THẬT ĐÁNG TIẾC, EM PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM VỀ ANH

Một tiếng “cạch”, cửa bị khóa trái lại.

Phó Tri Duyên quay đầu lại, cô đang dựa lưng vào cửa, ngẩng đầu ngây ngô cười với anh.

Phó Tri Duyên nhìn quanh căn phòng nhỏ một vòng, căn phòng cho thuê có chút ngổn ngang, một cái giường lớn phủ một chiếc chăn bông màu hồng nhạt mềm mại được đặt ở giữa chiếm diện tích khá lớn, thật sự là không thể không khiến người khác muốn chuyển đi nơi khác.

Căn phòng rất nhỏ rất nhỏ, chia làm ba gian, gian bếp, nơi ngủ và phòng tắm.

Có điều cũng xem như là một ổ nhỏ ấm áp của phòng con gái, tóm lại là có hương vị của con gái.

“Phó đội, anh cứ ngồi tự nhiên, em đi tắm, thay áo quần, tẩy trang...còn cả thay nội y nữa...” Cô nói chuyện cứ dở dở ương ương, ánh mắt mang theo men say lờ đờ nhướng mày nhìn anh: “Anh đừng có đi đó, em...còn có đồ muốn đưa cho anh! Đừng đi đó nha!” Vừa nói cô vừa mở tủ quần áo, bắt đầu lục tung tìm quần áo để thay.

“Phó đội, anh thích cái này, hay cái này?”

Phó Tri Duyên quay đầu, chỉ nhìn thấy trên tay Diệp Gia đang cầm hai cái áσ ɭóŧ có màu sắc khác nhau, một cái màu hoa hồng có viền ren đen, mặt sau là hai dây mảnh màu đen, cái còn lại có ren trắng thuần khiết và hoàn mỹ, thấp thoáng phong cảnh kia, rất có tình thú.

Có thể nhìn ra được là cup B.

Không lớn, vốn dĩ cô còn nhỏ.

Đợi đã! Anh đang nghĩ gì vậy!

Thân dưới của Phó Tri Duyên có một luồng lửa nóng “cọ” một chút liền đốt cháy lên trên...

“Không còn sớm nữa, tôi phải về rồi.” Phó Tri Duyên sa sầm mặt mày.

Diệp Gia vội vàng ném hai cái áσ ɭóŧ vào trong tủ, hoảng loạn nói: “Nếu anh đều không thích, vậy thì em không mặc nữa là được, anh đừng đi mà!”

Phó Tri Duyên đỡ trán, nhìn bóng lưng cô bước vào phòng tắm, sao anh cảm thấy... tối nay anh dường như đã rơi vào hang sói rồi!

Có tiếng nước chảy trong phòng tắm, Phó Tri Duyên hít một hơi thật sâu rồi đem sự chú ý của mình sang chỗ khác, trên bàn của cô là một quyển “Nhật ký ẩm thực bốn phương”, trông rất cũ, nhưng không bị nhăn nheo, hẳn là thường xuyên lật ra xem, nhưng được bảo quản rất tốt và nâng niu. Trên tường dán tờ giấy ghi chú, là lịch dạy học của anh, giờ tan lớp, giờ tan làm và thậm chí cả thời gian anh làm việc ở sở cảnh sát, đều thấy được rõ ràng.

Thần nào, mỗi lần nhận được wechat của cô đều là trúng vào lúc anh rảnh rỗi.

Thoạt nhìn, rất tốn sức làm ra nó.

“Phó đội, anh vẫn còn đó chứ?” Trong phòng tắm truyền đến giọng nói rầu rĩ của cô.

Anh đáp một tiếng: “Còn.”

“Cái kia...em quên lấy đồ ngủ, anh giúp em lấy bộ đồ ngủ ở trên giường có được không?”

Phó Tri Duyên bước đến bên giường, nhìn thoáng qua chiếc váy ngủ trên giường, đưa tay cầm lên, một chiếc váy lụa mỏng manh.

