THE GAMER HỆ THỐNG

- Mày có thể tìm được tung tích của tao thì cũng khá đấy - Kuro nhìn hắn nói - mày là thợ săn hải tặc đúng không?

- Thợ săn hải tặc? Mày nhầm rồi, tao cũng là hải tặc giống mày thôi - hắn đáp - chỉ là tao thích cướp của những tên hải tặc như mày thôi.

Kuro không tỏ thái độ mà vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt.

- Giống như lũ Shichibukai kia sao? Kẻ như mày quả đúng là sự sỉ nhục vào 2 chữ hải tặc…

- Kẻ như mày mà cũng nói tới đạo nghĩa của hải tặc à… - hắn đặt kiếm lên vai mình và nói - đối với tao thì 2 chữ hải tặc chẳng có gì cao thượng hết, tao sẽ cướp của bất cứ kẻ nào tao thích...

Đang nói thì bỗng nhiên hắn ngừng lại và lắc đầu 1 cái.

- Mà tại sao tao phải nói chuyện này với 1 kẻ sắp chết như mày nhỉ - hắn cảm thấy hình như khi sức mạnh bị suy yếu thì hắn trở nên nhiều lời hơn thì phải.

- Kẻ sắp chết? Mày hơi bị tự tin quá rồi đấy… - Kuro bỗng hơi cúi đầu xuống và nói - mày mới là người sẽ bị tao giết!!!

Thân hình của Kuro bỗng nhiên biến mất, đây là kỹ năng tối thượng của Kuro, Shakushi (杓死 Chước Tử).

Về cơ bản thì đây là kỹ năng tối hậu của Nuki Ashi (抜き足 Bạt Túc), vốn có thể coi là phiên bản thô sơ của Soru (剃 Thế, cạo đầu) trong Rokushiki (Lục Thức).

Khi sử dụng chiêu thức này thì Kuro di chuyển với 1 tốc độ cực nhanh và gần như là không để lại bất cứ dấu vết nào. Với tốc độ như vậy thì người thường thậm chí còn không nhìn thấy được Kuro trong khi hắn ta di chuyển nữa kìa.

Có điều hắn lại không phải là người bình thường…

- Phụt!!!

Hắn chỉ đơn giản vung kiếm vài lần và ngay lập tức thân hình của Kuro khựng lại trong không trung rồi rơi xuống đất. Toàn thân Kuro bây giờ tràn ngập những vết thương do kiếm chém khiến cho máu chảy đầm đìa.

Thương thế của Kuro trông thì có vẻ nghiêm trọng nhưng thực chất không gây nguy hiểm đến tính mạng nếu cầm máu kịp. Nếu như không phải là có Kaya và Nami ở đây chi hắn ta đã bị chém thành muốn mảnh r.

- Khục… khục… - Kuro nằm chống tay dưới đất và ho ra từng cục máu tươi.

- Klahadore… - Kaya nhìn thấy Kuro bị thương như vậy thì có chút lo lắng.

- Tiểu thư hãy cẩn thận - vẫn là Merry nhớ rõ tên Kuro vừa mới tấn công mình và bị bại lộ thân phận hải tặc nên nhanh chóng cản Kaya lại.

Kaya thấy Merry làm vậy thì cũng không tiến lại gần nữa mà chỉ đứng nhìn Kuro.

- Klahadore… không, tên anh là Kuro đúng không? Tại sao anh lại tấn công Merry - Kaya hỏi - mặc dù anh là hải tặc nhưng không phải anh từng nói rất thích cuộc sống ở nơi đây sao, chẳng lẽ đó chỉ là điều dối trá?

- Không… quả thật tôi rất thích cuộc sống yên bình ở nơi này…

Câu nói này của Kuro khiến cho Kaya cảm thấy có chút hy vọng nhưng sau đó nó lại bị đập tan bởi chính Kuro.

