Tranh thủ lúc mọi người không chú ý, thằng nhóc ngỗ ngược từ từ lẻn vào phòng của Từ Thiên Lam.
Thật ra, nó có quang minh chính đại đi vào thì mẹ nó cũng sẽ không đánh nó.
Không giống như bác cả đem hai người anh em của nó đánh cho một trận.
Nó vừa nãy cũng rủ hai anh em kia tới, có điều bọn chúng sợ nên không đi, đúng thật là nhát gan.
Thằng nhóc bĩu môi, dáng đi của nó giống hệt bộ dáng ba nó mỗi khi uống rượu say, chân run run, ngựa quen đường cũ mà đi tới chỗ đựng bánh bông lan.
Nó vừa kéo tủ ra, liền nhìn thấy hộp bánh: "Hừ, con nhãi kia mà xứng được ăn điểm tâm, còn không phải là để cho tiểu gia đây ăn à!"
Nó tự biên tự diễn nói, vươn tay cầm hộp bánh, sau đó đột nhiêu hét "A..
A..
A.." lên, khiến mọi người nhảy dựng.
Ngưu Xuân Hoa và Lưu Thúy đang ở phòng phía tây đan giày.
Đầu xuân, công việc đồng áng cũng đã xong, không có việc gì làm, các cô liền tính toán làm mấy cái giày vải mỏng, vừa lúc mấy ngày nữa ấm lên là có thể đeo.
Ngưu Xuân Hoa dùng cây kim khâu một mũi trên đế giày, sau đó lại vuốt chiếc kim lên đầu một cái: "Chị dâu, chú ba dẫn vợ đi lên bệnh viện huyện khám bệnh, chị nói xem hết bao nhiêu tiền?"
Lưu Thúy cẩn thận khâu từng mũi, giương mắt lên nói: "Cái này tôi làm sao mà biết được?"
Ngưu Xuân Hoa nhỏ giọng nói: "Tôi nói với chị, là từng đây." Nói xong cô ta khoa chân múa tay một cái.
Lưu Thúy nghi ngờ nói: "Không có khả năng! Nhà chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy?"
Năm nay thu hoạch có thể bán được một nghìn tám trăm tệ đã là không tồi rồi.
Trong nhà nhiều người như vậy, chi phí ăn mặc, cho bọn nhỏ đi học, có thể thừa ra được mấy trăm tệ để sinh hoạt, giờ đều đưa cho chú ba khám bệnh thì bọn họ ăn bằng gì?
"Sao lại không có, là tiền của chú Tư! Mấy năm nay, chú Tư đi ra ngoài làm công, liên tục gửi tiền về nhà, không phải đều ở trong tay lão thái bà kia sao, một xu cũng không để lộ ra."
Nếu nhà các cô không chia ra, thì thu hoạch được bao nhiêu, hay những ngày nông nhàn đi làm công kiếm được bao nhiêu tiền, đều phải đưa hết cho lão thái bà cầm.
Vu Đại Hải nhờ quen biết mà đi theo một người chuyên nhận thầu công trình bên thôn Trương gia là chú Lục làm việc.
Nghe nói, chú Lục có một đội công nhân, chỉ cần chăm chỉ làm việc đều sẽ kiếm được không ít tiền, so với ở nhà trồng trọt thì kiếm được gấp mấy lần.
Trước khi Vu Đại Hải đi đã nói rõ, anh chỉ giao một phần cho gia đình, còn dư lại anh sẽ tự mình tích cóp.
Lão thái bà đương nhiên không đồng ý, thật vất vả mới tìm được một công việc tốt như vậy, tiền công đều phải đưa hết cho bà.
Vu Đại Hải liền nói, nếu vậy thì anh sẽ không đi, ở nhà trồng trọt.
Sau đó, Vu Đại Hải thật sự ở nhà, mỗi ngày đều làm ruộng, thật sự không đi làm, lão thái bà không có biện pháp chỉ đành đồng ý.
Lão thái bà cũng không biết Vu Đại Hải nói là đưa một phần là bao nhiêu, bởi vì tiền lương của bọn họ không cố đinh, làm nhiều thì nhiều tiền, làm ít thì ít tiền.
Nghe nói, ai làm tốt còn có thưởng, đội công nhân đều đi theo chú Lục hết công trình này tới công trình khác, có khi mấy tháng mới trở về nhà một lần, có khi là nửa năm.
Vu Đại Hải đi được hai năm, nhưng mới trở về có hai lần, đều là vào dịp tết.
Nhưng anh lại rất hay gửi đồ về nhà, tiền thì có lúc một trăm, có lúc là hai trăm, cũng không cố định, dù sao ít hay nhiều đều sẽ gửi tiền về.
Lão thái bà vẫn luôn cảm thấy, đứa con này từ khi lấy vợ liền không nghe lời bà ta nữa.
Ảnh hưởng nghiêm trọng tới uy quyền của bà ta ở cái nhà này.
