THẬP NIÊN 70: XUYÊN THÀNH ĐẦU QUẢ TIM CỦA VAI ÁC

“Hai người sao lại rơi xuống hố? Hai người bị mắc kẹt ở đây bao lâu rồi? “Người nói chuyện là ông nội của Trương Thiết Đản, hôm nay ông hiếm khi cùng cháu trai đến đây đào rau dại, lại không ngờ gặp phải loại chuyện này.

“Chú Trương, chúng cháu là đi lên đây tìm Viên Viên, kết quả không cẩn thận rơi vào trong cạm bẫy.” Tuy rằng hai người đã định ở bên nhau cả đời, nhưng Phó Thập Đông vẫn không muốn bị người ta hiểu lầm quá nhiều.

“Viên Viên? Tối hôm qua con bé và Tiểu Ngũ đến nhà chú để tìm cháu đấy, nhìn bộ dạng như sắp khóc đến nơi.”

“Thật sao?! Con bé về nhà rồi ạ? “Phó Thập Đông trước mắt sáng ngời, nghe nói con bé bình an vô sự, nhịn không được mà thở dài một hơi.

Thấy anh rốt cuộc cũng giãn mi tâm, trái tim Diệp Ngưng Dao treo cao cũng theo đó mà yên tâm hơn.

Bởi vì cánh tay Phó Thập Đông bị thương, cho nên mọi người hao hết lực lượng chín trâu hai hổ mới đem bọn họ từ trong hố kéo lên được, Diệp Ngưng Dao từ trong hố bò ra trong nháy mắt, có một loại cảm giác như được sống lại một lần nữa.

Hai người diện mạo xuất chúng nhưng lại một thân chật vật, đứng ở cùng một chỗ thì lại rất xứng đôi.

Mấy người ở đây anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đáy mắt lóe ra tia cực nóng đối với những chuyện bát quái.

Cô nam quả nữ ở hoang sơn dã lĩnh này chung sống một đêm, ngẫm lại hình ảnh kia cũng rất có thể đã xảy ra chuyện gì đó!

“Đông Tử, anh và Diệp Tri Thanh có quan hệ gì vậy? Tại sao cô ấy lại đi ra ngoài với anh để tìm một đứa trẻ vậy?” Thím Bao trong thôn được mọi người trong thôn đặt biệt danh là “Mật thám”, thím ấy rốt cuộc nhịn không được nữa, không hỏi rõ ràng là cả người bà sẽ cảm thấy khó chịu.

Phó Thập Đông nhìn về phía Diệp Ngưng Dao, vừa lúc bắt gặp phải đôi mắt vui vẻ trong suốt kia, thấy cô không có ý đổi ý, anh nghiêm mặt tuyên bố với mọi người: “Diệp Tri Thanh là vợ sắp cưới của tôi, qua vài ngày nữa hai chúng tôi sẽ mời mọi người uống rượu mừng nhé.”

Tin tức này quả thực như là một tiếng sấm, mọi người đều loạng choạng.

Một người là sói con được người ta nhặt được, một người là nữ thanh niên tri thức xinh đẹp trong thành, thân phận hai người như vậy, nhìn thế nào lại không còn xứng đôi nữa, chẳng lẽ là Diệp Tri Thanh bởi vì vị hôn phu bị người ta cướp đi mà bị kí.ch th.ích?

“Đến lúc đó mọi người nhất định phải uống thêm hai chén đấy.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ngưng Dao ửng đỏ, một trái tim “bùm bùm” nhảy nhót vui vẻ. Cô cũng không thèm để ý suy nghĩ của người khác, cuộc sống là sống cho mình, tốt hay xấu đều không liên quan đến người khác.

“Ôi chao, vậy chúc mừng hai người nhé! Chúng tôi phải đi hái rau rồi! “Người đầu tiên mở miệng nói chuyện chính là bà nội Trương bà của Thiết Đản, những người khác lúc này cũng đều phản ứng lại, mỗi một người đều nói câu chúc mừng.

Lúc này nhà họ Mạnh ở dưới chân núi.

Mạnh Nghênh Oánh nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, Giang Hoài bị Mạnh Nghênh Võ tìm đến với vẻ mặt lo lắng ngồi ở bên cạnh giường, bởi vì là chạy tới một mạch không nghỉ, trên trán anh ta còn có một tầng mồ hôi mỏng.

“Đều tại cậu, nếu như cậu không phải suốt ngày chọc cho con bé tức giận, thì con bé sẽ bị như vậy sao!” Mạnh Nghênh Võ đứng ở một bên chống nạnh, biểu tình trên mặt vừa hung hăng vừa tàn nhẫn.

“Thực sự xin lỗi…” Giang Hoài tự trách cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của cô đau lòng không thôi.

Người thân duy nhất cũng là đứa con ruột của anh cũng từng ở đó…

“Anh, anh đừng trách anh ấy, việc này không liên quan gì đến anh ấy, là do em không cẩn thận.” Mạnh Nghênh Oánh mím chặt môi, khóe mắt lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt.

“Là do anh không chăm sóc tốt cho em.” Giang Hoài ngẩng đầu, thấy bộ dạng đáng thương của cô càng thêm tự trách: “Chờ em khỏe hơn thì chúng ta kết hôn sớm một chút nhé.”

Bình luận

Truyện đang đọc