THẬT TỐT VÌ CÓ ANH BÊN ĐỜI


Lúc này tại một đất nước xa xôi, ở một căn phòng rộng lớn, có hai nhân ảnh đang đôi co rất kịch liệt đồ đạc ngỗn ngang, một người trong trạng thái tức giận không kiểm soát, một kẻ khác lại tương phản bình tĩnh đến lạ.
- Rầm..

Tại sao chị lại giấu em chuyện quan trọng như vậy.

Em cần phải về nước, chị đặt vé máy bay ngay cho em.
- Em về thì có thể giải quyết được chuyện gì? Chị đã nói với em hành động theo cảm tính chỉ khiến tình hình thêm tệ hại.

Em lấy thân phận gì hả? Đối với những chuyện liên quan đến cô bé ấy, em luôn không suy nghĩ trước sau, mặc kệ hậu quả.

Em đừng quên bản thân là người của công chúng.
- Đây là chuyện riêng của em, chị quản cũng quá rộng rồi đi.

Cô ấy là bạn thân nhất của em.
- Hảo.


Trừ phi em sa thải chị đi, còn không nếu vẫn là quản lý, vấn đề ảnh hưởng hình tượng cũng như sự nghiệp của em chị phải quản.

Mọi chuyện ở đây cũng gần như hoàn tất, chị cũng đã đặt vé, hai ngày nữa chúng ta khởi hành về nước.
Tại sân bay Nhất Sơn ở Nam thành đông đúc người ra vào, nơi hai con người kia đang muốn về, từ cửa ra của hành khách nhập cảnh, một bóng dáng thon dài, mái tóc xoăn màu hạt dẻ, cùng gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn với cặp kiếng thời trang, bộ váy tím ngang đùi được xẻ tà, cùng áo khoác vải nâu bên ngoài khiến cô gái trông hấp dẫn,
- Tiểu thư, xe đã được chuẩn bị.
Một người đàn ông trung niên cung kính dời bước đến bên cô gái trẻ, sau đó theo sự điều động, cả hai lách người qua đám đông hướng về chiếc xe đang đỗ bên ngoài.
Loáng thoáng thấy cô gái nở nụ cười, đôi chân nhịp nhàng, ánh mắt sâu thẳm bên dưới chiếc kính râm khiến người ta không tài nào đoán được, một tay cầm điện thoại để bên tai, âm thanh ngọt ngào, mang theo chút làm nũng, lay động lòng người.
- Dì à, dì khỏe không? Con đã về rồi ạ, lần này con không đi nữa! Dì cứ trêu con hoài..

Anh ấy..

Vâng, con sẽ đến..
Chiếc xe màu đen sang trọng lướt nhanh khi chủ nhân đã vào vị trí, rời đi trước ánh mắt hâm mộ cùng cảm thán của người xung quanh.
- Cô gái ấy là người nổi tiếng sao? Oa, trông khí chất ghê..
* * *
* * *
Mộ Dung Trạch sau khi thưởng thức món ăn xong thì tiếp tục với công việc đang dang dở.
Còn Sở Tịnh Nhiên muốn về nhà nhưng lại nhớ ý định hôm nay đến công ty để làm gì nên đắn đo không biết mở lời như thế nào, cứ loay hoay bên kệ sách trong thư phòng, lâu lâu lén nhìn Mộ Dung Trạch.
Anh được trời ưu ái sở hữu gương mặt không tì vết, góc nghiêng hoàn hảo, khi anh chăm chú làm việc trên máy tính cùng các loại văn kiện trước mặt, lại càng nổi bật phong phạm khí chất toát ra trên người anh, rất cuốn hút, rồi lại mang đến cảm giác kính ngưỡng không cách nào tiếp cận, điều đó làm cô muốn bản thân là một ngoại lệ, phá vỡ sự ngăn cách đó.
Mộ Dung Trạch anh tự nhận là người trầm ổn, nhưng hôm nay trong văn phòng có một người khác, cứ phản phất mùi hương nhàn nhạt nơi chóp mũi, cùng ánh mắt tỏa sáng lén lút ngắm từ kệ sách gần đó, khiến anh không tài nào tập trung.
Cũng nhớ lại dáng vẻ suốt bữa ăn có chút ngượng ngùng đáng yêu kia, rõ ràng cô muốn nói rồi lại thôi, dù cô che giấu rất khá, nhưng vẫn bị anh phát hiện.
- Rốt cuộc cô ấy muốn nói gì?
Dù biết được điều đó nhưng anh không mở miệng tiếp tục làm việc, anh chỉ đang chờ xem cô có thể nhịn đến bao giờ.

Một thương nhân điều cần học rất nhiều trong đó kiên nhẫn chờ mồi cắn câu là yếu tố quan trọng.
Sở Tịnh Nhiên không biết suy nghĩ hiện tại của Dung Trạch, cô chỉ làm theo suy nghĩ của bản thân, quyết định đi pha cà phê.

Nhưng khi đến quầy pha chế lại chần chờ vì có nhiều loại, với không biết thường ngày anh thích vị nào đắng hay ngọt.

Nghĩ nghĩ cô chọn theo khẩu vị của bản thân một ly Espresso Romano chút đường và dùng với một miếng chanh nhỏ để tạo ra một hương vị độc đáo.

Sau khi làm xong lặng lẽ tiến vào phòng đặt lên bàn, hương vị cà phê lan tỏa, khiến vị trên bàn dừng lại động tác.
Nhìn ly cà phê trên bàn Mộ Dung Trạch bất giác nhíu mày, nhưng chợt nhận ra người pha là ai, ánh mắt chờ mong phát ra tia sáng nhỏ anh lại không thích nhìn thấy vẻ ảm đạm bèn cầm lên nhấm thử.
- Khụ..

Ừm, cũng không tệ.

Em đây là ý gì, sao lại pha cà phê cho tôi?
- Phù..

may ghê.

Em pha cho lão công là chuyện rất lạ sao, cần có lý do?
Anh lại nhấp một ngụm cà phê cảm thấy đúng là không tệ.
- Chỉ có một cơ hội, em bỏ qua thì không cần bàn nữa.
Sở Tịnh Nhiên cũng giật mình, anh đoán ra gì sao? Sao lại nói như vậy? Không chần chừ nhiều cô liền nói.

- Em muốn tìm việc, à ý em là muốn đi làm.
- Hửm? Em thiếu tiền? Đi làm rất vất vả, em chưa từng..

chỉ cần hưởng thụ vị trí thiếu phu nhân là được.
- Em không phải tùy hứng, em không muốn suốt ngày quanh quẩn ở nhà trở nên không có ích như vậy, lúc trước đã qua là em không hiểu chuyện, em muốn tìm lại chính mình.

Em không có kinh nghiệm nhưng em sẽ học hỏi.

Em hy vọng anh ủng hộ.
Ánh mắt kiên định, cháy bỏng cho thấy cô đã chắc chắn với lời nói bản thân.
- Tôi nhớ là em tốt nghiệp chương trình đào tạo ngôn ngữ.

Em mất trí nhớ có ảnh hưởng đến khả năng phiên- biên dịch của bản thân không?
Sở Tịnh Nhiên đơ người mất mấy giây, phải rồi sao cô quên mất ngành học của cô và Dương Mộng Hàm khác nhau..


Bình luận

Truyện đang đọc