Ngô Khởi Lan đem túi đồ đến bệnh viện cho Tần Tử Huân, một câu cũng không nói thêm, liền rời khỏi bệnh viện.
Nhìn hành động dứt khoát của Ngô Khởi Lan, Tần Tử Huân hoàn toàn hết hy vọng.
Sau khi trở về, Ngô Khởi Lan gọi điện thoại cho Tiểu Tang, báo cho đối phương biết mình đã không còn ở bệnh viện nữa, để cậu ta bố trí người khác đến chăm sóc Tần Tử Huân.
Chị cũng không quan tâm phản ứng của đối phương.
Ngồi thất thần trong văn phòng một lúc, Ngô Khởi Lan mới cầm lấy văn kiện xem xét.
**
Từ Thiên Lam đi đến cửa bệnh viện thì nhìn thấy Ngô Quế Hoa mang theo một rổ trái cây bước vào bệnh viện.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Từ Thiên Lam vẫn là con dâu thứ tư nhà họ Vu.
Tuy nhiên, cô không nghe thấy Vu Đại Hải nói nhà mình có ai đang nằm viện.
Mà nhà mẹ đẻ của Ngô Quế Hoa lại ở huyện bên cạnh, cách bệnh viện này rất xa.
Nếu nhà đó có ai bị bệnh nặng thì nên đến bệnh viện ở thị trấn bên cạnh sẽ thuận tiện hơn.
Cho nên, Ngô Quế Hoa tới đây để gặp ai, nghĩ một cái là có thể biết được.
"Sao cô lại ở đây?" Ngô Quế Hoa đi vào bệnh viện, nhìn đông ngó tây một hồi thì phát hiện ra Từ Thiên Lam.
Hai người đều không ưa nhau nên tất nhiên là không muốn gặp nhau rồi.
"À, tôi đi thăm người bệnh, cô cũng vậy à?"
"Đúng vậy." Ngô Quế Hoa không thèm e dè, thẳng thừng đáp: "Tôi đến thăm chủ tịch Tần, nghe nói anh ấy bị ốm đang nằm viện."
"Chủ tịch Tần không có chuyện gì, cô nên về nhà thì hơn."
"Tôi về hay ở thì liên quan gì đến cô?" Ngô Quế Hoa kỳ quái hỏi.
Từ Thiên Lam thở dài: "Đúng vậy, chuyện này không liên quan đến tôi.
Vậy, cô tự giải quyết cho tốt đi."
Từ Thiên Lam không muốn xen vào việc của người khác, coi như vừa rồi cô lắm miệng đi.
Người phụ nữ này tự mình tìm mất mặt, cô cũng không ngăn cản được.
Từ Thiên Lam nói xong, liếc mắt nhìn cô ta một cái liền rời đi.
Nhưng Ngô Quế Hoa ngược lại lại ngăn không cho cô đi: "Cô rốt cuộc là có ý gì?"
Ngô Quế Hoa nghiêm túc nhìn Từ Thiên Lam.
Cô ta cảm thấy nhất định là có chuyện gì đó.
Cô ta nghĩ tới mấy lần đến ủy ban đều không gặp được Tần Tử Huân.
Thái độ của chủ tịch Tần hoàn toàn khác với lần ở siêu thị.
Cái người lái xe cho chủ tịch Tần, tên là Tang gì đó còn bảo với cô ta từ sau đừng tới tìm Tần Tử Huân nữa, có chuyện gì thì trực tiếp tới những bộ phận liên quan.
Cậu ta còn nói cái gì mà chủ tịch rất bận, không có thời gian gặp cô ta, hơn nữa cô ta cứ làm như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới chủ tịch Tần.
Ngô Quế Hoa lập tức hiểu rõ, chủ tịch Tần không muốn nhìn thấy cô ta.
Từ đó, Ngô Quế Hoa thật sự không đi đến ủy ban để gặp Tần Tử Huân nữa.
Mặc dù, cô ta không được học hành đàng hoàng nhưng vẫn có tâm nhãn.