- Tôi thích cuộc sống ở nơi này nhưng tôi đã chán việc phải chăm sóc 1 con nhóc ốm yếu như cô rồi - Kuro lạnh lùng nói - từ 3 năm trước ta đã giả danh vào để chiếm lấy tình cảm của người dân trong ngôi làng này. Bây giờ chỉ cần đám thuộc hạ của ta giết chết cô thì ta có thể có được gia tài này và lúc đó ta mới có thể thỏa thích tận hưởng cuộc sống yên bình này…

Kaya bị shock trước những lời Kuro nói, đúng ra là Kuro sẽ không nói ra kế hoạch của mình khi chưa thể dám chắc mình sẽ thành công nhưng dưới sự khống chế của hắn thì tên này không thể khống chế được mà nói ra kế hoạch của mình.

Sau khi Kuro nói ra hết kế hoạch của mình thì hắn liền giơ kiếm lên định kết liễu tên này.

- Khoan đã… - bỗng Kaya lên tiếng cản hắn lại.

- Tiểu thư Kaya, cô đã biết bộ mặt thật của tên Kuro này rồi, vậy thì cô không nên cầu xin tha thứ cho hắn - Merry biết vị tiểu thư này của mình rất giàu lòng vị tha nên định khuyên bảo.

- Tôi biết nhưng… - Kaya quay qua nhìn hắn - xin hãy tha mạng cho anh ta lần này, dù gì anh ta cũng đã chăm sóc tôi suốt 3 năm vừa qua…

Hắn vừa mới giơ kiếm lên sau đó thì lại hạ xuống và nhìn Kaya nói:

- Được thôi, nếu như cô muốn thì tôi sẽ không giết hắn ta - hắn nói.

- Cảm ơn anh rất nhiều - Kaya cúi đầu cảm ơn hắn.

Ting, độ hảo cảm của Kaya tăng lên 85

Nghe được tiếng thông báo của hệ thống thì hắn liền cười thầm, hắn nương tay không giết Kuro ngay mục đích chính cũng chỉ là để nâng cao độ hảo cảm của Kaya mà thôi.

- Moku Bunshin no Jutsu!!!

Hắn bỗng tạo ra 1 Mộc Phân Thân và tóm lấy Kuro mang ra ngoài.

- Đừng lo, tôi chỉ định dọn dẹp đám thuộc hạ của tên Kuro này và tống chúng ra khỏi hòn đảo này thôi - hắn nói.

Nghe hắn nói vậy thì Kaya mới nhớ ra rằng đám thuộc hạ của Kuro đang chuẩn bị tấn công ngôi làng nên càng trở nên cảm kích hắn.

Ting, độ hảo cảm của Kaya tăng lên 90

……

- Tiểu thư, cô định ra biển thật sao? - Merry nhìn Kaya đã thay chiếc váy mỏng của mình thành 1 bộ quần áo đơn giản đứng ở bến cảng thì có chút bịn rịn.

- Đúng vậy Merry-san, tôi đã luôn muốn được khám phá thế giới bên ngoài nhưng do tình trạng sức khỏe hạn chế nên đành phải tạm gác lại giấc mơ - Kaya nhìn Merry nói - đã có Luffy-san và Nami-san đi cùng thì ông không cần phải lo lắng cho tôi quá đâu.

- Thôi được rồi, vậy thì tôi đành phải giao lại sự an toàn của tiểu thư cho 2 vị, xin hãy thay tôi bảo vệ cô ấy - Merry chực phát khóc và nói - tôi đã chăm sóc tiểu thư từ khi cô ấy mới lọt lòng…

Màn tiễn biệt đầy xúc động cuối cùng cũng đã chấm dứt và Kaya cũng chính thức bước lên thuyền của hắn và cùng với bọn hắn ra khơi. Với độ hảo cảm cao như vậy thì không quá khó hiểu khi Kaya đồng ý lên thuyền ra khơi với hắn.

- Sao vậy Nami, có được nhiều tiền như vậy cô không vui à? - hắn đi tới gần mũi thuyền và nói.

- À… tất nhiên rồi - Nami chững lại 1 chút sau đó quay lại cười cười.

- Hôm nay cô cười với 1 tên hải tặc như tôi à, hơi bị hiếm thấy đó nha - hắn cũng cười.

Lần này Nami chỉ giữ im lặng mà quay đi tiếp tục ngắm biển.

- Được rồi, lần này chúng ta cũng cướp được kha khá tiền từ băng hải tặc Mèo Đen đấy - hắn lấy ra 1 tờ giấy truy nã và nói - tôi đã tìm được mục tiêu tiếp theo rồi, băng hải tặc mà chúng ta nhắm tới tiếp theo chính là đây.

