THẬP NIÊN 70: XUYÊN THÀNH ĐẦU QUẢ TIM CỦA VAI ÁC

Tất cả mọi người không ai ngờ rằng Mạnh Nghênh Oánh lại không biết xấu hổ như vậy? !

Mạnh Nghênh Oánh cảm giác được ánh mắt của bọn họ đã thay đổi, cô ta cắn chặt môi muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Khi mặt trời ngày càng lên cao, dưới sự thúc giục của Lưu Vĩnh Xuân, mọi người dần dần giải tán một cách miễn cưỡng và quay trở lại làm việc trên cánh đồng.

Sự tình ngoài ý muốn được giải quyết thuận lợi, Diệp Ngưng Dao vui vẻ đi về phía Phó Thập Đông, “Cám ơn anh đã đưa bí thư Lưu tới đây.”

Nếu hôm nay người đứng ở đây là Mạnh Nghênh Võ, chắc chắn mọi chuyện sẽ không diễn ra suôn sẻ như vậy.

“Không có gì.” Phó Thập Đông nhìn đôi mắt hạnh nhân đầy nước mùa thu của cô, trong lòng run lên.

“Vừa rồi anh có nghe thấy tôi nói gì không?” Diệp Ngưng Dao chắp tay sau lưng, nghiêng đầu cười khanh khách nhìn Phó Thập Đông, thậm chí cô còn nhiệt tình nhắc lại nếu ban nãy anh không nghe rõ, “Chính là câu đó, tôi đã nói là tôi thích…”

“…” Phó Thập Đông nhìn cô với ánh mắt bí ẩn.

Làn da trắng nõn của Diệp Ngưng Dao rực rỡ trong nắng xuân, nhưng lại không phù hợp với vùng đất hoang sơ này.

Giang Hoài kia vốn không xứng với vẻ đẹp của cô, đương nhiên chính bản thân anh cũng không..

Lúc này, tại nhà họ Mạnh.

Mạnh Nghênh Oánh cố ý đỡ eo, cô ta tức giận đùng đùng đi về nhà, đi theo sau là Giang Hoài vẫn luôn im lặng.

Thấy bọn họ quay lại, Mạnh Nghênh Võ vội liếc nhìn em gái mình.

Có Giang Hoài ở bên cạnh, Mạnh Nghênh Oánh trợn mắt nhìn hắn một cách xem thường, vừa ngồi xuống ghế trong phòng chính, nước mắt liền cứ thế mà chảy xuống.

“Có phải Lâm Tử An kia muốn hại chết em hay không? Không lẽ cậu ta muốn em phải một xác hai mạng thì mới vui vẻ hay sao?”

“Cậu ấy không có ý đó đâu.” Thấy cô ta lại khóc, Giang Hoài khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên một tia phiền chán.

“Tại sao anh luôn giúp đỡ người ngoài vậy hả?” Mạnh Nghênh Oánh bị dáng vẻ bình tĩnh của Giang Hoài làm cho lạnh tim, cô ta nghiến răng nói: “Em mới là vợ tương lai của anh kia mà.”

Cảm giác được bầu không khí không đúng, Mạnh Nghênh Võ cao giọng hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Bị hỏi chuyện hai người liền tức giận nhìn nhau, cũng lười giải thích hôm nay đã xảy ra chuyện gì, Giang Hoài ủ rũ vuốt trán, cố gắng nhẫn nhịn: “Mọi việc đã đến mức này, chúng ta không thể đóng kín cửa sống cuộc sống của mình hay sao?”

“Ý anh là muốn em chịu những đựng lời đàm tiếu bên ngoài không ngừng lảng vảng như vậy sao?” Mạnh Nghênh Oánh không ngờ Giang Hoài lại nói như vậy, trong lòng cô ta tức giận quặn lên, nhất thời hối hận vì đã chọn hắn làm chồng, “Tại sao anh lại không sớm nói cho em biết, anh và con hồ ly tinh kia vẫn luôn thư từ nói chuyện qua lại phải không? Còn muốn quay lại hay sao? Giang Hoài, anh thật sự không phải là đàn ông mà!”

“Tùy em, muốn nghĩ sao thì nghĩ.” Giang Hoài không nói nên lời, không phải đều do một mình Mạnh Nghênh Oánh làm tất cả những chuyện này hay sao?

“Anh còn phải đi tìm bí thư Lưu nhận hình phạt, nếu em không muốn gặp anh thì gần đây ít đi đến chỗ của thanh niên trí thức đi.”

Giang Hoài nói thế vì không muốn cô ta phải chịu ánh mắt của người khác vào thời điểm đầy sóng gió này, nhưng lời này vào trong tai của Mạnh Nghênh Oánh đã nghe ra ý khác.

“Anh đi đi! Hiện tại em không muốn nhìn thấy anh!”

Trước cơn thịnh nộ của Mạnh Nghênh Oánh, Giang Hoài chỉ coi đấy là phản ứng sinh lý bình thường của phụ nữ mang thai, sợ xung đột căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, hắn mím môi im lặng một lúc rồi quay người rời đi.

“Hả? Sao cậu ta bỏ đi rồi?” Mạnh Nghênh Võ đứng bên cạnh ngẩn người, túm hai lọn tóc em gái, nói: “Chuyện gì vậy? Em mau nói cho anh biết đi!”

“Sao hôm nay anh không đi giúp tôi? Em gái anh suýt chút nữa đã bị người ta chỉ trích đến chết đấy!” Bởi vì hôm nay đã nhận quá nhiều k.ích thí.ch, vẻ mặt Mạnh Nghênh Oánh không còn bình tĩnh như ngày thường.

Bình luận

Truyện đang đọc