Đại thần ở phía dưới có ai muốn làm đâu, chuyện gom góp lương thảo là chuyện lớn, nếu xử lý không tốt, đến lúc Cảnh đế tức giận thì bọn họ gánh không nổi. Hộ bộ thượng thư đứng ra nói: "Ninh vương điện hạ, bọn thần mong điện hạ chủ trì đại cục, hi vọng điện hạ trợ giúp."
Cố Hoằng thấy thế liền biết mình không thể từ chối, đành phải nói: "Các vị đại nhân, không phải bổn vương không muốn giúp đỡ phụ hoàng, chỉ là tình thế trước mắt không thể đoán trước, bổn vương chỉ làm theo thánh chỉ. Các vị đại nhân đã nói như vậy thì nếu bổn vương tiếp tục từ chối sẽ không hợp lẽ, một khi đã vậy, tất cả cứ theo bình thường mà làm đi."
Cố Hoằng lại cầm ra quyển thánh chỉ còn lại: "Đây là ý chỉ còn lại của phụ hoàng, phụ hoàng muốn tuyển tú thêm cho hậu cung. Nếu trong phủ các vị đại nhân có vị tiểu thư nào ở độ tuổi phù hợp liền báo cáo cho lễ bộ đi."
Cố Hoằng vừa nói xong, phía dưới lập tức bùng nổ, đại thần nghị luận với nhau xôn xao cả lên. Cố Hoằng thấy vậy cũng không ngăn cản, để mặc cho bọn họ bàn tán.
"Bệ hạ vì sao muốn tuyển tú?"
"Việc này còn không rõ sao, bệ hạ muốn có thêm vài vị hoàng tử."
"Nhưng bệ hạ đã gần năm mươi tuổi, còn có hi vọng sao?"
"Có hi vọng hay không chúng ta không được bàn, nhưng Triệu đại nhân, ngươi bỏ được nữ nhi của ngươi mà đem nàng tiến cung sao?"
Cố Hoằng thấy bọn họ nghị luận với nhau gần xong thì vỗ vỗ bàn: "Lương thảo đã gom góp gần đủ, nếu không đủ thì tính sau, trước hết đem nhưng thứ đã có đến Mạc Bắc đi, việc này giao cho hộ bộ toàn quyền xử lý. Việc tuyển tú thì giao cho lễ bộ, cần phải xử lý nhanh một chút. Xem tình huống trước mắt thì chiến sự Mạc Bắc rất nhanh sẽ kết thúc, thời điểm phụ hoàng quay về, nếu chưa thấy tú nữ tiến cung, bổn vương và các vị đại nhân sẽ phải chịu trách nhiệm."
Người ở dưới nghe Cố Hoằng nói vậy đều nôn nóng, Cảnh đế hạ chỉ rồi có thể thay đổi sao? Mặc kệ có thuận theo lòng dân hay không, mặc kệ thiên hạ có thái bình thịnh thế hay không, bọn họ đều phải làm theo. Một đám mang mặt khổ rời khỏi Ninh vương phủ để đi xử lý chính sự.
Cố Cẩm Lan và Lưu Dục tuy ở tại Nam Cương xa xôi nhưng cũng biết đến việc tuyển tú.
"Điện hạ, ta thấy phụ hoàng đã thật sự già rồi."
"Hành động này của phụ hoàng chứng tỏ hắn không muốn để Ngũ ca trở thành thái tử."
Lưu Dục thở dài: "Chiến sự Mạc Bắc rất nhanh sẽ kết thúc, đến thời điểm phụ hoàng hồi cung, tình thế sẽ trở nên khó đoán hơn."
Cố Cẩm Lan ngược lại không lo lắng, nàng nói: "Phò mã, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình chưa?"
Lưu Dục nghe không cảm thấy khó hiểu: "Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?"
Cố Cẩm Lan cười một tiếng: "Bổn cung không phải nói ngươi đi tìm hiểu vị tiểu thư ngươi đã cứu có lai lịch như thế nào sao?"
"Ách, điện hạ, loại chuyện này làm sao ta có thể đi tìm hiểu?"
"Phò mã chưa thử làm sao biết? Nữ nhân trước mặt người mình thích sẽ không nói dối."
"Điện hạ, nhưng nàng thích nam nhân, cũng không thích ta."
"Phò mã, ngươi có tin tưởng mị lực của mình không?"
"Nhưng mà điện hạ, nói đi nói lại ta không biết sử dụng mỹ nam kế."
Cố Cẩm Lan uống một ngụm trà: "Phò mã, bổn cung chẳng phải đã phải lòng ngươi sao?"
"Điện hạ, đây là hai việc khác nhau, không giống."
"Phò mã kiếm nhiều cớ như vậy là do không muốn giúp bổn cung?"
"Được được được, điện hạ, ta đi, ta đi liền, được không?"
Lưu Dục oán hận nhai nuốt một hạt đậu luộc, dời mông khỏi ghế đi đến sân của Tang Lâm Hoài Nhị.
Cố Cẩm Lan thấy Lưu Dục ra ngoài liền vỗ vỗ tay, ám vệ xuất hiện quỳ trên mặt đất: "Chủ tử."
"Truyền tin đến kinh thành, giải quyết Cố Hướng ở trong đại lao đi."
"Vâng."