Nhưng bà ta cũng đành bất lực, vì con trai đi làm không đưa tiền cho vợ nó mà tự mình cầm, cũng không biết trong tay nó có bao nhiêu.
Nếu giao cho con dâu, bà ta nhất định sẽ tìm cách cướp về tay mình.
Ngưu Xuân Hoa vẫn tiếp tục nói: "Lão thái bà thật là bất công đi? Có tiền lại dùng vào cái con gà không biết đẻ trứng kia, không dùng cho cháu trai đang đi học.
Không phải riêng mình tôi đâu, chị dâu cũng có hai đứa con trai, không phải năm nay cũng bước vào cấp hai sao!"
Lưu Thúy nghe Ngưu Xuân Hoa nói cũng cảm thấy phiền lòng.
Đang nói chuyện, liền nghe thấy một tiếng hét "A..
a..
a.."
"Gì thế! Sao nghe giống giọng Mộc Mộc vậy."
* * *
Công trường, thành phố T.
"Lão Lý, có gì anh cứ nói đi đừng khách khí như vậy, cứ úp úp mở mở, có chuyện gì vậy? Nói nhanh lên, còn phải đi làm việc đấy!" Vu Đại Hải cầm bức thư của vợ nhét vào trong túi quần, tính toán buổi tối thì xem.
Lý Đức Căn thở dài: "Đại Hải, chú vẫn nên đọc thư trước đi, sau đó xin nghỉ về nhà ít hôm xem thế nào!"
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Vu Đại Hải nghe giọng nói có vẻ trầm trọng của lão Lý, đột nhiên biến sắc, vội hỏi: "Có phải ở nhà em xảy ra chuyện gì không?"
Lý Đức Căn vội nói: "Không có việc gì, không có việc gì, có điều.."
"Có điều gì?"
Lý Đức Căn thở dài, đem những chuyện lần này anh ta trở về nhìn và nghe thấy cho Vu Đại Hải nghe một lần.
Đương nhiên bao gồm cả việc tận mắt anh ta nhìn thấy bộ dáng của vợ Vu Đại Hải, từ đầu đến cuối đều nói hết.
Thực ra, anh ta cũng chỉ là người ngoài, không nên nói nhiều.
Dù sao đây là chuyện nhà của nhà người ta, hắn đi theo nói sẽ khiến người ta nói anh ât lắm miệng.
Nhưng trong nếu anh ta không nói ra thì trong lòng rất khó chịu, cho nên cái gì nên nói anh ta đều nói hết, chuyện còn lại quyết định như thế nào là của Vu Đại Hải.
Nghe xong, Lý Đại Căn nói, Vu Đại Hải mặt cắt không còn giọt máu, anh không dám tin những gì bản thân vừa mới nghe được.
Vu Đại Hải vội vàng mở lá thư mà Từ Thiên Lam gửi ra xem.
Vu Đại Hải đi làm công đã được hai năm, Từ Thiên Lam chưa bao giờ viết thư cho anh.
Bởi vì, Từ Thiên Lam mới học xong lớp ba, còn chưa nhận biết được nhiều chữ lắm.
Ngày thường nếu không có chuyện gì cũng sẽ không nói chuyện với anh.
Vu Đại Hải còn cho rằng vợ mình không thích nói chuyện, cũng không để ý, cô không hay nói thì anh sẽ nói nhiều hơn!
Vu Đại Hải thì tốt hơn một chút, anh học tới lớp bảy.
Sau đó, trong nhà thật sự không có tiền mới không đi học nữa, cũng nhận biết được không ít chữ, cho nên anh thường xuyên viết thư gửi về cho vợ, có thời gian thì sẽ đi mua đồ gửi về.
Anh biết mẹ của mình không thích Từ Thiên Lam.
Từ lúc, anh cưới cô về, mẹ anh đã không thích cô rồi.
Bà cảm thấy tiền làm lễ hỏi quá nhiều, mà suy nghĩ bên nhà cô cũng quá kỳ lạ, nên bà nhất quyết không đồng ý cho anh lấy cô.
Lúc trước, lễ hỏi bên nhà cô đòi rất nhiều, nhưng đó đều là do mẹ kế của cô muốn, không phải ý của cô.
Hơn nữa, chị thứ hai của cô kết hôn, quả thực lễ hỏi cũng nhiều như vậy, cô thì tốt hơn, tiền lễ hỏi cũng đã ít hơn nhiều rồi.
Chỉ là, nhà anh quá ngheo, căn bản không có nhiều tiền như vậy.
Mẹ anh nói nhà bình thường chỉ đòi mấy trăm tệ, nhà cô thì là công phu sư tử ngoạm.
Cuối cùng vẫn là do ba cô thấy cô nhất quyết muốn gả cho anh, nên mới giảm một nửa tiền lễ hỏi.
Vu Đại Hải lúc ấy mừng như điên, không chỉ bởi vì phần tiền kia được giảm bớt, mà còn vì cô kiên trì muốn gả cho anh.
.