THẾ GIAN LUÔN LÀ NGƯƠI TỐT NHẤT!

"Đa số nam tử trên thế gian đều phụ bạc, tình ý của vương gia sâu nặng như vậy, công chúa điện hạ coi như có phúc ba đời."

"Nếu ta sinh ra ở gia đình bình thường, lại có mấy trăm khoảng đất, mấy gian cửa hàng, mấy gian tửu lâu nhà trọ làm kế sinh nhai, ta sẽ giao cho bọn thuộc hạ xử lý. Ta chỉ muốn cùng người mình yêu du ngoạn khắp nơi, xem thiên hạ biến đổi, xem cảnh đẹp nhân gian, ăn các loại đồ ngon có trên đời, điều đó chẳng phải rất tốt sao?"

"Tiểu vương gia không thèm tranh đoạt danh lợi cùng thiên hạ là vì muốn sinh hoạt an nhàn như vậy sao?"

Tang Lâm Hoài Nhị nghe những lời này của Lưu Dục xong, nàng tự nhiên cảm thấy nghi ngờ. Nàng và Cố Cẩm Lan trên thực tế không khác nhau là mấy, từ xuất thân đến việc trưởng thành ở trong thâm cung đại viện, nàng đã quen nhìn con người sử dụng tâm kế đấu đá nhau. Con người sống trên đời đều vì danh vì lợi, không thì vì quyền vì tiền, Lưu Dục xuất thân danh quý, tại sao lại có tâm tư đơn thuần như vậy?

Khi hai người đang trò chuyện, Cố Cẩm Lan đã đứng ngoài gõ cửa, Lưu Dục quay đầu lại liền thấy nàng mỉm cười đứng ngoài, chỉ có nụ cười mang theo chút kỳ quái.

Lưu Dục lập tức đứng dậy: "Điện hạ, vì sao ngươi tự mình đến đây?"

Tang Lâm Hoài Nhị nghe vậy cảm thấy không thoải mái trong lòng, nàng là công chúa thì ta cũng vậy nha. Nàng tự mình đến đây dĩ nhiên cũng sẽ cảm thấy không mệt rồi, thế nhưng Tang Lâm Hoài Nhị cũng không có biểu hiện gì khác thường.

Cố Cẩm Lan không bước vào: "Phò mã, bằng hữu lâu năm của ngươi đến rồi." Nói xong nàng quay đầu lại nhìn người đang đến, Lưu Dục giương mắt lên chỉ thấy một vị công tử mặc trang phục hoa lệ. Nàng tiếp tục nhìn kĩ hơn thì phát hiện ra, không phải Mai Bạch Vũ thì là ai?

Nàng vỗ trán một cái, trời ạ, một người chưa đủ loạn, hiện tại lại tới thêm một người. Cố Cẩm Lan thấy Mai Bạch Vũ đến gần liền bước vào phòng của Tang Lâm Hoài Nhị. Lưu Dục lách mình qua, nàng cũng để Mai Bạch Vũ bước vào.

Mai Bạch Vũ cũng mặc trường bào nam tử giống Lưu Dục, nàng lại vẽ lông mày một chút nên nếu nói Lưu Dục thanh tú thì nàng chính là một vị công tử xinh đẹp. Tang Lâm Hoài Nhị quan sát một chút, trong lòng nghĩ, nam tử Đại Tề lớn lên thật đẹp, không lẽ người đẹp nhất đều đứng ở đây sao? Lúc trước vì sao không phát hiện nam tử có tướng mạo đẹp như vậy?

Mai Bạch Vũ ôm quyền: "Điện hạ, phò mã gia, không mời mà đến, còn mong thứ tội cho."

Cố Cẩm Lan tự mình rót trà uống, cũng không trả lời, Lưu Dục thấy vậy đành mở miệng: "Mai công tử, ngươi vì sao đột nhiên đến thành Dương Châu?" Có Tang Lâm Hoài Nhị ở đây, nàng chỉ có thể xưng hô là Mai công tử.

