THẬP NIÊN 70: XUYÊN THÀNH ĐẦU QUẢ TIM CỦA VAI ÁC

Rõ ràng trong sách viết bộ phim này là chiếu ở sân ở phía bắc của thôn, làm sao lại có thể đột nhiên biến thành chiếu ở nơi này vậy chứ?

Thiên Đạo giết thiên đao!

Đợi tâm trạng dần bình phục, nghĩ đến Phó Viện có khả năng đi xem phim, cô do dự trong nháy mắt, vẫn dứt khoát đi tới nơi chiếu phim.

Trên đường đi, cô thuận tay cầm một tảng đá lớn sắc bén bỏ vào trong túi xách, đáy lòng đã chuẩn bị đầy đủ.

Nếu cô không thể trốn thoát thì cứ hãy đón nhận nó vậy.

Sân đất vốn trống trải, giờ đây đã đầy đầu người nhúc nhích.

Trong làng thật vất vả mới chiếu được một bộ phim, hầu như cả thôn đều đến xem phim.

Bộ phim đã bắt đầu phát sóng, trong bóng đêm đen nhánh chỉ có màn hình của bộ phim lúc sáng lúc tối, âm thanh chấn động quanh quẩn bên tai, Diệp Ngưng Dao khom lưng mỗi chỗ đều sẽ tìm một lần, nhưng vẫn không có nhìn thấy bóng dáng Phó Viện.

Cô thất vọng đi ra khỏi khu vực này, chỉ có thể dựa theo lời hẹn lúc nãy đi về phía cửa thôn, về phần kế tiếp có thể xảy ra chuyện gì nguy hiểm hay không, chỉ có trời mới biết.

Tiếng phim dần dần biến mất bên tai, Diệp Ngưng Dao nắm chặt đèn pin trong tay, cô như ngừng thở.

Trong đêm tối, chỉ có cây cối vẫn còn phát ra tiếng động “xào xạc”.

Lúc này, mấy con chim kinh ngạc vỗ cánh bay đi khiến cô giật nảy mình, trong lúc sợ hãi, một đạo thanh âm cắt ngang: “Ôi, đây không phải là cô Diệp sao? Hai chúng ta thật sự là có duyên với nhau.”

Nhìn về phía gương mặt ghê tởm của Uông Đại Thuận, Diệp Ngưng Dao nhíu mặt nhỏ với vẻ đầy nghi vấn.

Vì cái gì mà lúc nãy cô không cảm nhận được hơi thở của hắn ta chứ?

Chẳng lẽ là bị Thiên Đạo quấy nhiễu?

Mặc kệ anh ta, cô thu hồi ánh mắt đi thẳng về phía trước.

“…???” Như vậy sao lại không giống như trong tưởng tượng của hắn ta chứ, Uông Đại Thuận sửng sốt một chút, trong lòng có hơi tức giận.

“Cô không nói gì đi chứ? Không nhìn thấy lão tử sao?” Hắn ta tiến lên một bước muốn ngăn cản cô, kết quả còn chưa kịp đến gần, đã bị Diệp Ngưng Dao lấy cục đá đánh hắn muốn nổ đóm đóm đầu óc quay cuồng.

“Cứu mạng!!!” Diệp Ngưng Dao hung hăng ném túi xách chứa đá lên người hắn ta, nếu có người đi ngang qua nhất định sẽ không nghĩ tới Diệp Tri Thanh bình thường ôn nhu nhỏ nhẹ lại còn có một mặt tàn nhẫn như vậy.

“Con mẹ nó sao cô lại đánh tôi chứ?” Uông Đại Thuận từ trạng thái mơ màng ban đầu đã bắt phản ứng lại, cả người đều tức đến sắp nổ tung, vết thương cũ trên người hắn ta vừa mới khỏi nay lại thêm vết thương mới, mấy cô gái này thiếu người đánh sao.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng một nắm đấm đã vung tới không chút do dự.

Năm giác quan của Diệp Ngưng Dao rất nhạy cảm, cô vừa định né tránh công kích của hắn, nắm đấm kia đã bị người khác dùng sức nắm lấy ngăn lại, ngay sau đó vặn một cái, chỉ nghe Uông Đại Thuận “A” một tiếng, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Anh Đông, anh buông tay tôi ra đi! Đau, đau quá!”

Theo ống tay áo màu lam kia ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt Diệp Ngưng Dao sáng ngời, sau đó nước mắt lưng tròng cáo trạng với Phó Thập Đông: “Tên khốn nạn này khi dễ tôi!”

“!!!” Uông Đại Thuận bị sự trở mặt của người phụ nữ này làm cho hắn ta cảm thấy kinh hãi, rõ ràng một giây trước còn đang đánh hắn ta, sao trong nháy mắt đã khóc rồi? Hắn ta còn chưa khóc nữa đây này!

Tuy rằng hắn ta quả thật muốn làm gì đó, nhưng đây không phải là còn chưa làm được gì sao?

Nhìn bộ dạng ủy khuất của cô gái này, trong lòng Phó Thập Đông có đau đớn, trong ánh mắt anh nhìn về phía Uông Đại Thuận phảng phất có sự tức giận: “Mày đem lời cảnh cáo của tao trở thành gió thoảng bên tai sao, tao cảm thấy mày chán sống rồi!”

Nói xong, anh đánh một quyền vào sống mũi của Uông Đại Thuận không chút nương tay.

“Anh ơi! Tôi sai rồi! Đừng đánh tôi nữa! “Uông Đại Thuận bịt mũi, cả người cuộn mình cùng một chỗ như muốn sắp khóc.

Nghĩ đến Diệp Ngưng Dao thiếu chút nữa bị hắn ta nhục nhã, nắm tay Phó Thập Đông đánh càng ngày càng hung ác hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc