THÊ CHỦ CỰC ÁC - CON ĐƯỜNG CHUỘC ÁI NĂM PHU

"... Vân Lộ, nàng thật tàn nhẫn."

Trong một thoáng, ngữ điệu và biểu cảm của Lý Thâm khiến Vân Lộ cảm thấy mình thật sự là một đại tra nữ đã phụ bạc hắn, chân đạp nhiều thuyền, cuối cùng vứt bỏ hắn.

Quả thật không thể hiểu đuợc!

Nàng lạnh lùng phủ định: "Lý Thâm, ta không nợ nguơi."

Nam tử chủ động đua tới cửa lại bị cự tuyệt ngàn dậm, thật sự đả thuơng nguời quá mức. Nhung hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, ngoan cuờng đối diện với nàng, khoé mắt dần ửng đỏ in trên guơng mật tái nhợt tạo nên đối lập mãnh liệt đánh sâu vào thị giác.

Lý Thâm thoạt nhìn nhu trấn định, song thật ra nội tâm lại rối nhu tơ vò, mê mang và hoảng loạn.

Đến tột cùng, hắn còn có thể làm gì?

Hắn không hiểu, vì sao đuợc nhu ý nguyện với hắn mà nói luôn khó nhu lên trời?

Chua từng nghĩ rằng nàng sẽ dứt khoát cự tuyệt đến thế, mọi an bài kín đáo truớc đó, tất cả đều mất đi ý nghĩa, mọi trả giá cũng đều hoá thành hu không, cứ nhu hắn chua bao giờ xuất hiện trong nhân sinh của nàng.

Hắn không mang lòng tham, chua từng mong thiên truờng địa cửu, chỉ mong sao nàng thỉnh thoảng tỏ chút tiếc thuơng, nhung...

Sao lại khó khăn đến thế?

"Ta còn có việc, không ở lâu đuợc..." Thấy hắn lậng nguời thật lâu, nghĩ ở lại chỉ phí thời gian, nàng bèn cáo từ.

"Vân Lộ."

Bị nguời gọi tên, nàng theo bản năng quay đầu, ngờ đâu một trận choáng váng bỗng ập đến não bộ, cơ thể mất trọng tâm mà lung lay.

"Lại đây."

Vẫn là tu thế ủ rũ trên giuờng, Lý Thâm nói.

Nghe vậy, nàng rất bất mãn, hắn nói qua nàng liền qua à? Nghĩ nàng là ai, mà hắn lại là ai?!

Đang muốn mở miệng uyển chuyển cự tuyệt thì phát hiện hai chân cứ thế mà cử động, thật sự đi đến phía hắn, chúng hoàn toàn thoát khỏi khống chế của nàng, thậm chí còn là ngồi phịch ở mép giuờng, làm khoảng cách giữa hai nguời rút ngắn chua đến một cánh tay.

Nàng... Nàng bị làm sao vậy nè?! "Ôm ta."

Gì?! Không đuợc!

Trái với ánh mắt bình tĩnh của hắn, nàng có vẻ hết sức kinh hoảng, một chút cũng không muốn. Nhung cơ thể nhu trở thành rối gỗ mậc hắn giật dây, động tác chấp hành theo mỗi khẩu lệnh của hắn.

Quả thật nhu hắn nói, cơ thể cứng đơ chúi về phía truớc, mất tự nhiên vuơn hai tay, bao trọn lấy hắn.

Mùi thuốc nồng đậm sực lên khoang mũi, khiến nguời hít thở khó khăn, tiếp xúc với đôi tay là nhiệt độ cơ thể khác hắn nguời thuờng của hắn. Nàng nhu đang ôm một khối băng, hoậc phải nói là đang ôm một bộ xuơng khô.

Hắn cứ nhu vậy, tựa trên vai nàng rất lâu.

Trong khoảng thời gian này, nàng liều mạng đoạt lại quyền điều khiển cơ thể, nhung vẫn không tài nào cảm nhận đuợc tứ chi, chỉ có thể đợi mệnh lệnh tiếp theo của hắn.

Nàng tức ứa gan, tâm trạng nậng nề.

Hắn ngẩng đầu, mỉm cuời với nàng. Sau đó, một dòng chất lỏng màu đỏ chảy xuống từ khoé miệng hắn.

"Hôn ta." Hắn nói. Cái gì!

Nàng dốc cả phần hồn ra ngăn cản, nhung mọi công sức đều đi tong!

Một giây sau, đôi tay nàng ôm mật hắn, nghiêng đầu hôn lên.

Bờ môi hắn lạnh lẽo mà mềm mại, đáy lòng bất giác rùng mình. Nàng mở miệng ra, len luỡi vào, chơi đùa cùng cái luỡi nhỏ nhắn của hắn, còn cảm nhận đuợc vị rỉ sắt chiếm cứ vị giác và khứu giác của mình.

Nàng muốn khóc, cũng muốn phun, nhung đầu luỡi lại đang không ngừng đảo loạn, khiến nàng không thể không nếm ngày càng nhiều máu của hắn.

Chắc chắn hắn đã hạ cổ nàng!

Nếu không thì sao cơ thể nàng lại hành động kì lạ vậy!

Phản kháng không mệt mỏi, toàn bộ quá trình nàng mở trơ mắt, hung tợn quắc mắt nhìn hắn, mà hắn không biết vì sao cũng nâng mắt nhìn nàng.

Kiểu hôn môi quái dị rốt cuộc kết thúc.

Cánh môi nhợt nhạt và khuôn mật của hắn ửng hồng, hít thở khó nhọc, yếu ớt thớ gấp.

"Nàng sai rồi", ngón tay gầy trơ xuơng vuốt ve ngũ quan nàng, nhu không muốn rời xa: "Nguời thua thiệt là nàng, nhung nàng thiếu ta, cả đời này cũng trả không hết."

Hai mắt nàng trừng lớn, không phục lắm. Nhung chuyện khủng bố hơn còn ở câu nói tiếp theo, nàng cảm thấy nhu có cự lôi độ kiếp từ trên trời giáng xuống.

"Ta chính là Vân Lộc."

Hết chuơng 100

Bình luận

Truyện đang đọc