Vu Đại Hải đạp xe suốt một chặng đường về phía Bắc, vừa đói vừa khát, trên đường không có một bóng người, chỉ có anh và một chiếc xe đạp.
Càng đi về phía trước, trong lòng Vu Đại Hải càng nặng nề.
Con đường này là con đường chính dẫn đến thành phố T.
Ngày thường đều là những xe ô tô lớn đi qua, không có người đi bộ, hiện giờ chỉ có một mình anh và một chiếc xe đạp, xung quanh không có chỗ dừng chân.
Tối nay, anh cũng chỉ còn cách ngủ đại trên đường cái, hơn nữa còn bị đói.
Vu Đại Hải không biết đứa nhỏ trong thôn nói có đúng không, nhưng bây giờ anh không có phương hướng nào khác, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Hai gã đàn ông dừng chiếc xe vận tải cũ nát lại, lẩm bẩm không biết nói với nhau cái gì.
Sau đó, có một tên đàn ông gầy gò trong đó bước ra, đi thẳng đến chỗ của Từ Triển Bằng.
Tên đàn ông này mặc một cái áo khoác kẻ sọc rộng thùng thình ở trên người, tóc trên đầu thì giống như cái ổ gà, lúc cười lên lộ ra hai hàm răng vàng khè, hắn còn tự cho rằng đó là biểu hiện sự hòa ái dễ gần: "Em trai, em ở đây một mình làm gì vậy?"
Từ Triển Bằng tháo đôi giày vừa mới đi vào, lộ ra đầu ngón chân to, chớp chớp đôi mắt nói: "Ai bảo anh là em đi một mình? Ba em đang ở dưới kia bắt cá kìa."
Từ Triển Bằng giơ tay chỉ về phía trước, ở đó vừa hay có một cái cây cầu.
Cây cầu này cao khoảng ba, bốn mét, bên dưới là một dòng sông nước chảy khá chậm và xung quanh là những cây ngô mọc rất tốt.
Con đường này không gần thôn làng nào, nhưng vẫn có vài mảnh ruộng thưa thớt, cho nên thỉnh thoảng vẫn có người làm việc trên đồng.
"Mặc áo kẻ sọc" nhìn theo cánh tay của Từ Triển Bằng chỉ, thì thấy thấp thoáng ở trong ruộng ngô dưới cây cầu có một cái mũ rơm, không biết có phải người ba mà thằng nhóc này nói hay không.
"À, thế à, ba của em sao lại để em một mình ở lại đây, ở dưới đó có cá à?" "mặc áo kẻ sọc" lại hỏi.
"Có hay không làm sao mà em biết được, em có đi xuống dưới đâu?" Từ Triển Bằng bĩu môi nói: "Anh đi xuống nhìn xem chẳng phải sẽ biết à?"
"Mặc áo kẻ sọc" xấu hổ, hắn dừng lại một lát rồi nói: "Anh không biết bơi." Nói xong, hắn cũng không thèm để ý tới Từ Triển Bằng nữa, quay người đi về phía chiếc xe ô tô.
"Đại ca, thằng nhóc kia đi cùng với người lớn." "mặc áo kẻ sọc" trở lại xe, nói với người đàn ông mập mạp ngồi trên ghế lái.
"Người ở đâu? Sao tao không nhìn thấy, không phải chỉ có một mình nó à?"
"Ban đầu em cũng tưởng thế." "mặc áo kẻ sọc" chỉ tay về phía dưới cầu, nói: "Kia kìa, có một người, đang đội mũ rơm ấy."
"Hừ, mẹ nó, cứ tưởng là kiếm được thêm một đứa nữa, vậy đi thôi, tránh gặp rắc rối." Người đàn ông mập mạp mắng một câu, sau đó bảo tên đàn em lên xe.
Từ Triển Bằng nhìn "mặc áo kẻ sọc" lên xe, mới nhẹ nhàng thở phào.
Cậu bé ôm chặt bánh bột ngô trong lồng ngực, dậm dậm châm, nhìn theo đối phương lái xe rời đi.
Vu Đại Hải đạp xe đạp, nhìn cánh đồng ruộng hai bên đường càng ngày càng ít, trái tim cũng càng thêm lo lắng, đạp xe qua mấy cánh đồng, lên mấy sườn núi, lại nhìn thấy cây cầu phía trước.
Hai gã đàn ông kia vừa mới khởi động xe được hai bước liền quay xe lại, bởi vì gã mập kia nhìn thấy bên dưới ruộng ngô kia là một bù nhìn đội mũ rơm: "Mẹ nó, mày đúng là thằng ngu, đâu là người thật, đâu là người giả cũng không phân biệt được à?"
"Mặc áo kẻ sọc" nhếch mép một cái: "Xa như vậy, em làm sao mà nhìn thấy rõ được."
Hai gã đàn ông nhanh chóng lái xe quay trở lại, Từ Triển Bằng nhìn thấy tình huống không tốt, vội vàng quay đầu chạy, vừa nãy lúc đi ngang qua sườn núi, cậu bé có nhìn thấy một con đường mòn.
Có điều, chân cậu bé ngắn, nên tốc độ rất chậm, hơn nữa cả ngày hôm nay đi bộ một ngày rất mệt mỏi, nào còn sức lực gì nữa.
Hai gã đàn ông dừng xe, không tới hai bước liền tóm được Từ Triển Bằng.
"Được lắm, thằng nhãi ranh, mày dám lừa ông đây, mày tưởng ông đây ngu à." "mặc áo kẻ sọc" mở mồm nói những lời tục tĩu, hai hàm răng vàng khè càng lộ rõ.
