THẬT ĐÁNG TIẾC, EM PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM VỀ ANH

Bánh Bao cầm lấy quả bóng, cười khúc khích ngây ngô với hắn, cười rất vui vẻ.

“Con tên là Phó Tưởng.”

Phó Thời càng kinh ngạc hơn, em gái ngốc không bị nói lắp nữa rồi? Quái thế nào mà nó thậm chí còn biết bản thân tên là Phó Tưởng?

Tần Cận mím môi, tựa hồ là đang áp chế nụ cười nơi khóe miệng, sau đó hắn ngước mắt nhìn về phía Diệp Gia.

“Phó Tưởng, con trả cái này cho mẹ con? Được chứ?” Tần Cận đưa điện thoại cho Phó Tưởng, Phó Tưởng ngoan ngoãn cầm lấy, quay đầu nhìn Diệp Gia, rồi lại quay đầu nhìn Tần Cận, nắm chặt điện thoại trong tay, không di chuyển bước nào.

“Phó Thời, dẫn em vào nhà.” Giọng nói Diệp Gia trầm ổn, mặt không biểu cảm.

Phó Thời đi tới kéo cánh tay của Bánh Bao, Bánh Bao vẫn không chịu nhúc nhích.

“Em gái ngốc, vào nhà thôi.” Phó Thời không kiên nhẫn mà gọi một tiếng.

Bánh Bao vẫn đứng yên, cúi đầu, cắn chặt môi dưới, cái răng nhỏ trắng trắng như răng thỏ, Phó Thời tăng thêm lực kéo cánh tay cô bé: “Đi thôi!”

Bánh Bao bị lôi đi mấy bước, bỗng dưng “oa” khóc thành tiếng.

Không kịp trở tay!

Tất cả mọi người đều không ngờ cô bé đột nhiên sẽ gào khóc lên, Phó Thời người đang kéo ống tay áo cô bé bị dọa một vố, vội vàng buông cô bé ra, giơ hai tay lên đầu để thể hiện sự trong sạch của mình: Anh không hề bắt nạt em!

Cô bé vứt điện thoại, cũng vứt luôn quả bóng trong tay đi, chạy tới bên người Tần Cận, ôm lấy chân anh, cọ qua cọ lại nước mắt nước mũi lên quần anh.

Vẫn cứ khóc không dứt.

Trái tim sắt đá cỡ nào cũng trở nên mềm như bông ngay thôi.

“Ba ơi.” Cô bé khóc như hạt mưa trên hoa lê.

Cái tình huống gì vậy trời! Thật sự coi tên sát nhân xấu xí này thành ông ba của mình rồi ư?

Phó Thời quay đầu nhìn Diệp Gia, vành mắt của Diệp Gia cũng đỏ lên rồi.

Vậy nên rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy! Phó Thời không hiểu nổi.

Tần Cận lại ngồi xổm xuống, Bánh Bao vươn tay, cứ như vậy ôm cổ hắn, cái mũi hồng hồng còn đang chảy nước mũi, miệng thì chảy nước miếng ròng ròng, bộ dạng nheo mắt khóc lóc uất ức, trước kia bị mấy tiểu bá vương bắt nạt cũng không thấy cô bé khóc tới mức như này.

Tần Cận không hề ghét bỏ, dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô bé, lau xong còn xì nước mũi cho bé, Phó Thời nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy hình như hắn cũng không đáng sợ đến vậy, chỉ là nhìn hơi xấu thôi, nhưng đôi mắt của hắn rất là dịu dàng, là loại dịu dàng có thể vắt ra nước ấy.

“Chú đếm đến ba, không khóc nữa nhé?” Giọng nói của hắn rất nhẹ, rất dịu dàng, là ngữ khí dỗ dành con nít, Phó Thời suýt cho rằng hắn và người đâm nhát dao vào người nọ đêm đó là hai người khác nhau nữa.

Bánh Bao vẫn mếu miệng khóc, ôm lấy cổ hắn không chịu buông ra, thút thít gật đầu.

“Một, hai, ba...”

Bánh Bao tức khắc cắn môi dưới, tiếng khóc trong cổ họng nhất thời bị hàm răng chặn lại, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy ra.

Diệp Gia thở dài một hơi, bất đắc dĩ mà nhìn Bánh Bao rồi nói: “Mẹ còn chưa từng thấy con nghe lời mẹ như vậy đâu.”

Trong lời nói tựa hồ có chút ăn dấm chua (*ghen).

“Chúng ta vào trong nhà trước đi.” Nói xong cô xoay người đi vào nhà.