Vào mùa đông rồi mà mặc mỏng manh như vậy đi ngủ?

Anh thật sự không hiểu nổi những sinh vật như phụ nữ, làn da của họ có thể chống lại được cái lạnh của mùa đông sao?

Ánh mắt của Phó Tri Duyên rơi xuống tủ đầu giường, trên đó có một cái huy hiệu màu xanh nước biển dựng thẳng đứng.

Tức khắc cảm thấy có chút quen mắt, Phó Tri Duyên cầm huy hiệu lên, đặt ở lòng bàn tay vuốt ve một chút, thật sự là…rất quen mắt!

Một cô gái nhỏ như cô ấy, làm sao có loại huy hiệu cảnh sát này?

“Phó đội, anh tìm thấy chưa? Nếu tìm không thấy thì em tự ra tìm đó nha!”

“Cô đừng đi ra! Phó Tri Duyên vội vàng bỏ huy hiệu xuống, đi đến cửa phòng tắm, giọng cứng nhắc nói: “Mở cửa.”

Cửa phòng tắm được mở ra một chút khe nhỏ, một cánh tay trắng nõn dính những giọt nước từ trong đó duỗi ra, Phó Tri Duyên chỉ quét nhẹ ánh mắt, liền dời đi chỗ khác, đưa bộ đồ ngủ vào tay cô, rồi xoay người đi.

Một lúc sau, cửa phòng tắm được mở ra, Diệp Gia mặc một cái váy chất dày màu đen, nóng hừng hực đi ra, vùng da ở đùi và giữa cổ hơi ửng đỏ vì nước nóng.

Anh đã cố gắng hết sức để không nhìn cô, nhưng trong khóe mắt anh không tránh khỏi chạm vào một người phụ nữ tươi tắn như vậy, dáng người nhỏ nhắn hoàn hảo trong chiếc váy ngủ, cặp mông săn chắc và đầy đặn, phía trước...phong cảnh làm cho hô hấp của anh có chút rối loạn, nhịp tim không kìm được mà đập nhanh.

Anh thật sự cần phải rời đi!

“Cô nghỉ ngơi cho tốt.” Phó Tri Duyên nói xong liền xoay người đi đến cửa, ở phía sau Diệp Gia một phen nắm lấy tay áo anh, sốt sắng hô lên: “Phó đội, em thật sự có đồ muốn đưa cho anh mà!”

Phó Tri Duyên xoay người lại, Diệp Gia chạy tới giá móc, lấy ra một bình giữ nhiệt hoạt hình trong balo ra, ngượng ngùng quay lại nhìn anh, đi đến trước mặt đưa bình nước cho anh.

“Em chuẩn bị cho trận bóng rổ hồi chiều, nhưng đột nhiên bạn em xảy ra chút chuyện.” Giọng cô trầm hạ thấp, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Bàn tay Phó Tri Duyên dừng lại một lúc, nhưng không nhận lấy, ngước mắt nhìn cô: “Bây giờ tỉnh rượu rồi à?”

Cô không say lắm, vừa rồi đi tắm một trận, bây giờ đã tỉnh hơn một nửa rồi.

Diệp Gia mở nắp bình giữ nhiệt ra, mùi rượu vang thơm phức toát ra ngoài, không khí tràn ngập men say mập mờ, Diệp Gia chạy đến tủ lấy ra hai ly rượu đế cao, rồi rót hai ly rượu táo quế, bưng ra đưa cho Phó Tri Duyên một ly.

“Chẳng lẽ uống một ly này sẽ làm cho anh say sao?” Diệp Gia nâng ly rượu lên với anh: “Phó tiên sinh, anh có dám uống không?”

Phó Tri Duyên khẽ liếc cô một cái, ở đâu ra kiểu con gái như thế này, nửa đêm nửa hôm lừa đàn ông về nhà mình, ăn mặc thành như vậy, còn muốn uống rượu với anh ta nữa chứ...