"Bây giờ đã vào đầu mùa đông, phương Bắc bắt đầu rét lạnh, ta đến thành Dương Châu này tránh lạnh, phò mã gia đừng chê ta ăn nhiều, cũng chỉ có mấy chén cơm mà thôi."

Lưu Dục cười ha ha: "Như thế nào sẽ như vậy, như thế nào sẽ như vậy."

Mai Bạch Vũ nói xong lại nhìn người thứ tư đứng trong phòng, nàng nhăn lại lông mày. Người này nhìn thật quen, giống như đã từng thấy ở đâu rồi. Nếu Tang Lâm Hoài Nhị mặc trang phục Miêu tộc, nàng nhất định sẽ nhận ra đây là tiểu công chúa duy nhất của quốc chủ Nam Chiếu.

Dù sao năm đó, Mai đường chủ của chúng ta vì lợi ích nhất thời mà để thuộc hạ của nàng hạ độc. Vì giải độc, nàng đã một mình đến Hoàng cung Nam Chiếu, Tang Lâm Hoài Nhị có nuôi rất nhiều thuốc giải độc lâu năm, ví dụ như cóc vàng. Năm đó sau khi nàng giải độc xong, nàng đã trả con cóc vàng về, nếu không Tang Lâm Hoài Nhị đã đuổi giết nàng đến tận bây giờ.

Lưu Dục thấy Mai Bạch Vũ ngây người liền hỏi: "Mai công tử, ngươi làm sao vậy?"

Mai Bạch Vũ nhìn Tang Lâm Hoài Nhị: "Không biết vị tiểu thư này là ai?"

Cố Cẩm Lan lúc này lại mở miệng: "Đây là người mà phò mã cứu giúp trên đường đi."

"Người được cứu sao?"

"Bổn cung và phò mã trên đường gặp cướp đe dọa vị tiểu thư này, phò mã đã cứu nàng."

Mai Bạch Vũ cười nghiên ngẫm, người này chắc là người Nam Chiếu đi, Nam Chiếu sao? Trong đầu nàng bất chợt xuất hiện hình bóng của một người.

Tang Lâm Hoài Nhị lúc này vẫn ngồi, Mai Bạch Vũ đứng dậy đi qua, không màng đến quy củ, đem hai tay đặt lên trên thành ghế của Tang Lâm Hoài Nhị giống như đang ôm nàng, cúi đầu nhìn: "Vị tiểu thư này, ta nhìn người thật quen nha."

Tang Lâm Hoài Nhị bình tĩnh ngẩng đầu nhìn nàng: "Mai công tử, ngươi có chút đường đột rồi đó."

Nàng cưỡng chế bản thân trấn định lại, thực tế là do khi Mai Bạch Vũ dựa gần vào nàng, tim nàng đập có chút nhanh. Dù sao nàng cũng là công chúa, tuy nàng đã trưởng thành nhưng vẫn chưa gần gũi với vị công tử nào như vậy, huống chi trước mắt nàng bây giờ là một vị công tử xinh đẹp.

Mai Bạch Vũ cười, tiếp tục đùa dai, nàng cũng không bỏ tay ra: "Tiểu thư, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của tại hạ."

Tang Lâm Hoài Nhị mắng chửi trong lòng, thật đáng ghét đáng ghét, ngươi dám khinh bạc bổn cung sao? Chờ đi, bổn cung nhất định để ngươi sống không được yên.

Về sau, nàng quả thật làm được điều này, nàng khiến cho đường chủ của chúng ta sống không yên. Thế nhưng theo cách nào thì hiện tại chúng ta vẫn chưa biết được.

"Mai công tử nói đùa, ta chưa bao giờ gặp qua ngươi, làm sao ngươi có thể nhìn ta mà thấy quen?"

