THẾ GIAN LUÔN LÀ NGƯƠI TỐT NHẤT!

Sáng tỉnh dậy không ngoài ý muốn, phò mã chúng ta hiện tại hai vành mắt đen lại, chuẩn bị rời giường, nhưng khi nàng nhìn lại mình và công chúa cùng trên một chiếc giường, hơi có chút xấu hổ. Hai người tóc quấn lại cùng nhau, Lưu Dục một bàn tay khoác trên cánh tay Cố Cẩm Lan, may mắn chỉ là chạm, cũng không phải ôm cả người nàng, bằng không...

Cố Cẩm Lan từ nhỏ tập võ, ngủ cũng rất cảnh giác, tự nhiên biết người bên cạnh đã tỉnh lại, hơn nữa đang nghĩ gì rối rắm. Nàng xoay người, nhìn về phía tay đặt trên người mình của Lưu Dục: "Phò mã ngủ ngon?"

Lưu Dục đem tay lui về: "A a a a, ngủ ngon ngủ ngon. Điện hạ thì sao?"

"Như thế, dậy dùng bữa sáng đi." Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục hai vành mắt đen, cũng không đi vạch trần lời nói dối.

Cố Cẩm Lan ngồi dậy, áo ngủ trên người hoàng sắc tơ lụa liền trượt xuống một đoạn, lộ ra nửa bả vai. Lưu Dục nhịn xuống xúc động, miệng giống như ăn phải đậu hủ nóng: "Điện, điện hạ, quần áo."

Cố Cẩm Lan nhìn nhìn, cũng không có ý chỉnh, thản nhiên nói: "Phò mã giúp bổn cung sửa lại liền được."

Lưu Dục run rẩy, đem bàn tay tiến tới, gian nan nuốt xuống nước miếng, đem quần áo Cố Cẩm Lan kéo lại. Cố Cẩm Lan cười nhìn Lưu Dục liếc mắt một cái, chuyển mình xuống giường thay quần áo.

Lưu Dục nhìn nhìn Cố Cẩm Lan, lại cúi đầu nhìn nhìn chính mình, nữ tử cổ đại đều trưởng thành sớm sao? Đồng dạng là nữ nhân, dáng người lại không có chút nào giống nhau. Thân thể này cũng may bằng phẳng, nếu là thân thể trước khi xuyên không thì...Trong lòng vừa nghĩ, sau đó cũng nhanh chóng đứng lên thay quần áo.

Nam trang so với nữ trang đơn giản biết bao nhiêu, cho nên Lưu Dục mặc xong quần áo vẫn là nhanh hơn, đứng ở một bên chờ Cố Cẩm Lan. Các cung nữ vội vàng thay Cố Cẩm Lan mặc quần áo, Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục bên cạnh, một thân bạch sắc cẩm bào, thêu chỉ chuyên dụng cho hoàng gia. Phò mã của nàng, thật đúng là có chút không giống người thường, không giống những nam tử khác không sạch sẽ.

Lưu Dục xem cung nữ đã thay Cố Cầm Lan mặc xong quần áo, không khỏi gật gật đầu, điện hạ lúc nào cũng đều đẹp như vậy. Nàng nhẹ nhàng kéo tay Cố Cẩm Lan, đi ra ngoài: "Điện hạ, chúng ta ăn cái gì?"

Cố Cẩm Lan theo đi ra: "Nhìn xem phòng bếp chuẩn bị cái gì, phò mã có cái gì đặc biệt thích ăn?"

"Ta muốn ăn thịt, bổ sung năng lực."

Cung nữ đứng một bên nghe lời này xong, không khỏi đều đỏ mặt, cúi thấp đầu. Cố Cẩm Lan nhướn mày: "Như thế nào, phò mã đêm qua thực mệt nhọc?"

"Đúng vậy, luôn phải bảo trì một tư thế, rất mệt a."

Một đoạn đối thoại như vậy đi ra, bọn cung nữ thái giám bên cạnh đều mở lớn não, trong đầu hiện ra vô số hình ảnh. Trên thực tế Lưu Dục muốn nói là, nàng tối hôm qua sợ kinh động đến Cố Cẩm Lan, thời điểm ngủ không dám lộn xộn. Lại bởi vì có Cố Cẩm Lan bên cạnh, ngủ không ngon, sáng sớm tinh thần có chút không phấn chấn. Hoa Bác bên cạnh, nhìn Lưu Dục nắm tay Cố Cẩm Lan đi ra, khóe miệng hơi hơi giơ lên, phất tay chỉ để lại hai cung nữ cùng hai thái giám ở bên cạnh hầu hạ, chính mình cũng lui xuống.

Bên cạnh sớm đã có nhóm cung nhân dọn xong đầy bàn đồ ăn, Lưu Dục nhìn vậy bắt đầu lang thôn hổ yết. Cố Cẩm Lan trái lại không ăn như vậy, chỉ là để người múc đến một chén chè hạt sen ngâm ngân nhĩ cùng bách hợp, một thìa lại một thìa chậm rãi uống. Quay đầu lại nhìn Lưu Dục, không khỏi nở nụ cười: "Phò mã, trên miệng dính tương". Nói rồi cầm lấy khăn tay bên cạnh giúp Lưu Dục lau miệng.

