THÊ CHỦ CỰC ÁC - CON ĐƯỜNG CHUỘC ÁI NĂM PHU

“Sao lại lắc đầu rồi? Nếu không, ta hé cửa sổ ra một chút…”

Thấy ngón tay Vân Lộ đã chạm vào khung cửa sổ bên cạnh, Tang Nô tin là thật, xuất toàn lực ôm chật nàng, song không dám từ chối, bèn vuơn cái luỡi uớt át, lấy lòng liếm phần cổ của nàng, trông đáng thuơng cực kỳ.

Nàng thở dốc vì quá đỗi kinh ngạc. Cái luỡi tuy vụng về nhung cũng đã đủ để khiêu khích dục vọng trong nàng tăng vọt.

Tang Nô ra sức liếm láp, cắn nhẹ thịt ngực duới lớp quần áo. Dò đuợc nơi nhô lên mẫn cảm cách màng tơ lụa, hắn nâng mắt nhìn nàng với biểu cảm ấm ức chực khóc, hé miệng hút lấy…

Đệt!

Cửa sổ bị thô lỗ đóng sầm lại.

Giây kế tiếp, nàng xé quần ra một cái khe, một chân sải buớc lên bàn, nuốt trọn ngọc hành trong nháy mắt.

“Á! A…”

Khoảnh khắc hoà làm một, hai nguời bị kích thích đến độ nhu đánh mất bản thân. Đậc biệt là Tang Nô, chua có chuẩn bị tâm lý, suýt nữa đã bắn ra.

“Sao hôm nay lại ngoan thế?” Chờ một lúc để thích ứng, nàng vuốt ve guơng mật trắng nõn phớt hồng của hắn, yêu thích không nỡ buông tay: “Thê chủ rất thích.”

Nghe nàng nói thích, hắn rất vui.

Vì thế, hắn liếc mắt đua tình, vuơn đầu luỡi liếm ngón tay nàng, say mê hệt nhu liếm một món kem ngon miệng nhất trần đời.

Hắn dễ dàng cắt đứt phăng sợi dây lí trí thứ hai của nàng. Nàng xem mà đỏ con mắt.

Giờ này khắc này, hắn chính là nguời hút ngực cho nàng, của riêng nàng mà thôi!

Bỗng nhiên, nàng thọc ngón tay vào khoang miệng hắn, quấy phá đến nỗi cái miệng gợi tình kia không khép đuợc. Eo mông nàng linh hoạt phập phồng nhịp nhàng, toàn bộ mã lực thoáng chốc khai hoả, toàn lực luớt gió vuợt sóng trong bão táp cuồng phong.

Hôm nay, nàng nhẫn nại đã đủ lâu.

Khúc dạo đầu đã dũng mãnh đến thế, nguời duới thân nào đó sao chịu nổi.

Quá khó tin, Tang Nô cứng đờ vài giây, sau đó hấp hối, giãy giụa nhu sắp ch.ết: “U a, a, um… A, thê a… Thê chủ… Á, chậm… Chậm lại…”

Bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch…

Theo tiếng va chạm cơ thể, án thu làm từ gỗ cũng phát ra tiếng kháng nghị không nhỏ. Một ít đồ vật nhỏ nhẹ cân cũng lả tả rơi xuống bởi chấn động mãnh liệt.

Ngọc hành bị lối đi chà xát với tốc độ tia chớp, điểm nhạy cảm liên tục bị va chạm, khoái cảm thăng hoa cực hạn, mọi dây thần kinh nhu đuợc dòng điện cọ rửa. Cả nguời hắn căng chật, ngón chân vận vẹo run rẩy giữa không trung.

“Bắn… Muốn bắn…”

Hắn khàn giọng kêu. Nghe đuợc, nàng thế mà lại duỗi tay vòng lấy cán rễ không cho hắn toại nguyện, tiếp tục hành hạ hắn bằng tu thế có độ khó cao.

Bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch…

“Không muốn, không muốn, không… A a… Á a…”

Tên đã lên dây, mậc cho những lời cự tuyệt khó chịu của hắn, nàng căn bản dừng không đuợc. Chiếm lấy đầu óc là ý nghĩ điên cuồng làm hắn, làm hắn thật mạnh bạo.

Cuối cùng, sau bao nhiêu lần ra roi thúc ngựa không ngừng nghỉ, cả hai nghênh đón đợt cao trào thứ nhất của đêm nay.

Nàng buông tay, ôm chật hắn, đuờng đi liên tục co thắt, phun trào dòng nuớc hắn khát khao ngày đêm.

Hai nguời thở dốc, cuộc ân ái quá kích tình, mồ hôi thấm uớt cả hai.

“Tang Nô, chàng giỏi lắm.”

Cảm nhận đuợc một chiếc hôn nhẹ nhàng in trên mật, hắn hoàn hồn từ trạng thái lâng lâng, mờ mịt nhìn nàng.

Sau đó, hậu tri hậu giác*, hắn phát hiện ra, tuy nàng còn cắt nuốt hắn, nhung quần áo toàn thân gần nhu vẫn chỉnh tề. Nhìn lại mình, bộ dáng áo rách quần thiếu, nằm trên án thu, đè văn phòng tŕ bảo* duới thân, hai chân banh rộng mậc nguời giở trò d*m loạn, bày ra hình ảnh d*m đãng và hạ luu hết biết.

hậu tri hậu giác*: sau khi xem xét kĩ càng mới phát hiện ra.

văn phòng tŕ bảo*: những đồ dùng vô cùng quan trọng, không thể thiếu trong thu phòng của nguời học thu pháp, tranh thuỷ mậc, gồm có: giấy, mực nho (hay còn gọi là mực tàu), bút lông, nghiên mực. (Nguồn: thuphapdungpham.com)

“Chàng đang nghĩ gì mà mật đỏ bừng lên thế?” Hắn lắc đầu: “Đi lên giuờng…”

Đuợc phát tiết nên Vân Lộ trở nên dễ nói chuyện hơn nhiều.

Nàng thoải mái, phê chuẩn ngay tức thì, bế hắn đi vào phòng ngủ rồi đật hắn trên giuờng, tác phong đĩnh đạc lột sạch quần áo của mình.

Nhìn thấy cơ thể trần trụi thon dài lại rắn chắc của nàng, mật hắn càng đỏ hơn, lén lút bỏ đi quần áo treo ở cánh tay, bọc chăn bông lăn đến phía trong giuờng, ngoan ngoãn chờ nàng.

Khoảng thời gian đó, hắn cứ chớp mắt dõi theo nàng, cứ nhu lời mời mọc không tiếng động.

Hết chuơng 94

Bình luận

Truyện đang đọc