Đã từng tưởng tượng ra vô số cảnh gặp lại nhau, hoặc là lệ rơi đầy mặt, hoặc là cuồng loạn cõi lòng, nhưng giờ phút này đây, tiếng lòng của cô đã được Bánh Bao phát tiết một cách sâu sắc giùm cô.

Phó Thời nhìn hắn một cách kỳ quái, đi theo Diệp Gia vào nhà, một lúc sau, Tần Cận bế Bánh Bao bước vào trong sân.

Mùi hương của gia đình tràn ngập bay đến.

Dù mọi thứ đều rất xa lạ.

Nhưng nơi nào có cô thì đó chính là nhà của hắn.

Sau khi vào nhà, Diệp Gia bảo hắn ngồi ở ghế sô pha, rồi cô vào phòng bếp loay hoay một lúc, không lâu sau, bưng một cốc trà xanh đi ra.

Mặc dù vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng đôi tay đang run của cô đã bán đứng cô.

Run đến mức dữ dội, cô còn giả vờ làm gì nữa?

Người cần giả vờ phải là hắn mới đúng.

“Phó Thời, con về phòng trước đi.” Diệp Gia dặn bảo với Phó Thời người đang dựa vào cửa xem náo nhiệt.

Phó Thời nghe lời nhấc chân rời đi, sau đó lại dừng lại, nhìn Phó Tưởng đang ngồi trên đùi người đàn ông, ôm cánh tay hắn giả vờ làm một con thỏ ngoan ngoãn.

“Tại sao chỉ có một mình con tránh đi?” Cậu có chút bực bội.

Rõ ràng là giữa mẹ và người đàn ông này có vấn đề, tại sao Bánh Bao có thể nghe, còn cậu thì phải về phòng, thiên vị cũng phải vừa phải thôi chứ!

“Nếu như con có thể đem em gái con tách ra khỏi chú ấy thì tốt thôi!” Trên mặt Diệp Gia không chút cảm xúc, nhưng khóe mắt lại có một tia ý cười khó có thể nhận ra.

Phó Thời đi tới kéo kéo cổ áo của Bánh Bao: “Em gái ngốc, theo anh về phòng, anh dẫn em đi chơi máy chơi game.”

Bình thường cô bé thích chơi game với cậu nhất, mặc dù cô bé không biết chơi, một hồi làm bừa, nhưng nhìn thấy hình ảnh trên màn hình thì liền cười ngây ngô.

“Em...em không thèm!” Bánh Bao dứt khoác cự tuyệt.

Con bé này, trước đây cứ mặt dày đuổi theo mông cậu xin cậu chơi cùng!

Phó Thời nhìn người đàn ông trước mặt, thấy Bánh Bao thích người nọ như vậy, cậu thật sự rất bực bội đó nha!

“Sau này anh sẽ không bao giờ để ý đến em nữa!” Cậu đưa ra lời uy hϊếp cuối cùng.

Bánh Bao vẫn cứ là lắc đầu, ôm cánh tay của Tần Cận càng chặt hơn.

Phó Thời tức tối mà xoay người đi lên lầu, tất nhiên cậu không phải là kiểu con nít vô cớ gây rối, Bánh Bao không chịu đi thì cậu cũng phải lo mà về phòng, bởi vì đây là ý của Diệp Tử.

Tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ, âm thanh dài không dứt.

Không khí có chút khô nóng.

Diệp Gia đột nhiên cảm thấy Bánh Bao có chút chướng mắt, giờ phút này người nên ngoan ngoãn rúc vào lòng anh phải là cô mới đúng chứ!

“Tri Duyên...” Một tiếng “anh” kia chưa kịp nói ra tới, Tần Cận đã đặt điện thoại lên bàn rồi nói với cô: “Tôi đến để trả điện thoại.”

Giọng của hắn có chút máy móc.

“Chỉ là...trả điện thoại?” Tông giọng của cô mang chút run rẩy, đôi mắt cũng hơi đỏ.

“Ừ.” Hắn bỗng dưng cười lên, kéo theo vết sẹo trên mặt, trông rất là xấu.

“Cô gì đó à, con gái của cô thích tôi, nhìn bộ dáng mất mát của cô chẳng lẽ... cô cũng thích tôi?” Ánh mắt hắn ngả ngớn, giọng điệu càng là tùy tiện hơn.

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Gia: Anh cứ giả vờ đi, giả vờ tiếp đi!

Phó ca: Chẳng lẽ anh nói sai ư

Bình luận

Truyện đang đọc