Quyên quý phi nghe xong tin tức liền làm rơi chén trà trong tay xuống đất rồi ngã xuống ghế.
"Như thế nào có thể, Hoàng thượng tại sao có thể đối đãi với phụ thân như vậy? Bổn cung muốn đi gặp Hoàng thượng, mau lên, đi chuẩn bị đi."
Thế nhưng Quyên quý phi vừa mới bước ra khỏi cửa tẩm cung của nàng, nàng lập tức bị thị vệ bên ngoài ngăn cản.
"Lớn mật, dám cản đường của bổn cung? Tránh ra!"
Thị vệ khinh thường nhìn nàng, chủ tử này, bình thường đều dùng ánh mắt của chó để xem người, không coi thị vệ bọn họ ra gì, động một chút là đánh chửi, trời cao có mắt, nàng rốt cuộc cũng có ngày hôm nay. Một tên đầu lĩnh thị vệ đi đến, một ánh mắt cũng không cho Quyên quý phi, nhưng hắn cũng phải theo lễ chế quân thần nên đành phải ôm quyền khom lưng: "Hồi bẩm nương nương, Hoàng thượng có chỉ, không cho phép nương nương rời khỏi tẩm cung, mạt tướng đắc tội rồi." Nói xong hắn phất tay cho đóng cửa lại.
Cố Hướng lúc này quỳ trên mặt đất, dập đầu một cái: "Phụ hoàng, việc này chắc chắn là do có người muốn hãm hại ngoại công, tạo nên sự việc giả dối hư ảo, mong phụ hoàng minh xét."
Hắn làm sao không nóng nảy cho được, mất đi Trấc Bắc tướng quân, hắn liền mất một chỗ dựa lớn, như vậy dù có muốn tranh giành ngai vàng thì cũng chẳng còn hi vọng gì.
Cảnh đến ngồi phía trên cúi đầu xem tấu chương, nghe Cố Hướng nói xong, một lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Việc này chứng cớ xác thực vô cùng, vì sao nói Tưởng Lâm bị hãm hại?"
"Phụ hoàng, nhi thần cầu xin phụ hoàng khai ân, cầu phụ hoàng minh xét."
Cảnh đế không được kiên nhẫn cho lắm, hắn dĩ nhiên biết Cố Hướng đang vì cái gì mà quyết định không buông tha chuyện này. Thế nhưng, đại doanh Mạc Bắc chỉ có thể là của họ Cố.
"Được rồi, ngươi đi xuống đi, nếu tiếp tục cầu tình, trẫm sẽ cho ngươi không được bước chân ra khỏi phủ để khai thông đầu óc."
Cảnh đế cũng không thèm ngẩng đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương, Cố Hướng thấy Cảnh đế có thái độ kiên quyết liền biết Tưởng Lâm sẽ không còn đường sống, hắn lúc này đành phải áp xuống lửa giận ở trong lòng, dập đầu một cái, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Cảnh đế hành động nhanh chóng, ngày hôm sau liền truyền thánh chỉ, tuyên bố Trấn Bắc tướng quân Tưởng Lâm, thân là chủ soái của đại doanh Mạc Bắc lại thông đồng với người Hung Nô, khiến trẫm thất vọng, khiến cho các tướng sĩ Đại Tề thất vọng, trẫm liền bãi bỏ chức vị Trấn Bắc tướng quân, tịch thu gia sản, vĩnh viễn không được vào triều.
Cảnh đế tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, hắn không cho phép bất luận kẻ nào uy hiếp đến giang sơn của họ Cố, cho dù người này có quan hệ với Cố Hướng. Phủ tướng quân có gia nghiệp lớn, không nhân cơ hội này xét nhà để làm đầy quốc khố, như vậy quá ngu rồi.
"Điện hạ, điện hạ, điện hạ," Lưu Dục chạy đến thư phòng.