Hắn đưa tờ lệnh truy nã ra trước mặt Nami.

Nami vốn có vẻ như đang mất tập trung nhưng bỗng nhiên lại giật mình khi nhìn thoáng qua tờ lệnh truy nã.

- Ngươi điên rồi sao!?! - Nami quát lên - đừng tưởng rằng ngươi có thể dễ dàng đánh bại băng hải tặc Mèo Đen mà cho rằng mình là vô địch thiên hạ!!! Tên Arlong này là người cá, chúng sinh ra đã mạnh gấp 10 lần người bình thường rồi!!!

Nhìn vẻ kích động của Nami thì hắn chỉ bình thản đáp:

- Mạnh gấp 10 lần người bình thường sao? - hắn tỏ vẻ khinh thường - đừng nói là chỉ 10 lần, cho dù chúng có mạnh gấp 100 lần thậm chí 1000 lần người thường thì sao chứ? Trong mắt tôi chúng vẫn chỉ là 1 con kiến mà thôi…

Những lợi nói đầy kiêu ngạo này của hắn khiến cho Nami không biết phải nói gì, phải đối mặt với băng hải tặc Arlong suốt 8 năm nay cô hiểu rất rõ sự khác biệt giữa người thường và người cá.

- Chuyện gì mà ồn ào vậy mọi người? Mới sáng sớm mà… - Kaya mới thức dậy cùng với Lina đi lên từ dưới khoang thuyền nghe thấy Nami to tiếng thì hỏi.

- Không có gì đâu, bây giờ chúng ta sẽ đi về phía nam - hắn thản nhiên nói - phải tăng tốc thôi.

Hắn vừa nói xong thì ngay lập tức 1 cơn gió mạnh thổi từ hướng bắc tới đẩy con thuyền đi, cánh buồm của con thuyền tự động chuyển hướng sau đó toàn bộ con thuyền Black Pearl bắt đầu tiến về phía nam.

………

Nami không thể nào cản được việc hắn đi tìm Arlong bởi vì mặc dù hắn để cho cô toàn quyền điều khiển con thuyền này nhưng nên nhớ hắn mới là thuyền trường, con thuyền này có thể tự vận hành được là nhờ vào phép thuật của hắn nên mệnh lệnh của hắn mới là tuyệt đối ở trên con thuyền này.

Hơn nữa con thuyền này cũng không có những chiếc thuyền nhỏ mà các thuyền khác thường có bởi vì hắn không cần đến chúng để vào bờ. Không có thuyền có nghĩa là Nami không thể rời khỏi thuyền này vì khắp nơi đều là biển, cô không có khả năng bơi xuyên biển được.

Khoảng cách từ đây tới đảo Conomi cũng không quá xa nhưng do công viên do Arlong lập ra nằm ở mũi 1 hòn đảo phía Tây Bắc của quần đảo này nên hắn phải đi vòng mất 1 đoạn.

Chính vì vậy nên dù tốc độ của Black Pearl là cực nhanh thì vẫn phải mất tới 1 ngày thì bọn hắn mới tới được Arlong Park.

Vừa tới bờ biển phía Tây Bắc thì hắn liền thấy được 1 tòa nhà nhiều tầng ở phía trên cùng là tượng đầu 1 con cá mập và có gắn lá cờ của băng hải tặc Arlong nơi này được bao quanh bởi 4 bức tường khá cao, ở phía trước là 1 cánh cổng gỗ hình mái vòm.

Nhìn thấy hình ảnh quen thuộc này thì Nami bỗng hơi run lên và trong lòng cô liền nổi lên sự sợ hãi. Sự sợ hãi này đã đeo bám cô suốt 8 năm nay rồi.

Lúc này bỗng hắn đi tới gần và khoác tay lên vai Nami kéo cô lại gần.

- Trông cô có vẻ không thích nơi này lắm nhỉ - hắn cúi nhìn Nami và nói - vậy thì hãy để tôi đập tan nó giúp cô nhé.

- ------☆☆☆☆-------

Bình luận

Truyện đang đọc