Nhưng sắc mặt của Từ Thiên Hồng đặc biệt kém, tinh thần sầu muộn, hai hàng lông mày vẫn luôn nhíu chặt lại.
Có lẽ cuộc sống hàng ngày cũng không được tốt.
Hơn nữa, không biết có phải do cô nhìn lầm hay không mà lúc Từ Thiên Hồng đưa trứng gà lộ ra vết bầm xanh tím trên cổ tay, nhưng chị ấy đã nhanh chóng che đi.
"Vẫn còn khá tốt, cảm ơn đại tỷ." Quan hệ giữa Từ Thiên Lam và Từ Thiên Hồng khá tốt, chỉ là hai người lấy chồng ở hai thôn khác nhau, Từ Thiên Lam lại không thích về nhà, nên thời gian gặp mặt rất ít.
Mặt khác, hiện tại mỗi người đều lo lắng kiếm tiền để có thể lấp đầy bụng, nào còn thời gian mà gặp gỡ trò chuyện.
"Khách khí cái gì, chị cũng không có cái gì có thể cho em.
Em vừa mới ra ở riêng, cái gì cũng không có, nhanh chóng mua một ít đồ dùng cần thiết đi, có còn đủ tiền không?" Từ Thiên Hồng nói xong, từ trong túi lấy ra cái gì đó.
"Đủ đủ đủ, Đại Hải ở bên ngoài làm việc cũng kiến được chút tiền, trước khi đi cũng có đưa cho em một ít.
Lát nữa, em sẽ đi cửa hầng tạp hóa đầu thôn mua ít đồ dùng cần thiết trước."
"Đủ là được, vậy em đi làm việc đi."
"Chị ở lại ăn cơm đã."
"Không được, chị cũng phải về nhà nấu cơm, không thể ở lại lâu."
"Đại tỷ từ từ đã." Từ Thiên Lam cảm thấy người ta cũng mang đồ tới cho cô, không đưa lại cái gì cũng không được hay lắm, liền cầm một miếng bánh Hạch Đào mua hôm trước ra gói vào giấy, đưa cho chị: "Cũng không phải cái gì tốt, chị cầm về cho anh rể ăn."
Từ Thiên Hồng từ chối mãi không được, đành cầm về.
Sau khi Từ Thiên Hồng về, cô mới bắt đầu nấu cơm, hấp bánh bột ngô.
Bột ngô này rất mịm, Từ Thiên Lam không trộn thêm bất cứ thứ gì, nên sau khi hấp xong bề mặt của nó không thô ráp.
Cô dùng hai quả trứng gà nấu một bát canh trứng cho hai đứa nhỏ ăn.
Chỉ là không có gia vị nên tạm thời đành phải chấp nhận vậy.
Lúc hai vợ chồng ra ở riêng chỉ mang theo chút đồ dùng sinh hoạt cần thiết, như chăn đệm, chậu rửa mặt.
Lúc còn ở cùng với nhà chồng, cô cũng không nấu ăn cho nên đồ dùng nhà bếp đều không có.
Thôn của cô lại không có bán những cái này, muốn mua thì cũng phải đi tới thôn Trương gia mới mua được, hơi xa.
Ăn xong cơm trưa, Từ Thiên Lam khóa cửa lại, ôm hai đứa nhỏ đến nhà Mã Đại nương gửi nhờ.
Cô để hai đứa ở đấy, còn mình thì đi vào trong thị trấn mua đồ dùng, ôm theo hai đứa nhỏ thật sự không tiện chút nào, huống chi cô cũng không đủ sức.
Từ lúc Vu Đại Hải mang theo vợ con ra ở riêng, Ngưu Xuân Hoa mỗi ngày trôi qua không tốt một tí nào.
Người trong nhà đều đổ lỗi cho cô ta tự nhiên kiếm chuyện, kết quả làm Vu Đại Hải đòi phân ra.
Gia đình mất đi một khoản thu nhập lớn, khiến lão thái bà rất tức giận.
Bà ta mắng Ngưu Xuân Hoa là kẻ gây phiền phức, bản lĩnh không có nhưng lại thích gây sự, khiến cho người ta đòi phân gia.
Ba chồng và chồng cũng mắng cô ta quá đáng, chọc vào Từ Thiên Lam, bây giờ làm trò cười cho mọi người.
Người trong thôn hiện tại nhàn rỗi không có việc gì làm, lúc nói chuyện phiếm đều lôi chuyện này ra nói, chê cười nhà họ Vu.
Ngay cả chồng cô ta và Đại Giang cũng không nói đỡ cho cô ta câu nào, họ đều cho rằng vì cô ta gây chuyện nên mọi thứ mới biến thành như bây giờ.
Ngưu Xuân Hoa cảm thấy bản thân rất oan ức.
Ngày thường cô ta có cạnh khóe Từ Thiên Lam như thế nào, cũng không ai nói gì.
Ai biết được lần này lại khiến mọi chuyện căng thẳng như vậy, hơn nữa lúc ấy mọi người cũng xúm vào nói cùng với cô, bây giờ lại đổ hết tội lỗi lên đầu cô ta.
Ngưu Xuân Hoa tức giận tát thằng con gỗ ngược nhà mình hai cái, nhưng lại bị chồng và mẹ chồng mắng mỏ nặng hơn, nói cô ta lấy đứa nhỏ ra để chút giận!
Ngưu Xuân Hoa không thể biện giải cho mình, giận dỗi nằm trên giường, nhưng không ai thèm quan tâm tới cô ta, ngay cả tới bữa ăn cơm cũng không gọi cô ta, Ngưu Xuân Hoa tức giận trực tiếp trở về nhà mẹ đẻ.
* * *
Từ Thiên Lam cầm hai trăm tệ và số tiền mình kiếm được, tổng cộng là hơn hai trăm bảy mươi tệ.
Trước tiên, cô đi mua củi gạo mắm muối và đồ dùng sinh hoạt, cũng không nhiều lắm, đều là những túi nhỏ, tránh cho sau này có dọn đi lại phiền phức, tất cả chỉ hết mười tệ.
Còn dư lại một ít tiền, Từ Thiên Lam định mua nguyên liệu làm điểm tâm.
Sau khi khảo sát thị trường điểm tâm, cô cảm thấy có thể làm được, dù sao cô cũng có thể sử dụng nước trong không gian.
Hiện tại, thị trường điểm tâm ở thị trấn này không có nhiều chủng loại lắm, nhưng bây giờ mới bắt đầu nên cô không nghĩ đến chuyện làm loại mới, trước tiên cứ làm bánh Hạch Đào thử xem phản ứng của thị trường đã.
.