Cô mới bao lớn chứ!

“Phó tiên sinh không dám uống rượu của em à!” Khóe miệng cô cong lên, đặt ly rượu kề đôi môi, nâng cao cái cổ trắng ngần thon dài, chất lỏng màu đỏ từ khóe miệng chảy ra, trượt qua cái cằm trắng nõn và cổ cô, thấm vào phong cảnh trước ngực.Uống xong ly đầu tiên, Diệp Gia lại muốn uống tiếp ly rượu trong tay anh, ngay khi môi cô vừa chạm vào thì Phó Tri Duyên liền đoạt ly rượu trong tay cô, không chút do dự mà một hơi uống cạn.

Hương thơm tinh khiết của rượu đỏ vương vấn trên đầu lưỡi, kèm theo mùi hương của táo và cây quế, vị rất đậm đà và thơm ngọt ngào, vị chua có chút chát, nhưng sau khi nhấm nháp kỹ thì sẽ thấy ngọt.

“Uống ngon không?” Diệp Gia mong chờ mà nhìn anh.

Phó Tri Duyên gật gật đầu.

“Muốn uống nữa không?”

Cô không đợi anh trả lời, liền chạy vào bếp loay hoay một lúc, lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt, trong bình chứa đầy rượu táo quế, là phần hôm nay cô làm dư.

“Đây! Đem về từ từ uống!” Cô đưa bình giữ nhiệt cho anh, anh ngẩn người một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy.

“Cảm ơn.” Anh đứng cạnh cửa nói.

Xem ra hôm nay không giữ anh lại được rồi!

Chính nhân quân tử, Phó Tri Duyên.

Diệp Gia mỉm cười ngọt ngào với anh, tiến lại gần anh, cô vòng tay qua eo anh đến tay nắm cửa phía sau lưng anh.

Cơ thể của Phó Tri Duyên căng cứng, mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cô vẫn còn mang theo hương thơm mùi rượu xộc vào lỗ mũi anh.

“Lạch cạch” một tiếng, cửa phòng bị mở ra.

Phó Tri Duyên vội vàng thay giày, đi ra ngoài.

“Tôi đi đây.” Anh nói xong liền xoay người.

“Phó tiên sinh, rượu này...”

Phó Tri Duyên quay đầu lại, vẻ mặt không hiểu mà nhìn cô.

Vốn dĩ muốn nói, vì anh đã uống rượu kết hôn của cô rồi thì anh là người của cô rồi nha!

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Phó Tri Duyên, cô liền sửa miệng: “Hôm nay cảm ơn anh, đã ở cùng em lâu như vậy.”

“Cũng cảm ơn rượu của cô.” Anh gật gật đầu với cô: “Làm phiền rồi.”

Diệp Gia đóng cửa lại, dựa lưng vào tường, trong tay vẫn cầm cái ly rượu mà anh đã uống, giơ lên nhìn tỉ mỉ, trong ly vẫn còn một ít rượu đỏ lành lạnh, Diệp Gia xoay xoay cái ly một vòng, tìm thấy dấu vết mà anh đã in đôi môi xuống.

Cô đưa ly rượu lên sát cái mũi nhỏ, hít một hơi dài rồi thè đầu lưỡi hồng hồng ra, liếʍ nhẹ lên miệng ly.

Trong lòng... rung động một trận.

Trong phòng, còn tràn ngập... mùi hương của anh.

Mùi rượu thơm nhẹ làm cô say mê, ôm ly rượu, cô bước nhanh cước bộ đi vòng quanh trong phòng, hết vòng này đến vòng khác, tựa như một con bươm bướm đang bay.

Cuối cùng, ngã người xuống chiếc giường lớn mềm mại.

Làn da cọ sát vào drap giường trơn bóng và mềm mịn.

Cô say rồi...

Bình luận

Truyện đang đọc