Hắn vừa bị đại ca mắng là đồ ngu, nên trong lòng tức giận.
"Buông tôi ra, buông tôi ra, a, cứu với." Từ Triển Bằng bị người ta xách lên như một con gà con, lá gan dù lớn đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, bị "mặc áo kẻ sọc" dọa cho, cậu bé lớn tiếng kêu cứu.
"Đồ vô dụng, còn không nhanh ném nó lên xe." Người đàn ông béo cơ thể toàn mỡ nên chạy chậm hơn gã đàn em hai bước.
Hai tên này đang muốn ném Từ Triển Bằng lên xe, chiếc xe vận tải này kín mít, mở cửa thùng xe ra, bên trong liền lộ ra mấy cái đầu nhỏ, nhìn lướt qua thì tuổi tác cũng không lớn lắm, cơ thể đều bị trói, vẻ mặt kinh hoảng nhìn người mở cửa.
"Đang làm gì thế?" Vu Đại Hải đạp xe lên đầu cầu liền nhìn thấy hai người đàn ông xách một đứa nhỏ.
Tuy không nhìn thấy rõ mặt, nhưng anh vẫn hét lên một tiếng.
Từ Triển Bằng phản ứng nhanh nhạy, hét to: "Ba, ba mau cứu con! Con bị người xấu bắt cóc."
Hai gã đàn ông bị tiếng hét hấp dẫn lực chú ý, vừa định hành động thì bị Từ Triển Bằng cắn cho một cái vào cánh tay, sau đó cậu bé nhân cơ hội chạy trốn khỏi nanh vuốt ma quỷ.
Vu Đại Hải nhanh chóng đạp xe xuống phía dưới, lúc tới gần hai gã kia liền nhảy xuống xe, ôm lấy đứa trẻ đang lao tới.
Từ Triển Bằng dùng hết sức lực chạy thật nhanh ôm lấy anh.
"Ba ơi, bọn họ là người xấu, bên trong còn có rất nhiều em trai." Từ Triển Bằng vừa mới thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ, liền vội vàng nói.
Mặc dù, Vu Đại Hải bị tiếng gọi ba kia làm cho đơ ra một chút, nhưng đầu óc vẫn nhanh chóng tỉnh táo, cơ thể phản ứng nhanh hơn, trực tiếp đi tới chỗ hai gã đàn ông kia.
Hai gã đàn ông kia nhìn thấy tình huống không ổn, định nhanh chóng lái xe, chạy lấy người.
Có điều, Vu Đại Hải không cho hai tên đó cơ hội, anh giơ chân đá cho gã béo kia một cái, vừa hay cái đá này lại ngay dưới mông của hắn, tuy mông hắn nhiều thịt, nhưng vẫn khiến cho gã béo kia kêu thảm thiết một tiếng.
Lúc này "mặc áo kẻ sọc" móc ra một con dao.
* * *
Mắt thấy trời càng ngày càng tối, mà mọi người tìm kiếm vẫn không có tiến triển gì, Từ Thiên Lam đành phải bảo những nhân viên tạp vụ chỗ làm việc của Vu Đại Hải về nhà trước.
Dù sao, bọn họ cũng làm việc mệt mỏi cả ngày rồi, có cơ hội nhất định phải cảm ơn bọn họ, còn lại thì để những người trong nhà đi tìm.
Những nhân viên tạp vụ liền trở về nhà, có hai người nói dù sao về nhà cũng không có người, đứa nhỏ mất tích rất nguy hiểm, nên tiếp tục ở lại phụ giúp tìm kiếm.
Hai người ở lại, một người gọi là Đại Lí, một người khác gọi là Tiểu Mộc.
Bọn họ đều là người độc thân, làm việc trên thị trấn, nhà của họ thì ở nông thôn.
Mấy người lại tiếp tục tìm kiếm, nhưng tranh cũng đã dán hết, chỉ đành phải quay về trước.
Từ Thiên Hồng sắp không chống đỡ được nữa, liên tục nhắc đi nhắc lại một câu: "Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ."
Từ Thiên Lam cũng không muốn nói thêm cái gì nữa, trái tim của cô cũng trùng xuống, bọn họ lại vừa đi vừa hỏi, sau đó trực tiếp đi tới siêu thị.
Trong siêu thị, Ngô Khởi Lan nhìn thấy đám người Từ Thiên Lam trở về, liền vội vàng hỏi: "Thế nào rồi?"
Có điều hỏi xong chị cũng biết là không có tin tức, Từ Thiên Hồng suy sụp khóc "hu hu", tâm trạng của Từ Thiên Lam và những người khác cũng rất nặng nề.
Ngô Khởi Lan thở dài: "Chắc là không có việc gì đâu, chủ tịch huyện Tần cũng đã điều động nhiều người đi tìm kiếm, các đơn vị liên quan cũng hành động.
Anh ấy nói tìm mấy chiếc xe, nếu không có kết quả thì sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm sang những thị trấn xung quanh."
Từ Thiên Lam gật đầu, cô nghĩ, cũng chỉ còn cách đó mà thôi.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Từ Thiên Lam giật mình, cô nghĩ thầm liệu có phải bên Vu Đại Hải có tin tức hay không?
Ngô Khởi Lan vội vàng đi tới nhấc điện thoại: "Alo? Lão Tần à?" Sau đó, chị dùng khẩu hình nói với Từ Thiên Lam "là Tần Minh".
Từ Thiên Lam đang định đứng lên, liền ngồi trở lại.
"Cái gì? Anh tìm thấy rồi à?".