Ánh mắt Cố Cẩm Lan chợt sắc lạnh, tình thế hiện nay chỉ sợ sẽ có thêm nhiều Cố Hướng, nghĩ đến Lưu Dục, ánh mắt nàng trở nên dịu dàng lại. Nàng cười cười nhìn nắp chén trà, phò mã lúc này chắc đang luống cuống chân tay đây.
"Cộc cộc" Lưu Dục gõ vài cái tên cửa.
"Có ai không?"
Lưu Dục vừa hỏi xong liền tự mắng mình ngu ngốc, làm sao mà không có người được chứ. Nàng vừa dứt lời, Tang Lâm Hoài Nhị tự mình ra mở cửa: "Phò mã gia, mời vào."
Lưu Dục sải bước tiến vào, cười ha ha: "Tiểu thư đã biết ta là phò mã sao? Còn chưa biết danh tính của tiểu thư, ta nên xưng hô như thế nào?"
"Cha ta là thương nhân, thuở nhỏ ta thường cùng cha vào Nam ra Bắc, cũng không giống các vị tiểu thư khuê các khác. Đến phủ nguyên soái rồi mà vẫn không đoán được phò mã gia là ai thì ta quá ngu ngốc rồi. Thành Dương Châu ai mà không viết Trấn Nam vương gia, phò mã gia đã quá khách khí rồi, ta vốn họ Lâm."
Lưu Dục nghĩ trong lòng, ngươi quả nhiên giỏi đóng kịch nha. Nếu điện hạ không nói cho ta biết ngươi có võ công, có khi ta đã bị những lời này của ngươi lừa gạt.
Lưu Dục tận lực khiến bản thân bình tĩnh và lịch sự hết mức, nàng nói chuyện thật chậm để không để bộc lộ tính tình của mình: "Lâm tiểu thư, mấy ngày nay ta có việc bận nên đã không đón tiếp chu toàn, mong tiểu thư không phiền lòng, không biết nhà cữu cữu của tiểu thư có gần với phủ nguyên soái không?"
"Phò mã gia có ân cứu mạng ta còn chưa báo đáp, làm sao có thể phiền lòng việc không được tiếp đón chu toàn. Hôm qua ta đã phái nha hoàn đi tới nhà cữu cữu, không ngờ hắn đã qua đời, chỉ còn lại thím và các bị biểu huynh, nhưng họ cũng không đối tốt với ta." Nói xong nàng bày ra bộ dáng như sắp khóc.
Lưu Dục ấn ấn huyệt Thái dương, nàng thật sự không biết diễn xuất, Lưu Dục nghĩ nếu ngươi đã nói vậy, ta còn có thể nói gì.
"Một khi đã như vậy, Lâm tiểu thư nếu không ngại thì trước tiên cứ ở đây, chờ tiểu vương và điện hạ xử lý việc cần làm xong thì sẽ phái thị vệ hộ tống tiểu thư trở về."
Lưu Dục lại nghĩ đến trước đó Cố Cẩm Lan có nói người trước mắt chắc chắn là người Nam Chiếu, nàng lại muốn cứu vớt cuộc đối thoại: "Lâm tiểu thư từng đi cùng phụ thân vào Nam ra Bắc, có từng đi qua Nam Chiếu chưa?"
Tang Lâm Hoài Nhị nghiêm mặt lại nhưng rất nhanh trở lại bình thường, Lưu Dục vì sao đột nhiên hỏi đến chuyện này?
"Quả thật đã cùng cha đi ngang qua Nam Chiếu để trao đổi lá trà cùng tơ lụa, không biết tiểu vương gia vì sao hỏi việc này?" Nàng đổi xưng hô từ phò mã gia trở thành tiểu vương gia, nàng cảm thấy không thích việc xưng hô với Lưu Dục là phò mã.
"Lâm tiểu thư, nghe nói phong cảnh của Đại Lý ở Nam Chiếu đẹp không sao tả xiết, đó là tiên cảnh của nhân gian, có đúng như vậy hay không?"
Ánh mắt Tang Lâm Hoài nhị lóe lên sự kiêu ngạo: "Quả thật như vậy, cảnh sắc Đại Lý rất đẹp, thật đúng để người ta lưu luyến quên về."
Lưu Dục thở dài: "Đáng tiếc, cuộc đời ta không thể thấy được phong cảnh Đại Lý."
"Nga? Tiểu vương gia vì cái gì muốn đến Đại Lý?"
"Cảnh Đại Lý đẹp như vậy, chẳng phải rất thích hợp để du ngoạn cùng người mình yêu sao? Nếu vậy lúc về già sẽ có những hồi ức thật đẹp."
"Tiểu vương gia nặng tình như vậy, Vĩnh An công chúa thật có phúc."
"Nàng chiêu một phò mã không có tham vọng như ta, vì sao gọi là có phúc?"Lưu Dục tin rằng không nữ nhân nào không thích người thâm tình, thế nhưng những lời nàng nói đều là sự thật."
"Ta thấy đa số nam tử đều muốn tranh giành quyền lực cùng của cải đến ta chết ngươi sống, tiểu vương gia lại không hám danh lợi."
"Công danh phú quý như mây bay, có như thế nào thì một ngày chỉ ăn được ba bữa, đêm chỉ ngủ trên một chiếc giường. Huyết nhiễm giang sơn đích họa, chấm địch nhĩ mi gian nhất điểm chu sa (Máu nhuộm thắm cảnh giang sơn, chẳng thắm bằng chấm chu sa trên trán nàng."