"Phò mã, ai giành chân gà của ngươi sao? Tại sao chạy nhanh như vậy?"
"Điện hạ, có thánh chỉ rồi."
"Bổn cung biết, phò mã muốn giành công việc béo bở này?"
"Đương nhiên!"
Cố Cẩm Lan buông cây bút lông trong tay: "Chuyện xét nhà lần này đề cập đến rất nhiều vấn đề. Phò mã chưa từng làm việc như thế, một mình sẽ làm không nổi."
"Như vậy phụ hoàng hạ chỉ thế nào, ai phụ trách xét nhà?"
"Loại chuyện này, bình thường sẽ do Hộ bộ phụ trách."
"Chuyện đó không tốt sao? Hộ bộ hiện tại là người của thái tử, ta cùng ngươi đi xem một chút cũng không sao."
"Ý của phò mã là ngươi muốn cùng bổn cung đi?"
"Đúng vậy, ai chẳng biết quan hệ của điện hạ và thái tử, ta đi trông coi quan viên thì cũng hiểu được mà."
Cố Cẩm Lan vỗ vỗ trán mình: "Phò mã, ngươi thật sự là tham tiền quá mức rồi."
"Điện hạ nói cái gì vậy, gia sản của Tưởng Lâm đều do cướp đoạt mà có, Đại Tề đều là của phụ hoàng, thế nhưng Tưởng Lâm lại chiếm không ít bạc."
"Lý do đều bị phò mã nói hết, bổn cung còn có thể không đồng ý sao? Bên phía thái tử ca ca, bổn cung cho người đến nói một chút liền được."
"Đúng rồi, ta muốn xét nhà, còn thuận tiện lấy một chút, đồ gì đó, hay hay."
....
"Điện hạ, ngươi thích cái gì?"
"Phò mã, ngươi muốn đưa lễ vật cho bổn cung?"
"Ở phủ Tưởng Lâm nhất định có rất nhiều bảo vật, đáng tiếc ta lại không biết cái gì mới quý giá. Ai nha, xem ra lấy tiền tươi mới tốt, điện hạ cho ta tìm một người đi, người đó phải là chưởng quầy tiệm cầm đồ. Ta muốn đi cướp một vài món đồ cổ đáng giá, sau đó đem bán đổi lấy bạc. Đồ cổ không ôm hai thùng được nhưng hai thùng bạc thì không có bao nhiêu ha."
"Phò mã, ngươi đúng là biết tính toán, mẫu hậu đưa cửa hàng cho ngươi thì cũng có hiệu cầm đồ trong đó, ngày mai bổn cung đem chưởng quầy gọi đến, ngươi tự mình nói với hắn là được."
"Điện hạ, chốc lát ta muốn đi một chuyến đến Vọng Hà điếm."
"Phò mã, ngươi cũng muốn cho Mai tỷ tỷ lễ vật?"
"Sao có thể, sao có thể chứ, ta đi lấy bạc."
"Bổn cung có cảm giác phò mã nên kiêm chức quân tào của phủ công chúa, phụ trách tiền lương cho dễ. Bổn cung khẳng định sẽ không cần bận tâm đến tiền bạc luôn, người khác cũng đừng hòng lấy tiền từ tay phò mã."
"Ha ha, điện hạ thật sư khen ta hả?"
Lưu Dục mừng rỡ đi Vọng Hà điếm, chân trước vừa ra khỏi cửa, Cố Cẩm Lan vỗ vỗ tay, ám vệ quỳ gối trước mặt nàng.
"Phái bốn ngươi âm thầm bảo hộ phò mã, đồng thời theo dõi cho bổn cung. Mai đường chủ tốt nhất không nên làm thêm việc gì khác."
"Vâng"
Ám nhị lặng lẽ lui xuống, trong lòng lại nghĩ, chuyện này phải nói cho các huynh đệ biết nha, điện hạ cùng phò mã gia có tình cảm rất tốt.
