THẬP NIÊN 70: XUYÊN THÀNH ĐẦU QUẢ TIM CỦA VAI ÁC

“Phó Thập Đông?” Mạnh Nghênh Oánh khẽ cau mày, nhớ tới dáng vẻ của người đàn ông này, lòng nghi ngờ của cô ta càng lớn hơn nữa.

Người đàn ông đó ở trong làng là một tay du thủ du thực có tiếng, có liên quan gì đến hắn ta?

“Tại sao anh ta đánh anh?”

“Cô bảo tôi đi cầu hôn Diệp Ngưng Dao, kết quả lại gặp phải sói con ở đó, cũng không biết vì sao lại bị đánh.” Khi nhắc tới chuyện này, giọng điệu của Uông Đại Thuận tràn đầy bất bình.

“Thật không dễ dàng để nhận chút lợi ích này của cô.”

“Anh ta và Diệp Ngưng Dao có quan hệ gì?”

Nhìn thấy hắn ta bị đánh thành như vậy, cuối cùng Mạnh Nghênh Oánh cũng hiểu vì sao trong thôn có ít lời đồn đại về việc Uông Đại Thuận cầu hôn như vậy.

Thì ra là hắn ta sợ bị đánh nên không dám truyền ra.

Uông Đại Thuận này thực sự là phế vật!

Người phụ nữ họ Diệp thực sự có quan hệ với kẻ du thủ du thực kia?

Có phải là để chọc giận Giang Hoài không?

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Mạnh Nghênh Oánh hừ lạnh một tiếng.

Lời cảnh báo của Phó Thập Đông vẫn còn văng vẳng bên tai, Uông Đại Thuận lắc đầu giả vờ không biết nói: “Tôi không biết bọn họ có quan hệ gì.”

Không biết là ngu thật hay giả ngu, trong mắt Mạnh Nghênh Oánh lóe lên một tia sáng: “Chúng ta nói chuyện đi.” Vừa nói cô vừa liếc mắt nhìn mẹ Uông một cái, ý tứ quá rõ ràng.

Người như Uông Đại Thuận lập tức hiểu ý của cô ta, vội vàng nói với mẹ Uông: “Mẹ đi nấu cơm cho con ăn đi, con đói rồi.”

Mẹ Uông nghe xong thì mím môi, cuối cùng vẫn không nói lời nào mà đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, nghĩ đến năm cân mì trắng cũng vô ích, Uông Đại Thuận chậm rãi đứng lên, ngồi ở trên chăn, ôm bụng nói: “Em gái Nghênh Oánh, cô muốn nói gì với tôi?”

Mạnh Nghênh Oánh không cũng vội trả lời hắn ta, mà kéo một chiếc ghế đẩu từ bên cạnh ngồi xuống, giơ chân lên bắt chéo rồi mới lạnh lùng nói: “Trước đây tôi bảo anh đi cầu hôn Diệp Ngưng Dao chỉ để làm bẽ mặt cô ta, nhưng lại biến thành như vậy, một chuyện vặt vãnh như vậy anh cũng làm không xong, có phải anh nên trả lại cho tôi bảy cân bột mì trắng hay không?”

Trong bảy cân bột mì trắng, hai cân đã được đưa cho bà mối Vương, năm cân còn lại mặc dù không muốn ăn, nhưng hắn ta tuyệt đối sẽ không lấy ra.

“Tôi bị đánh thành dạng này cũng không thèm đếm xỉa đến việc đòi tiền thuốc mem với cô! Cô muốn tôi trả lại đồ ăn sao? Không có chuyện đó đâu!”

Uông Đại Thuận dùng hết sức lực mà quát: “Dù sao tôi đi chân đất nên cũng không sợ người đi giày, nếu cô dám bắt tôi trả lại lương thực, tôi sẽ công khai chuyện này!”

Không ngờ hắn ta còn rất khôn, Mạnh Nghênh Oánh cười lạnh một tiếng: “Anh còn có thể ra ngoài nói nhảm, nhưng anh cho rằng người trong thôn sẽ tin anh hay tin tôi?”

Uông Đại Thuận bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, bực bội vò vò mái tóc bết dầu của mình, tức giận hỏi: “Làm sao thì cô mới có thể không đòi lại lương thực?”

“Mục đích của tôi rất đơn giản, chỉ cần làm cho Diệp Ngưng Dao cảm thấy khó chịu, tôi sẽ vui vẻ. Nếu làm tôi vui vẻ, tôi sẽ không cần bảy cân bột mì.”

“Cái này….” Uông Đại Thuận có chút khó xử, nghĩ đến nắm đấm của Phó Thập Đông, liền lắc đầu: “Người phụ nữ kia được Phó Thập Đông che chở, tôi thật sự không dám động thủ.”

“Nếu anh không dám, vậy thì trả lại bột mì trắng cho tôi.” Mạnh Nghênh Oánh khoanh tay trước ngực thả mồi xuống: “Nếu anh có thể làm Diệp Ngưng Dao mất mặt, ngoại trừ bột mì trắng ra, tôi còn có thể cho anh thêm ba mươi tệ.”

Từ xưa đến nay, người chết vì tiền chim chết vì ăn, cô không tin tên khốn lười biếng này sẽ không động lòng.

“Ba mươi tệ?” Uông Đại Thuận vô thức nuốt nước miếng, có chút không thể tin vào tai mình.

Cho dù làm việc chăm chỉ trong một năm cũng không thể kiếm được ba mươi nhân dân tệ đâu?

“Những gì cô nói là sự thật sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc