THẬT ĐÁNG TIẾC, EM PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM VỀ ANH

Ở cổng ra vào rạp chiếu phim, Diệp Gia mặc một chiếc váy dài màu đỏ, trong tay cầm hai vé xem phim, nhìn những người qua lại trên đường có đôi có cặp khoác vai nhau đi vào rạp chiếu phim.

Nhìn thời gian, đã 7h20, Buổi chiếu phim đã bắt đầu rồi, nhưng Phó Tri Duyên vẫn chưa đến.

Anh từ trước tới nay luôn đúng giờ, không bao giờ lỡ hẹn.

Chắc là gặp việc gì đó gấp rồi.

Diệp Gia hiểu tính chất công việc của Phó Tri Duyên, nhiều tình huống bất ngờ khó lường xảy đến, cô nhìn xuống tấm vé trên tay, hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra cầm một lúc lâu, cuối cùng vẫn do dự mà buông xuống.

Lỡ như anh đang làm nhiệm vụ khẩn cấp, mà cô gọi điện đến thì chẳng phải là làm hỏng chuyện hay sao?

Thôi vậy...

Vậy...có nên tiếp tục đợi hay không đây?

1 phút, 2 phút...nửa tiếng đã trôi qua rồi.

Hay là...đợi thêm chút nữa đi.

Cuối cùng, khi đợi tới 8h thì điện thoại cô cũng đổ chuông, là Phó Tri Duyên gọi đến.

“Anh Tri Duyên!”

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Phó Tri Duyên gấp gáp: “Em đang ở đâu?”

“Em đang ở cổng rạp chiếu phim ạ!”

“Vẫn còn đợi anh?”

“Đúng ạ!”

Phó Tri Duyên nghiêng người nhìn mấy vị lãnh đạo tỉnh ngồi trong phòng, cục Dương không ngừng nháy mắt với anh, ý bảo anh mau chóng cúp điện thoại rồi đi vào trong.

Phó Tri Duyên hơi chần chừ một lúc, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Anh sẽ đến ngay.”

“Em đợi anh!” Diệp Gia cứ tưởng Phó Tri Duyên sẽ hủy hẹn với cô, không ngờ anh vẫn tới đây, tắt điện thoại, trong lòng tràn ngập vui sướиɠ.

Đợi, đợi bao lâu cô cũng đợi!

Lại nửa tiếng nữa trôi qua, Phó Tri Duyên vội vã chạy từ trong đám đông chạy tới, ngay tức khắc, khuôn mặt Diệp Gia tràn đầy nụ cười, cô không khỏi vui mừng nhảy nhót khi nhìn thấy anh.

Cô nhanh chóng chú ý đến cách ăn mặc trang trọng của Phó Tri Duyên, áo sơ mi trắng thắt cà vạt, khoác lên bộ vest chỉnh tề tôn lên thân dài eo rắn chắc của anh, đi trong đám đông rất dễ nhận ra anh, trong nháy mắt Diệp Gia có cảm giác, kiểu người bạn trai có khí chất như vậy mà rơi vào tay cô, quả thực là phí phạm của trời...

Nhất định là...kiếp trước cô đã giải cứu dải ngân hà!

Đợi anh đến gần, Diệp Gia do dự một lúc rồi hỏi: “Anh Tri Duyên phải tham dự dịp quan trọng nào ạ?”

Phó Tri Duyên “ừm” một tiếng: “Mấy vị lãnh đạo trên tỉnh xuống, anh phụ trách tiếp đón, cứ tưởng là kết thúc sớm rồi chạy qua liền, cho nên mới không gọi điện thoại cho em, tiệc tối...bị cục trưởng ép phải tham gia, thực sự không có cách nào, xin lỗi em, anh đến trễ.

“Tiệc tối kết thúc rồi ạ?”

“Chưa, anh rời đi trước.”

“Hả?” Khuôn mặt Diệp Gia lộ rõ vẻ quan tâm lo lắng: “Như vậy có ổn không?”

Đương nhiên là không ổn rồi, hồi nãy lúc anh vào phòng xin phép, cả khuôn mặt của cục Dương như là đông cứng lại, anh ấy chỉ nói một câu: “Việc công việc tư, cái nào quan trọng hơn, cậu tự cân nhắc.”

Một câu nói rất nghiêm trọng.

Phó Tri Duyên có cân nhắc một chút, rồi dứt khoác rời bàn tiệc.

“Ở bên em quan trọng hơn.” Anh sờ sờ đầu cô, sau đó bàn tay to ấm áp của anh tự nhiên nắm lấy bàn tay phải lạnh lẽo của cô, mười ngón tay đan chặt lấy nhau, không chút khe hở hay khoảng trống.