- ---------------------------
Mai Bạch Vũ ngồi bắt chéo chân: "Phò mã gia, như thế nào bây giờ mới nhớ đến ta?"
"Ngươi nói gì đâu không, ta vẫn nhớ ngươi mà."
"Vẫn nhớ ta sao? Không sợ công chúa điện hạ nhà ngươi cho ngươi ngủ trên nền đất? Ta nghĩ hôm nay ngươi đến đây là muốn đòi tiền."
Lưu Dục lập tức lấy lòng bằng cách rót một ly trà: "Tỷ tỷ, Tưởng Lâm hôm nay thật sự bị xét nhà, hai mươi vạn lượng bạc kia ngươi nhớ chia phần cho ta nha."
Mai Bạch Vũ nhận lấy ly trà uống một ngụm, nàng đương nhiên muốn uống ly trà này, đây là trà do Lưu Dục rót nha.
"Ngươi thân là tiểu vương gia phủ Trấn Nam vương, lại là phò mã của Vĩnh An công chúa, ngươi còn có thể thiếu bạc sao?"
"Ai lại ngại có nhiều tiền chứ? Ta muốn có bạc của chính mình nha, sau đó mua đất xây điền trang."
Mai Bạch Vũ nhíu nhíu mày, Lưu Dục đây là đang tạo đường lui cho mình sao, vì sao gì muốn chừa đường lui chứ?
"Ngươi tương lai sẽ thừa kế phủ Trấn Nam vương, lại là phò mã của Hoàng gia, vì cái gì cần phải mua nhiều đất như vậy?"
Lưu Dục nghiêm mặt: "Mặc kệ quan văn hay võ tướng, chỉ có mỗi chức vị, nếu không xây dựng gia nghiệp, dựa vào cái gì có thể tiếp tục chi tiêu sinh hoạt? Bổng lộc từ triều đình chắc? Căn bản là không thể, trong lòng ta hiểu rõ, dù phủ Trấn Nam vương cũng không có cái gì sạch sẽ. Hoặc là xây cửa hàng, hoặc là xây dựng điền trang, tương lai dù xảy ra chuyện gì, bị cắt chức hay từ quan cũng có cái để chống lưng."
Mai Bạch Vũ lại nhìn Lưu Dục với cặp mắt khác xưa, trong lòng nghĩ quả nhiên nàng không nhìn lầm người. Điểm này không biết mấy lão quan triều đình có bao nhiêu người nghĩ đến, thế mà hắn lại nghĩ ra được. Chỉ tiếc, chỉ tiếc rằng....Nàng do dự một chút, hay là hỏi hắn?
"Trừ bỏ những thứ này, ngươi có phải vì bản thân mình mà chừa đường lui không?"
Lưu Dục nghe vậy có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ Mai Bạch Vũ có thể nhìn ra được, nàng là người luôn có cảm giác không an toàn, nàng muốn nắm chặt trong tay thứ gì đó mới an tâm được. Ví dụ là Cố Cẩm Lan, tuy rằng mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, ngủ chung trên một cái giường nhưng nàng có cảm giác Cố Cẩm Lan với nàng là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt. Nàng tuy rằng luôn cố gắng, thế nhưng nàng không biết kết quả sẽ như thế nào. Vì vậy nàng muốn chuẩn bị vài thứ trước, để cho mình có đường lui, đến thời điểm đó, nàng dù không có tình yêu cũng cần phải có miếng ăn nha.
Thế nhưng nàng cũng không thể đem những lời này nói cho Mai Bạch Vũ.
"Để lại đường lui gì chứ? Ta sinh ra tại phủ Trấn Nam vương, có thể có đường lui sao?"
"Đi đi, đi đi, chuyện tiền nong này ta sẽ thay ngươi an bài thỏa đáng, ngươi không cần lo lắng. Hai mươi vạn dù có cho ngươi cũng không thành vấn đề."