"Nga? Phải không? Chẳng lẽ là bản công tử nhận sai người? Không có khả năng, trí nhớ của bản công tử luôn rất tốt nha."

Tang Lâm Hoài Nhị mắng Mai Bạch Vũ trăm ngàn lần trong lòng, ngươi đúng là ba hoa nhiều chuyện, đúng là tự huyễn hoặc ảo tưởng bản thân mà. Nhưng nàng lại cười: "Mai công tử cảm thấy ta là vị cố nhân nào của ngươi sao?"

Mai Bạch Vũ cúi đầu, đem miệng đặt bên tai của Tang Lâm Hoài Nhị, Tang Lâm Hoài nhị cảm thấy hô hấp ấm áp của nàng nóng ấm bên tai, còn tưởng Mai Bạch Vũ muốn làm gì, kết quả Mai Bạch Vũ lại nói: "Tiểu thư, ngươi đoán đi."

Tang Lâm Hoài Nhị tức giận, nàng muốn đứng dậy khỏi ghế, thế nhưng Mai Bạch Vũ lại bỏ tay ra đứng thẳng người, nở nụ cười: "Tiểu thư đừng sợ, ta là người tốt, thật ra ta cũng không biết ngươi là vị cố nhân nào của ta."

Ngay lúc nghĩ người trước mắt rất có khả năng là người Nam Chiếu, Mai Bạch Vũ đã đem ghép trang phục Miêu tộc vào Tang Lâm Hoài Nhị, trong lòng nàng nhớ ra vị này là nữ nhi duy nhất của quốc chủ Nam Chiếu, cũng chính là công chúa duy nhất của Nam Chiếu. Đương nhiên nàng sẽ không biểu hiện ra rằng nàng biết, như vậy sẽ đả thảo kinh xà.

Mai Bạch Vũ nhìn Lưu Dục: "Điện hạ, phò mã gia, chúng ta ở trong phòng vị tiểu thư này là đang quấy rầy nàng rồi, không bằng đổi chỗ?"

Lưu Dục đứng lên: "Lâm tiểu thư, chúng ta đã quấy rầy rồi."

Một câu Lâm tiểu thư của Lưu Dục vừa dứt, Mai Bạch Vũ cười càng thêm xán lạng, nàng nháy mắt mấy cái: "Lâm tiểu thư, tạm biệt."

Tang Lâm Hoài Nhị tức giận mắng người kia trong lòng, đăng đồ lãng tử!

"Mai công tử, mời về cho, thứ lỗi vì không thể tiễn xa."

Lưu Dục đứng lên kéo tay Cố Cẩm Lan, hai người cũng cùng nhau bước ra ngoài. Sau khi trở lại phòng Cố Cẩm Lan, Mai Bạch Vũ không hề khách khí ngồi xuống: "Phò mã gia, lần này ngươi vớt được cá lớn rồi."

"Cá lớn? Sản nghiệp tại huyện Phong của ta phát tài rồi sao?"

Cố Cẩm Lan vừa muốn hỏi Lưu Dục có muốn ăn bánh đậu hay không, nghe được nàng nói vậy, thiếu chút nữa nàng đã đem bánh đậu quăng đến. Mai Bạch Vũ nhìn Lưu Dục và Cố Cẩm Lan, thu nụ cười, nàng nghiêm túc nói: "Vĩnh An điện hạ, nói vậy ngươi đã biết vị Lâm tiểu thư kia là người Nam Chiếu?"

"Tất nhiên, chỉ là bây giờ chưa xác định được nàng có thân phận gì."

"Hoàng thất Nam Chiếu có họ Tang Lâm."

Cố Cẩm Lan nghiêm túc hẳn lên: "Ý của Mai đường chủ, đây là hòn ngọc quý trên tay quốc chủ Nam Chiếu, tiểu công chúa Nam Chiếu Tang Lâm Hoài Nhị?"

"Tất nhiên là nàng rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc