng ngủ bằng tường đất, trên mái nhà còn có cây cỏ mọc dại.

Trong phòng đặt một cái giường lò lớn, có một ngăn tủ, đây là nơi để chiêu đãi khách.

Anh Lưu là người được mời đến xới đất, đại đội quản ăn quản ở, kỳ thật anh ta đã đến đây vài ngày, lần này là máy bị hư hỏng vài chỗ, quay về trong huyện sửa chữa, trở về gặp gỡ Triệu Văn Thao.

"Tôi đợi cho qua mùa đông lạnh rồi mới về, nếu như cậu lại đến đây để tìm tôi, thì cứ nói là em trai tôi, ăn một bữa cơm hay ở mấy ngày vẫn là không thành vấn đề. " Anh Lưu tiếp đón hắn lên giường lò.

"Được, vậy phiền toái Anh Lưu." Triệu Văn Thao cảm ơn nói.

"Chuyện này thì phiền toái gì, cũng không phải ăn của tôi, ha ha!" Anh Lưu hào sảng nở nụ cười.

Lão Khúc Đầu làm đầu bếp, hậu cần kiêm trông cửa của đại đội, bưng cái bàn toàn đồ ăn lên nói: "Cậu mang người đến đây ăn, tôi phải nói cho bí thư chúngg tôi biết một tiếng."

Anh Lưu cười nói: "Lão Khúc Đầu à, tôi mang một người em đến ăn bữa cơm ông còn đâm thọc, mấy bình rượu cao lương ông lấy của tôi đi đâu rồi?"

Lão Khúc Đầu không hé răng.

Triệu Văn Thao xem nhìn thấy mà không nhịn đươc cười.

Tài nghệ nấu nướng của Lão Khúc Đầu bình thường, cái bụng được vợ chiều hư của Triệu Văn Thao cảm thấy như vậy.

Đồ ăn rất cứng, cải trắng ninh với thịt heo, rau chân vịt nầu trứng gà, gan lợn xào ớt, cộng thêm một đĩa rau xắt nhỏ, nào là bắp cải thái nhỏ, hành, rau thơm, rau xà lách trộn lẫn với nhau, ăn thực ngon miệng.

Rốt cuộc là loại đồ ăn của thôn đại đội, rau xanh khả kính ăn.

Cơm là hạt kê khô, không có rượu, cơm nước xong anh Lưu muốn đi xới đất, không thể uống rượu, buổi tối trở về mới uống một chén.

Bình luận

Truyện đang đọc