THẬT ĐÁNG TIẾC, EM PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM VỀ ANH

Diệp Gia vẫn luôn biết, ước mơ của Đào Địch là trở thành một ca sĩ nổi tiếng.

“Khi nào chị đi?” Cô hỏi.

“Hai tuần sau.” Đào Địch ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, mở dù che nắng ra: “Buổi tuyển chọn tài năng sẽ bắt đầu.”

Diệp Gia ôm eo Đào Địch: “Ôi...chị à, em không nỡ xa chị.”

Đào Địch không chút khách khí mà kéo Diệp Gia ra, cười nói: “Được rồi, khi nào nhớ chị thì cứ xem tivi, chị sẽ xuất hiện ở đó.”

“Vậy...chị đi rồi thì cảnh sát Mục...phải làm sao đây?”

Nụ cười của Đào Địch dần dần lặn xuống, cô ấy bình tĩnh nói: “Liên quan gì tới anh ta chứ.”

“Hả? Chị với anh ấy không phải là...”

Ánh mắt của Đào Địch rơi vào cánh cửa của một tiệm xăm hình.

“Tiểu Gia, bọn mình đi xăm hình đi!”

Diệp Gia chưa kịp trả lời thì cô ấy đã kéo Diệp Gia đi vào rồi, lật xem những mẫu hình xăm trong cuốn sổ, Đào Địch hỏi ông chủ: “Có xăm tên được không ạ?”

“Được chứ.”

-

Vì sao lại gọi điện báo cho Mục Sâm, Đào Địch nghĩ, có lẽ như những gì Trần Mục Sơn đã nói, rằng anh có thể bảo vệ được cô.

“Alo.” Giọng anh mơ mơ hồ hồ, bị người khác quấy rầy tỉnh mộng anh rất chi là khó chịu.

“Mục Sâm, là em.”

Giọng cô nhàn nhạt khàn khàn, bên tai còn nghe thấy tiếng gió gào thét.

Trong nháy mắt Mục Sâm liền tỉnh táo, bật người dậy.

“Em ở đâu?” Anh hỏi.

“Trước cửa nhà anh.”

Mục Sâm mở cửa ra, đi ra ngoài nhìn trái nhìn phải, ở cuối hành lang, cô ôm cánh tay đứng bên cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo chiếu khắp người cô, không thể xua tan được, cô quay đầu lại, từ xa cùng anh đối mắt.

Mục Sâm nhìn đồng hồ, đã 11h tối rồi.

Thời gian này.

Người phụ nữ này.

“Anh đi ngủ rồi hả?” Đào Địch bước tới, cô nhìn thấy sự buồn ngủ lim dim của anh.

“Nửa đêm còn phải đi trực.” Mục Sâm giải thích: “Bình thường tôi sẽ không đi ngủ sớm như vậy.”

“Ừm.” Đào Địch đứng ở cửa, không có đi vào.

“Có chuyện gì à?”

“Em đến để tạm biệt anh.”

“.......”

Vào lúc đó, nhịp tim của Mục Sâm đã bị lệch nửa nhịp.

“Em đi thủ đô, ngày mai bay.”

“Còn trở về?” Sau một hồi im lặng, anh hỏi.

“Nếu thất bại thì trở về.”

Có thứ gì đó đang xé toạc trái tim từng chút một, khiến nó đau đớn đến khó thở.

“Vậy tôi...chúc em thành công.” Anh nặn ra một nụ cười khó khăn.

“Cảm ơn.” Đào Địch quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ, bóng cây đang đung đưa, cô nói: “Trễ rồi, anh đi ngủ tiếp đi, ngủ ngon.”

“Ngủ...”

Cô liền xoay người rời đi.

Cộc, cộc, cộc, hành lang trống trải vang vọng âm thanh.

Anh không phân biệt được đó là tiếng nhịp đập của chính mình hay là tiếng bước chân rời đi của cô.

Cuối cùng, anh lao lên phía trước với một bước chân dài, Đào Địch chỉ cảm thấy một sức lực khổng lồ bao vây cô vào một thế giới vô cùng ấm áp và cứng rắn.

“Muốn đến là đến...” Anh từ phía sau ôm chặt lấy cô: “Muốn đi là đi à...không có chuyện đó đâu.”