Lưu Dục nhìn tay Cố Cẩm Lan tiến lại đây, cảm nhân được câu nói của cổ nhân "Tú sắc khả cơm" (Sắc đẹp có thể làm ra đồ ăn) là có ý tứ gì. Mặt nàng đỏ hồng, đem đĩa thịt bò hướng Cố Cẩm Lan bên cạnh đẩy qua: "Điện hạ, ngươi cũng ăn cái này."

Nàng gắp lên một đũa thịt băm đưa tới bên miệng Cố Cẩm Lan: "Điện hạ rất gầy, thoạt nhìn yếu không thể ra gió, thân thể như vậy có gì tốt, phải ăn thịt."

"Phò mã thân mình mới đơn bạc." Cố Cẩm Lan nghi hoặc hỏi: "Phò mã ăn cũng không ít, như thế nào không mập?"

Vô luận là công chúa, thế gia tiểu thư, hay là dân chúng tầm thường, nữ hài tử nào cũng đều muốn theo đuổi một dáng người hoàn hảo.

"Ách, điện hạ, ta đây, có thể do trời sinh."

"Phò mã sinh ra mi mục như họa, lại có tài hoa hơn người, ông trời thật sự là bất công." Cố Cẩm Lan ngừng lại một chút, trên mặt hiển lộ sự nghiêm túc: "Phò mã, tối hôm qua thời điểm xem sách luận, những lời ngươi nhắc đến không nên giảng cho người khác."

"Nga nga, ta nhớ kỹ, điện hạ, những lời này ta chỉ nói cho ngươi a. Người khác ta thật lười nhắc đến, hơn nữa đây mới chỉ là bề nổi, người khác nghe được cũng không biết làm như thế nào."

Cố Cẩm Lan ngưng mi: "Phò mã còn biết cụ thể nên làm thế nào?"

"Biết a, điện hạ muốn nghe ta nói cho ngươi." Lưu Dục từ trong bát cơm ngẩng đầu lên.

Cố Cẩm Lan có chút giật mình, Lưu Dục năm nay cũng không đến hai mươi tuổi, thời điểm lũ lụt ở Giang Nam, hắn không lưu tâm liền tìm ra biệng pháp giải quyết, cũng không tranh công không lấy thưởng. Tối hôm qua nhìn sách luận vài lần, lại có thể một mạch nói đến thể chế hiện tại của triều đình, hiện tại lại bộ dạng như hài tử ăn điểm tâm, hoàn toàn không có hình tượng thế gia công tử nhã nhặn.

"Điện hạ, điện hạ?" Lưu Dục đánh gãy suy nghĩ Cố Cẩm Lan.

Cố Cẩm Lan mỉm cười, không chừng nàng là nhặt được bảo bối rồi?

"Phò mã, cơm nước xong, bổn cung có chuyện muốn cùng ngươi trao đổi."

"Ta đã ăn no, điện hạ có chuyện gì nói thẳng a."

"Phò mã, bổn cung cho rằng cái lẩu mà ngươi nói, có thể giúp tửu lâu mở rộng, phò mã cảm giác thế nào?" Cố Cẩm Lan bưng lên chén trà trên bàn, thổi thổi, uống một ngụm.

"Điện hạ nghĩ đến Vọng Giang lâu?"

"Bổn cung đang có ý này, ý phò mã như thế nào?"

"Có thể a, dù sao hiện tại tửu lâu sinh ý không tốt, đồ ăn mới mẻ nhất định có thể thịnh hành tại Đại Tề."

"Phò mã có biện pháp gì tốt sao?"

"Điện hạ, đơn giản lắm a. Ngươi xem quan lại triều đình nhiều như vậy, nhất là Ninh vương Cố Hoằng điện hạ, khiến hắn rủ người khác đến ăn lẩu a. Mọi người chỉ cần nếm qua một lần, còn sợ không truyền miệng với nhau sao?"

"Phò mã thật sự là thông minh sáng dạ a." Cố Cẩm Lan bỗng nhiên dựa qua, tại bên tai Lưu Dục thổ khí như lan khiến tai nàng lập tức đỏ lên.

"Phò mã đem phương pháp làm nói cho phòng bếp sao?"

"Điện hạ, ta cảm thấy đầu bếp chỉ nên là người phủ công chúa, không thì truyền ra người khác cũng có thể bắt chước chúng ta."

"Phò mã nói có đạo lý, ngươi có khả năng như vậy, chuyện này không bằng liền giao cho ngươi như thế nào?"

"Điện hạ, mẫu hậu đưa ta vài cửa hàng, ta còn chưa đi xem đâu, ngươi lại giao cho ta nhiệm vụ." Lưu Dục vẻ mặt đau khổ.

"Phò mã, biết nhiều thì sẽ khổ nhiều, ngươi xem bổn cung mệt như vậy, ngươi nhẫn tâm sao?" Cố Cẩm Lan vừa nói một bên lại ấn huyệt Thái dương, bộ dạng giống như thực mệt nhọc.

Hoa Bác đứng một bên cũng nhẫn nhịn thật vất vả, miệng giống như ăn phải hạt tiêu.

"Điện hạ, kia liền để ta làm đi! Điện hạ nghỉ ngơi nhiều một chút, dưỡng thân thể." Lưu Dục nhắm lại hai mắt, tâm kiên định, vỗ bộ ngực, đáp ứng phần trọng trách mà tức phụ nàng giao cho nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc