THẾ GIAN LUÔN LÀ NGƯƠI TỐT NHẤT!

"Điện hạ, ở đây thêm một chút cũng không được, ta muốn cùng điện hạ hồi phủ."

"Phò mã bỏ được Mai tỷ tỷ của ngươi sao? Bổn cung thấy mấy ngày nay ngươi sống rất thoải mái nha."

"Không có, ta mỗi ngày đều nghĩ đến điện hạ, cơm nước cũng không quan tâm, đêm đến lại không thể ngủ, ta gầy hết cả người rồi."

Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục chằm chằm, có lẽ vì bị thương nên nàng nhìn thoáng ra trông hơi gầy yếu.

"Được rồi, đừng tiếp tục ba hoa nữa, thu thập đồ dùng đi, hôm nay liền cùng bổn cung hồi phủ. Nếu lại lén lút cùng Mai tỷ tỷ của ngươi thì đừng trách bổn cung không nể mặt ngươi."

"Nhưng nàng đã cứu ta một mạng mà." Lưu Dục cúi đầu, nhỏ giọng than thở.

Cố Cẩm Lan nhướn mày: "Phò mã nói thật có lý, nếu ngươi không lừa gạt bổn cung thì đến phiên nàng ra tay cứu ngươi sao?"

"Nhưng dù điện hạ có biết trước thì cũng không thể để quân y cứu ta nha."

"Mấy ngày không gặp, lá gan của phò mã xem ra lớn hơn rất nhiều đó, còn dám chống đối bổn cung."

"Được rồi, điện hạ nói gì cũng đúng, chúng ta hồi phủ đi."

"Người tới."

Thị vệ đứng bên cạnh lập tức chạy đến quỳ gối: "Chủ tử"

"Đi mời Mai đường chủ đến đây."

"Vâng"

Mai Bạch Vũ đứng trong phòng một mình, tự rót rượu uống, trong lòng nàng hiểu được nếu Cố Cẩm Lan đã tìm đến, vậy nàng nhất định đã chấp nhận Lưu Dục. Lưu Dục sẽ trở về cùng nàng, sẽ không ở lại với mình nữa, đột nhiên có âm thanh gõ cửa vang lên.

"Chuyện gì?"

"Mai đường chủ, công chúa điện hạ và phò mã gia cho mời ngài."

"Đã biết." Nàng buông chén rượu ra, chỉnh sửa quần áo rồi bước ra khỏi cửa.

"Tham kiến Vĩnh An điện hạ." Mai Bạch Vũ không cần hành lễ quá mức, chỉ cần hơi chắp tay với Cố Cẩm Lan.

Cố Cẩm Lan cũng không thèm so đo với nàng: "Mai đường chủ ngồi đi, mấy ngày nay bổn cung không có ở đây, vất vả ngươi đã giúp bổn cung chiếu cố phò mã."

"Điện hạ khách khí quá rồi, việc của Lưu Dục từ trước đến nay ta luôn làm tận tâm tận lực."

Cố Cẩm Lan nghiêm túc hẳn lên: "Mai đường chủ, bổn cung tin ngươi làm việc luôn có chừng mực. Nếu thân phận Lưu Dục bại lộ, hậu quả như thế nào không cần bổn cung nhiều lời rồi."

Mai Bạch Vũ mặt vẫn an ổn: "Vĩnh An điện hạ có cảm giác ta sẽ vì Lưu Dục mà sử dụng những thủ đoạn hèn hạ?"

"Bổn cung không có ý này, chỉ là nay nàng muốn hồi phủ, đại sự quan trọng bổn cung không thể không nhắc Mai đường chủ."

"Vĩnh An điện hạ không cần lo lắng, ta so với điện hạ càng lo lắng Lưu Dục gặp chuyện không may."

Cố Cẩm Lan nghe vậy cười cười: "Bổn cung tin đường chủ sẽ gặp được người tốt."

"Đa tạ ý tốt của điện hạ, nếu điện hạ và phò mã gia muốn hồi phủ, tha thứ cho ta không thể tiễn đưa."

Cố Cẩm Lan mỉm cười, nhìn Lưu Dục, nãy giờ nàng vẫn không lên tiếng: "Phò mã, không hồi phủ sao?"

Lưu Dục nhìn Mai Bạch Vũ: "Mấy thứ ở đây của ta, vẫn làm phiền ngươi trông nom giúp, tiền lời hoặc chi phí ta cũng sẽ không quan tâm, họ sẽ đến báo cáo cho ngươi, ngày nào đó ta cần đến lại đến tìm ngươi."

Mai Bạch Vũ gật gật đầu: "Ngươi yên tâm, những thứ này ta sẽ giúp ngươi trông giữ."

Lưu Dục thở dài: "Thực xin lỗi."

"Ngươi không sai, tại sao phải xin lỗi? Yên tâm đi."

Lưu Dục tiếp nhận ngoại bào trong tay nha hoàn, nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, đi thôi."

Hai người ra khỏi phủ liền vào xe ngựa, Cố Cẩm Lan ngồi một bên, giọng nói mang sự hờn giận: "Phò mã, ngươi giữ lại mấy thứ kia là muốn về sau lại dùng đến?"

"Hả? Điện hạ, như thế nào lại như vậy, chỉ cần điện hạ không đuổi ta đi, ta khẳng định bu bám điện hạ."

"Bổn cung thấy ngươi cùng Mai tỷ tỷ của ngươi lưu luyến không muốn rời xa nha."

"Điện hạ, ngươi ghen sao?" Lưu Dục đột nhiên nói ra một câu làm Cố Cẩm Lan nghẹn cả họng.