Người ta đã ám chỉ rõ ràng như vậy, cô ta còn cố tình đến chính là không biết điều.
Sau đó, cửa hàng buôn bán không thuận lợi, Ngưu Xuân Hoa còn gây chuyện, khiến cô ta bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
Đến khi cô ta thu xếp xong chuyện ở cửa hàng, thì lúc đi nhập hàng lại bị nhà xưởng của Tần Minh nói cái gì mà bảo cô ta trực tiếp gặp những người bán buôn ấy, chỗ bọn họ không bán lẻ.
Ngô Quế Hoa muốn gặp Tần Minh nhưng lại được thông báo là anh ta đã đi công tác, không có ở công ty.
Cô ta không quen biết bất cứ nhà bán buôn nào, nên vô cùng sốt ruột.
Ngô Quế Hoa biết nhất định chuyện này có vấn đề nhưng bản thân cô ta không nghĩ ra cách nào để giải quyết.
Cô ta cũng không thể nhìn cửa hàng đang buôn bán tốt như thế bị sụp đổ.
Vốn dĩ hai ngày nay, cô ta bị cửa hàng đối diện chèn ép không tốt lắm, cho nên cô ta không quan tâm lời cảnh cáo của Tiểu Tang, lại lần nữa nuôi hy vọng đi đến gặp chủ tịch Tần.
Lúc tới ủy ban, cô ta mới biết Tần Tử Huân bị ốm đang nằm viện.
Ngô Quế Hoa thấy cơ hội của mình tới rồi, liền vội vàng đi mua chút trái cây vào thăm bệnh.
Cô ta đi thăm Tần Tử Huân với tư cách là một quần chúng nhân dân nhiệt tình, thì chắc sẽ không có ai ngăn cản, bởi vì việc này đâu có phạm pháp.
Nhưng mà, cô ta lại không nghĩ tới sẽ gặp Từ Thiên Lam ở đây.
Cô ta nhớ ra Từ Thiên Lam có cổ phần ở siêu thị quốc doanh, mà chủ tịch Tần từng tới tham dự lúc siêu thị khai trương, còn ra mặt đọc diễn văn, đúng là rất có thể diện.
Lại nhìn Từ Thiên Lam bây giờ xem, da dẻ trắng nõn giống như thiếu nữ.
Ngô Quế Hoa cảm thấy bản thân như phát hiện ra chân tướng.
Nhất định là ngày hôm đó, Từ Thiên Lam thấy chủ tịch Tần đối xử tốt với cô ta, đúng vậy, cô ta vẫn tin tưởng rằng Tần Tử Huân rất có thiện cảm với mình.
Mà loại thiện cảm này không thể kéo dài, thậm chí còn biến thành ác cảm, nhất định là do Từ Thiên Lam nói bậy bạ về cô ta trước mặt chủ tịch Tần.
Người có quan hệ với chủ tịch huyện, lại vừa có mâu thuẫn với cô ta thì chỉ có mỗi Từ Thiên Lam.
Cho nên, Ngô Quế Hoa đương nhiên cho rằng Từ Thiên Lam đã chơi xấu mình.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Ngô Quế Hoa cảm thấy bản thân chịu thiệt thòi rất lớn.
Con đường phát tài rộng thênh thang đang ở ngay trước mặt lại bị tên tiểu nhân Từ Thiên Lam phá hỏng.
Ngô Quế Hoa tức giận đến gương mặt méo mó: "Từ Thiên Lam, nhất định là do cô, nhất định cô đã nói bậy bạ gì với chủ tịch Tần đúng không? Nếu không, tại sao anh ấy lại lập tức không muốn gặp tôi.
À, phải rồi, nhà xưởng bên kia cũng không muốn để tôi lấy hàng nữa.
Cô và bọn họ quen biết với nhau, nhất định những chuyện này là do cô làm."
Từ Thiên Lam không còn lời nào để nói.
Người này sao lại vô lý như vậy, xảy ra chuyện gì thì không tự xem lại bản thân mình mà cứ muốn đổ lỗi sang người khác.
