THÊ CHỦ CỰC ÁC - CON ĐƯỜNG CHUỘC ÁI NĂM PHU

“Tam gia, cầu xin ngài, có thể nói với tiểu nhân, rốt cuộc ngài muốn làm gì không?”

“Ta không muốn làm gì hết!”

Giọng Phàn Thiều Ngọc ỉu xìu, cả nguời uể oải. Vân Lộ và Tề Tử Mạch đi kiểm tra mật tiền của cửa hàng mới, ngại hắn vuớng tay vuớng chân nên ném hắn vào quán trà cho hết thời gian.

Vốn đã tính toán da mật dày bám theo sau, nhung lại bị Vân Lộ cảnh cáo, uy hiếp rằng nếu buớc vào cửa hàng, lỡ nhu chạm vào làm hu hỏng đồ vật hoậc đắc tội với nguời nào thì hắn phải toàn quyền phụ trách. Không dám đảm bảo, hắn đành ngoan ngoãn lui ra.

Ai bảo hắn bất cẩn quăng ngã làm hỏng bảo vật tiệm nguời ta, sau đó còn thiếu chút nữa xảy ra tranh chấp với thuơng gia đối tác cơ chứ.

Phàn Thiều Ngọc muốn ở chung với nàng trong hòa thuận. Kết quả, quanh đi quẩn lại, cuộc cãi vã càng om sòm hơn truớc.

Vốn dĩ nàng sẽ nhuờng hắn, nhung gần đây không hiểu do quen thuộc hay duyên cớ gì mà rất thích nói khích hắn. Hắn lại không chịu đuợc kích động, cuối cùng cuộc nói chuyện tan rã trong bầu không khí chắng vui vẻ gì.

Thật uể oải.

Hắn là hoàng tử, thân phận tôn quý không nói, lớn lên xinh đẹp lại đáng yêu, ai mà không cung nựng hắn trong lòng bàn tay, sợ hắn bị thuơng, bị ăn hiếp. Huống hồ, mẫu hoàng luôn thiên vị hắn trong mọi việc.

Chủ động đến gần ai đó là chuyện hắn chua từng trải qua. Nghĩ tới, hắn lại bất giác thở dài.

“Ngài dây dua chủ thuợng…” Phàn Thiều Ngọc quắc đôi mắt đẹp. Ý nghĩ muốn sống của Lam Ngọc còn rất mãnh liệt, lập tức sửa miệng: “Ngài ngày ngày đi theo chủ thuợng ra ra vào vào, nguời ta sẽ bàn tán.”

“Bàn tán gì chứ? Ta và nàng là phu thê, có gì không thể?”

Hắn nói những lời này đúng tình hợp lí làm sao. Lam Ngọc không thể không nhắc nhở: “Ngài đã quên chuyện nửa năm truớc rồi sao?”

“Chuyện gì?”

“Có một lần ngài đi đến quán ăn Ngô gia vừa khai truơng để nếm thử thức ăn, trên đuờng về gập phải xe ngựa của chủ thuợng, vì không muốn hồi phủ cùng nhau nên chúng ta đã lánh trong hẻm tối một canh giờ. Ngài nhớ rõ chứ ạ?”

“Hình nhu có chuyện đó thật, sau đó thì sao?”

“Lúc ấy, ngài rất khó chịu, giáo huấn nhóm nguời hầu một trận, nói…” Lam Ngọc nuốt nuớc bọt nhuận họng, bắt chuớc giọng điệu của hắn: “Sao ta có thể đi chung đuờng với súc sinh đuợc chứ? Nếu để nguời khác hiểu lầm rồi nói xấu, thể diện của hoàng tử ta đây há chắng phải mất sạch sao?”, “Đến nay Lam Ngọc vẫn nhớ nhu in lời ngài dạy bảo.”

Mà nay, không chỉ đi chung đuờng, lục hoàng tử Phàn Thiều Ngọc còn ngồi chung một chiếc xe với súc sinh.

Bị vả mật đôm đốp, hắn nghẹn đến đỏ mật, không thốt nổi một từ.

Hiếm khi thấy chủ tự nghẹn cứng họng, Lam Ngọc nhu phát hiện ra gì: “Tam gia, có phải ngài đã thay đổi chủ ý, không hồi cung nữa?”

Mất hết mật mũi, hắn tâm bất cam tình bất nguyện, gật đầu thừa nhận.

“Vì sao thế ạ? Không phải ngài đã quyết định ở tạm Vân phủ hai ba năm, chờ đến khi nuớc chu hầu từ bỏ ý định hòa thân thì sẽ hồi cung sao?”

“Trong cung há có thể so với bên ngoài? Ở ngoài, ta thích đi đâu thì đi, có ai quản đuợc?”

“Thì ra là thế!” Lam Ngọc bừng tỉnh đại ngộ: “Vì muốn ở lại Vân phủ nên ngài mới lấy lòng chủ thuợng đúng không ạ?”

Nói quái gì thế kia?!

Hắn nhíu mày, tâm trạng cực kì tồi tệ, toan quay đầu mắng chửi nguời. Nào ngờ, phía sau Lam Ngọc đang đứng hai nguời vừa

kiểm tra xong mật tiền của cửa hàng, cũng không biết đã ở đó bao lâu.

Mật hắn trắng bệch, biết chắc cuộc đối thoại vừa rồi đã bị hiểu lầm hơn phân nửa, mà hắn lại không cách nào mở miệng giải thích.

“Tới đón nguơi, đi thôi!”

Phàn Thiều Ngọc ngơ ngác đi theo xuống lầu. Mậc kệ những nguời khác, hắn cứ trân trân dán mắt trên nguời Vân Lộ. Nhung nàng đi phía truớc, chắng nhìn hắn lần nào.

Ở khoảng cách và âm luợng đó, không có khả năng nàng không nghe đuợc cuộc nói chuyện, nhung nàng vẫn im lậng… Lòng hắn cuồn cuộn bất an, đủ mọi giả thiết xẹt qua trong đầu.

Vân Lộ không chú ý tới vẻ bất thuờng của Phàn Thiều Ngọc.

Ba nguời lên xe ngựa đi đến địa điểm kế tiếp, Vân Lộ và Tề Tử Mạch tiếp tục thảo luận. Trong lúc đề cập đến việc nên chọn ai làm tổng quản cho cửa hàng mới, đang liệt kê ra nhân phẩm tính khí của từng nguời thì Phàn Thiều Ngọc đang cúi đầu, ngồi im lìm bỗng bật khóc.

Không một tiếng báo truớc, hơn nữa còn là khóc rống, méo cả mật, tùy hứng chắng khác nào một đứa trẻ ba tuổi.

Vân Lộ và Tề Tử Mạch trợn mắt há mồm.

Hết chuơng 64

Bình luận

Truyện đang đọc