[Tắt đèn]

Trong phòng làm việc, Đoàn Hiểu Quân bưng một tách cà phê nóng hổi đặt trước bàn của Phó Tri Duyên, Phó Tri Duyên cầm lấy cà phê uống một ngụm, rồi đưa cho cậu ấy một tập tài liệu.

“Phán quyết chung thẩm của Trần Mục Sơn đã được đưa ra rồi, tù chung thân.

Đoàn Hiểu Quân cầm lấy tài liệu, nhìn kỹ dưới ánh đèn rồi lẩm bẩm nói: “Nhiều lần thông qua công ty hậu cần buôn lậu ma túy, lục soát được ở nhà riêng có tới trăm vạn tiền mặt, đồng thời còn có nhiều tài khoản ở nước ngoài...hơn nữa thừa nhận rằng mình là lão Khôn, trùm buôn ma túy lớn nhất ở Lộc Châu và Nam Thành.”

“Cậu tin không?” Đầu ngón tay Phó Tri Duyên xoay bút, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Đoàn Hiểu Quân.

Đoàn Hiểu Quân không trả lời ngay, tin không?

Cậu ấy tình nguyện tin rằng Trần Mục Sơn thực sự có đủ tư cách và tiềm năng để làm lão Khôn, tập đoàn A của ông ta có thể coi là công ty lớn hàng đầu ở Lộc Châu, ông ta thừa sức thao túng giao dịch giữa hai nơi, hơn nữa, thông qua công ty hậu cần mà lấy ‘vải thưa che mắt thần’ rồi tiến hành hoạt động tội phạm.

“Có thể khiến Trần Mục Sơn ngoan ngoãn nghe lời mà chịu hết tội về mình thì lai lịch của lão Khôn này thật sự rất kinh khủng.” Đoàn Hiểu Quân cau mày, trầm giọng nói: “Cũng có khả năng là do bọn mình nghĩ quá nhiều, nói không chừng lão Khôn chính là Trần Mục Sơn thì sao?”

“Gián điệp Ngọc Yết cho tới nay cũng chưa bao giờ nhìn thấy được bộ mặt thật của lão khôn, nhưng cô ấy khẳng định lão Khôn không thể nào là Trần Mục Sơn...” Phó Tri Duyên đứng dậy đi đến bên cửa, nhìn những hạt mưa tí tách ngoài cửa sổ: “Chúng ta đối đầu với lão Khôn đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hắn sẽ phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy sao?”

Nghĩ kỹ thì quả thực đúng như vậy, Lão Khôn giống như một con cáo đã thành tinh, xảo trá, quỷ quyệt, nhìn xa trông rộng... Còn Trần Mục Sơn này thì bốc đồng, cáu kỉnh và thậm chí là... lập dị, thực sự không phải là phong cách của Lão Khôn.

Đoàn Hiểu Quân nhún nhún vai: “Dù sao đi nữa thì đánh ngã được Trần Mục Sơn thì cũng coi như là chặt đứt được một cánh tay của lão Khôn rồi, có lẽ lão ta sẽ tạm dừng hành động.”

Điện thoại trên bàn rung lên, Phó Tri Duyên trượt mở khóa màn hình, là tin nhắn của Diệp Gia gửi đến: “Anh Tri Duyên, ngày mai hẹn hò nhé?”

“Hẹn đi đâu?”

“Ngày mai chiếu bộ phim ‘thám tử Sherlock Holmes’, em muốn...”

“Đồng ý.”

“Vậy...hẹn tối mai 7h ở rạp chiếu phim nhé.”

Đoàn Hiểu Quân nhìn nụ cười thấp thoáng nơi khóe miệng của anh, liền biết được là ai gửi tin nhắn tới, từ xưa nay anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân, núi băng làm ấm lòng nam nhân, chỉ mất một phút thôi.

“Còn nữa, về việc ngày mai lãnh đạo Công an tỉnh đến kiểm tra, Cục trưởng Dương đề nghị anh đồng hành trong suốt hành trình.”

“Hả?” Phó Tri Duyên tay đang cầm điện thoại hơi dừng lại: “Đồng hành?”

Đoàn Hiểu Quân đỡ trán: “Phó đội, anh quên rồi à, hai ngày trước ở trong cuộc họp cục Dương đã nhắc đến chuyện này rồi mà!”

“.......”

Bình luận

Truyện đang đọc