Đúng là không ra gì cả.
Từ Thiên Lam lười giải thích với loại người ngu xuẩn này, đi thẳng ra ngoài bệnh viện.
Nhưng Ngô Quế Hoa khẳng định những sự việc mà mình gặp phải gần đây đều do Từ Thiên Lam gây ra nên cô ta chặn trước mặt Từ Thiên Lam, không cho cô đi: "Cô không được đi, cô phải nói rõ ràng cho tôi, tại sao lại làm như vậy.
Rốt cuộc thì tôi đã làm gì đắc tội với cô? Từ sau khi cô tỉnh lại thì càng ngày càng khó hầu hạ.
Đầu tiên là cãi nhau túi bụi với Ngưu Xuân Hoa chỉ vì một miếng bánh ngọt, khiến cho người trong thôn chê cười.
Sau đó, cô lại xúi giục Vu Đại Hải ra ở riêng.
Bây giờ, mọi chuyện đều theo đúng ý của cô, mỗi ngày cô đều có thể sống rất thoải mái, còn những người trong nhà sống thế nào, cô có biết không?"
"Bản thân cô được sống sung sướng, thì không thèm quan tâm đến những người thân sống như thế nào, cô có còn là người nữa không? Trước kia, tôi nhiều lần giúp đỡ cô, cô không nhớ sao? Bọn họ đối xử với cô như thế nào, tôi lại giúp cô những gì, có cơm thì phần cho cô, ai mắng cô, tôi cũng nói giúp, lương tâm của cô bị chó tha rồi sao?"
"Đúng thế, cô luôn miệng nói là phần cơm cho tôi, nhưng thực chất đều vào bụng của cô.
Mọi người mắng tôi, cô còn không đi sau châm ngòi sao? Cô cho rằng người khác đều ngốc à mà không biết đối phương có ý tốt hay không? Cô đừng cho rằng chỉ có bản thân mình thông minh.
Chẳng qua, người ta chỉ không muốn cùng cô chấp nhặt mà thôi."
"Cô?" Từ trước đến nay, Ngô Quế Hoa vẫn rất coi trọng sĩ diện của bản thân.
Ngày trước, cô ta chưa bao giờ gây thù chuốc oán với ai, chỉ có gần đây mới bắt được nhược điểm của Ngưu Xuân Hoa cho nên kiêu ngạo nhiều hơn một chút.
Nhưng ở trong mắt của Từ Thiên Lam, đây mới đúng là con người thật của cô ta.
Bộ dáng nhu nhược trước kia chỉ là giả vờ mà thôi.
Ngô Quế Hoa không ngờ những việc cô ta làm, Từ Thiên Lam đều biết hết, chỉ là Từ Thiên Lam không vạch trần cô ta mà thôi.
Hóa ra, cô ta vẫn luôn bị đối phương cười nhạo bấy lâu nay.
Ngô Quế Hoa chưa bao giờ tức giận và xấu hổ như bây giờ, đối với cô ta thể diện rất quan trọng.
Ngày trước, lúc chưa lấy chồng, cô ta được gia đình nâng niu trong lòng bàn tay.
Nhưng từ khi lấy Vu Đại Quân, cô ta giống như mặt đất, mặc người chà đạp.
Ngay cả Từ Thiên Lam-người mà cô ta coi thường nhất, cũng có thể nói chuyện với cô ta như vậy.
Ngô Quế Hoa không biết nên nói cái gì, thẳng thừng lao tới chỗ Từ Thiên Lam: "..."
Tất nhiên, Từ Thiên Lam sẽ không đứng một chỗ chờ cô ta xông tới đánh, cô né sang một bên.
Ngô Quế Hoa không kịp phanh lại, liền đâm vào cây liễu ở đằng sau Từ Thiên Lam.
Trong nháy mắt, đầu cô ta sưng lên một cục, trước mắt xuất hiện đầy sao trời.