Diệp Gia cứ mơ hồ, để anh nắm tay dắt vào rạp chiếu phim, đột nhiên cảm thấy cho dù đợi thêm 2 tiếng 3 tiếng thì cũng đáng, quá ư đáng giá!

Mấy đôi tình nhân nhỏ được cô ghen tị vừa rồi cũng đổ dồn ánh mắt vào Phó Tri Duyên, thực sự là anh quá bắt mắt rồi! Người đàn ông mạnh mẽ đẹp trai đến mức này thì rất là ít.

Tấm vé khi nãy đã hết hiệu lực rồi, Phó Tri Duyên đi mua lại 2 vé khác, sau đó cùng cô đứng đợi ở cửa, chờ bộ phim bắt đầu chiếu.

Diệp Gia mua trà sữa cho mình, nước suối cho Phó Tri Duyên, cô biết anh không bao giờ thích uống nước ngọt.

Ôm cốc trà sữa, cái miệng nhỏ nhắn hút từng ngụm từng ngụm, cái cổ mảnh khảnh nuốt ừng ực ừng ực, ngốc ngốc.

Phó Tri Duyên không thể rời mắt nhìn cô.

Diệp Gia ngẩng đầu lên, trùng hợp đối mắt với anh.

Phó Tri Duyên không né tránh, tự nhiên thoải mái mà nhìn cô, khuôn mặt chứa nụ cười, ánh mắt đầy dịu dàng và sự yêu chiều.

Diệp Gia chớp chớp mắt, bưng cốc trà sữa tới trước miệng anh: “Anh cũng muốn uống hả?”

Phó Tri Duyên nhấp một ngụm, Diệp Gia cười tươi đến động lòng người, đợi anh uống xong, Diệp Gia ngậm lấy ống hút, cố ý dùng lưỡi liếʍ liếʍ cho anh xem.

Phó Tri Duyên bị cô trêu đột nhiên liền nổi lên ý xấu, nói: “Cần gì phải lòng vòng như vậy.”

“Hử?” Diệp Gia chưa kịp hoàn hồn, anh đã cúi đầu ghé sát người, tay áp lên má cô, ngay khi anh định hôn lên môi cô thì sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Diệp Gia?”

Diệp Gia giật mình nhanh chóng lùi lại hai bước, quay đầu lại, liền thấy Đường Phi đang nhìn cô nhếch mép cười, rồi lại nhìn về phía Phó Tri Duyên: “Phó đội!”

Phó Tri Duyên hậm hực đáp một tiếng, bị cắt ngang thật là khó chịu.

“Sao cậu lại ở đây?” Diệp Gia kinh ngạc.

“Đi xem phim ‘Sherlock Holmes’ đó!” Đường Phi lắc lắc tấm vé trên tay: “Mới đây Lục Cảnh rủ chị đi, chị nói là không có thời gian, hóa ra...” Cậu ấy như hiểu rõ mà nhìn Phó Tri Duyên, cười cười, không nói câu tiếp theo.

Sau đó Diệp Gia nhìn thấy Lục Cảnh từ xa đang đứng dựa vào tường, mặt không chút cảm xúc.

Đột nhiên cảm thấy xấu hổ khi lời nói dối bị đâm thủng.

Đúng là mới đây Lục Cảnh có rủ cô nhưng Diệp Gia không đồng ý, bảo cậu rủ Tô Mễ đi, kết quả không ngờ lại xem chung một rạp.

“Sắc mặt của Lục Cảnh có vẻ đáng sợ.” Diệp Gia ghé sát thấp giọng nói với Đường Phi: “Đừng nói là tức giận rồi nha?”

“Tất nhiên rồi, cái đồ trọng sắc khinh bạn!”

“Cậu giúp tôi giải thích với cậu ta đi.”

“Giải thích kiểu gì đây!” Đường Phi liếc mắt nhìn Phó Tri Duyên ở đằng sau: “Thế này không phải là quá rõ ràng rồi à?”

“..........” Diệp Gia nghiến răng: “Vậy thì nói lời xin lỗi.”

“Không cần thiết.” Đường Phi nhún nhún vai, quay đầu nhìn một cái, phim bắt đầu chiếu rồi, cậu ấy tạm biệt sau đó đi cùng Lục Cảnh vào rạp.

Phó Tri Duyên đi qua, không nói gì cả, nắm lấy tay cô đi vào trong rạp chiếu phim.

Vị trí là do Diệp Gia chọn, ở sảnh phụ, bên hông, ít người, che khuất.

Bình luận

Truyện đang đọc