"Bổn cung sao có thể ghen, ngươi là phò mã của bổn cung, là người của bổn cung, nàng cũng không có cách nào đoạt được."

Lưu Dục dựa sát vào, kề sát vào tai Cố Cẩm Lan, hơi thở mềm mại: "Điện hạ, ta còn chưa phải là người của ngươi nha."

Cố Cẩm Lan bị hơi thở của nàng làm nóng mặt, một lát sau mới kịp phản ứng lại lời Lưu Dục nói có ý gì. Cố Cẩm Lan luôn là người thích chủ động đối với người mình nắm giữ trong tay, cho dù là đối mặt với Lưu Dục, dù người đó là phò mã của nàng.

Nàng quay đầu nhìn Lưu Dục, bỗng nhiên nở nụ cười: "Phò mã, đêm nay ngươi muốn thị tẩm sao?"

Lưu dục sửng sốt, nàng không nghĩ Cố Cẩm Lan sẽ trực tiếp nói ra như vậy, nàng lại không thể trả lời mà cảm thấy bối rối, vậy không cần phải nói đi, trực tiếp dùng hành động là được rồi.

Nàng áp lên người Cố Cẩm Lan, chậm rãi nói: "Điện hạ."

Lúc này nàng không hôm môi mà hôn cổ Cố Cẩm Lan, lại hôn đến xương quai xanh.

"Ân~ Phò mã, mau dừng lại."

Cố Cẩm Lan cảm thấy cả người như nhũn ra, không thể không nói. Lưu Dục không để ý đến nàng, hướng lên hôn môi nàng, tay nhân cơ hội mà thò vào áo Cố Cẩm Lan, chậm rãi dò xét lên xuống.

Thời tiết cuối mùa thu có chút lạnh, Cố Cẩm Lan vốn đang bị Lưu Dục hôn đến thất điên bát đảo, đột nhiên bị bàn tay lạnh ngắt sờ soạng làm đầu óc nàng thanh tỉnh lên một chút. Nàng cầm tay của Lưu Dục chậm rãi đẩy ra, cổ họng nghẹn lại khó lắm mới nói được một câu: "Phò mã, đang ở trong xe ngựa."

Lưu Dục lưu luyến không rời cũng phải đứng dậy, lại rất nhanh ngồi cạnh Cố Cẩm Lan, sau đó lại tiến đến hôn nàng một cái rồi a vào trong lòng công chúa điện hạ: "Điện hạ, ta thích ngươi, ta yêu ngươi."

Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục một cách bất đắc dĩ, thế nhưng ánh mắt lại mang theo chút cưng chiều, nàng không đẩy Lưu Dục ra: "Phò mã, ngươi lúc nào lại bám người như vậy?"

Lưu Dục nhân cơ hội này mà cọ cọ mặt trước ngực Cố Cẩm Lan xong mới chịu ngẩng đầu: "Ta muốn bám điện hạ cả một đời này, cùng nhau đầu bạc."

Cố Cẩm Lan nghe vậy cười càng vui vẻ: "Phò mã, miệng ngươi quét mật sao? Phò mã là người tài hoa, lại tiêu sái phong lưu, đến thời điểm đó sợ là ngươi ngại bổn cung già."

"Như thế nào có thể chứ, tại trong lòng ta điện hạ vĩnh viễn là người đẹp nhất."

"Được rồi, đừng có tiếp tục ba hoa, vết thương của ngươi còn chưa tốt hẳn, nên an phận một chút."

"Vẫn là điện hạ đối với ta tốt, ta không sao, vết thương đã tốt lên nhiều rồi."

"Trở lại trong phủ thì lo tĩnh dưỡng, không cần nghĩ mình còn trẻ mà lo lắng nhiều thứ, sẽ làm đụng đến vết thương."

"Điện hạ yên tâm, ta nhất định sẽ dưỡng thương thật tốt, ta còn muốn ở cạnh điện hạ lâu, sẽ không để mình gặp chuyện không may."

"Ân, còn nửa canh giờ là đến kinh thành, nghỉ ngơi một lát đi, đến thì bổn cung gọi ngươi."

"Điện hạ ở cạnh ta, làm sao ta ngủ được?"

"Hả? Chuyện này liên quan gì đến bổn cung?"

"Mỹ nhân ở bên cạnh, ai có thể ngủ được? Huống chi trong lòng ta đều là điện hạ, nhiều ngày đã không ngủ cùng điện hạ rồi."

"Phò mã, ngươi lại bắt đầu nói bậy."

"Ta không nói bậy, điện hạ, ta nói đều là sự thật."

"Được được được, bổn cung tin ngươi, đêm nay có thể cùng nhau ngủ rồi." Cố Cẩm Lan nói xong câu này lại cảm thấy có chút không đúng, trong lúc nhất thời cũng không thể nghĩ ra không đúng ở chỗ nào.

"Điện hạ đã nói vậy thì không nên đổi ý nha."

"Bổn cung có bao giờ đổi ý chưa?"

"Điện hạ nói vậy ta sẽ nhớ kĩ, đêm nay ta muốn ngủ với điện hạ." Lưu Dục vui vẻ nói.

"Ngươi trước đây ngày nào chẳng ngủ với bổn cung?"

"Trước đây và bây giờ không giống nhau."

Lưu Dục thò đầu qua: "Lúc trước ta chỉ có thể ngoan ngoãn mà nhìn điện hạ, điện hạ ngươi không biết mỗi đêm ta đều phải cực khổ chịu đựng thế nào đâu."

"Phải không, bổn cung vì sao không cảm thấy như vậy, phò mã mỗi đêm ngủ còn sâu hơn cả bổn cung."

Editor: Cùng đoán xem chương sau có gì nào?:))

Bình luận

Truyện đang đọc