Ngô Quế Hoa xoa cục u ở trên đầu, quay đầu nhìn lại thì đã không còn thấy bóng dáng của Từ Thiên Lam đâu nữa.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi đi ra khỏi bệnh viện.
Sau khi biết Từ Thiên Lam chơi xấu mình, cô ta cũng hết hy vọng đi gặp Tần Tử Huân.
Nhưng, Ngô Quế Hoa thề nhất định phải làm cho cuộc sống của Từ Thiên Lam không được yên ổn.
**
Nơi Tần Minh đến công tác là một thành phố tương đối phát triển ở miền Nam.
Tần Minh định mua một số thiết bị máy móc mới cho nhà xưởng, nhưng giá cả đối phương đưa ra quá cao nên anh phải tự mình tới xem.
Sau khi, Tần Minh kiểm tra máy móc và thanh toán tiền đặt cọc xong, bên đối tác nhanh chóng hoàn thành chế tạo máy móc, sau đó cho xe vận chuyển đến nhà xưởng của Tần Minh.
Cuộc mua bán này, Tần Minh chỉ mất chưa tới hai ngày đã hoàn thành công việc.
Lúc anh ta đi công tác, trạng thái tinh thần của Tần Tử Huân không tốt lắm nên Tần Minh rất lo lắng cho người anh em của mình.
Anh ta nghĩ công việc xong xuôi sẽ lập tức trở về khai thông trí não cho Tần Tử Huân, để anh ta đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Nhưng lúc tới nhà ga thì đã hết phiếu ngày hôm đó, Tần Minh chỉ đành phải mua vé ngày mai.
Sau đó, anh ta trở về khách sạn ngủ lại thêm một đêm.
Đồ ăn của khách sạn thật sự không thể ăn được.
Hai ngày nay, anh ta đều được phía đối tác mời đi ăn.
Bây giờ, công việc đã hoàn thành, Tần Minh định giờ cơm chiều sẽ ra phố ăn vặt nếm thử đồ ăn vặt của địa phương này.
Tần Minh hỏi nhân viên lễ tân khách sạn xem có đồ ăn ngon nào ở gần đây không, thì được chỉ tới con phố ăn vặt bên cạnh, chỗ đó toàn là đặc sản địa phương.
Bây giờ đã gần tới tháng Tám, nhưng thời tiết vẫn còn khá nóng, thậm chí thành phố này còn nóng hơn cả huyện Thanh Vân.
Tần Minh mặc áo ngắn tay đi đến con phố ăn vặt ở bên cạnh.
Sau khi tìm được một quán tương đối sạch sẽ, anh ta liền gọi một bát mì nổi tiếng của địa phương này.
"Ông chủ, cho tôi một bát mỳ." Tần Minh đang gọi món thì có một người khách cũng đồng thời gọi giống anh ta.
Chủ quán hét lên một tiếng đã biết, liền bắt tay vào làm việc.
Tần Minh bị giọng nói của vị khách kia thu hút, anh ta vừa quay đầu lại nhìn thì thấy một gương mặt quen thuộc: "Lưu Tử Kiện?"
Lưu Tử Kiện cũng mặc áo ngắn tay và quần đùi, trông rất mát mẻ.
Đối phương cao lớn, thô kệch, cho dù Tần Minh cũng coi như là rất cao nhưng khi đứng cùng đối phương vẫn thấp hơn một cái đầu.
Năm đó, Lưu Tử Kiện và Ngô Khởi Lan có một khoảng thời gian yêu đương ở trường đại học.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Ngô Khởi Lan và Tần Tử Huân chia tay.
"Ôi trời, Tần Minh, sao lại trùng hợp vậy." Lưu Tử Kiện vui mừng khôn xiết khi gặp lại Tần Minh.
Hai người từng là bạn học trong suốt bốn năm đại học.
Bây giờ, ở nơi đất khách quê người gặp được người quen, đúng là một niềm vui bất ngờ.
Hai người lập tức gọi một chai rượu, muốn nói chuyện tâm tình với nhau.
.