THẾ GIAN LUÔN LÀ NGƯƠI TỐT NHẤT!

An Dương hầu đếm đủ một trăm binh sĩ, cho bọn họ ra khỏi thành theo từng nhóm, sau đó đứng canh chừng ở bên ngoài cổng thành. Đến đêm khuya, chung quanh một mảnh im ắng, đợi đến gần hai canh giờ, vào giờ tý, người nên đến cũng đã đến. Mật thám trong đại lao của hình bộ đến báo rằng Phùng Đào đã ra khỏi đại lao, hướng đến cổng thành.

Phùng Đào ngồi bên trong kiệu, trong lòng hắn có chút bất an. Tuy rằng sự tình lần này là do chính tay hình bộ thượng thư giải quyết, thế nhưng cũng quá dễ dàng đi, quả nhiên ý nghĩ của hắn là đúng, cổ kiệu bị bao vây, chung quanh là bốn mươi đến năm mươi binh sĩ hạng nặng trang bị đầy đủ võ trang, An Dương hầu thì đứng ở phía trước.

"Tiểu tử Phùng Đào, bản hầu hôm nay phải bắt được ngươi, nhượng Hoàng thượng chủ trì công đạo." An Dương hầu phất phất tay, Phùng Đào mặc dù có công phu tốt nhưng cũng không thể địch nổi những lão binh đã từng chinh chiến trên sa trường hơn một trăm lần. An Dương hầu sắc mặt càng thêm âm trầm, hắn không nghĩ tới Phùng Đào thật sự dám động thủ, làm hắn hao tổn hơn mười binh sĩ. An Dương hầu nhìn người đang bị những binh sĩ đè lại quỳ trước mặt hắn, phun một ngụm nước miếng: "Tiểu tử, ngươi cũng dám đối đầu với bản hầu? Thời điểm năm đó ta trên chiến trường đầu rơi máu chảy, ngươi còn biết ở đâu trong cái cuộc đời này."

Hắn cho người trói lại Phùng Đào rồi mang đi, bốn người nâng kiệu hắn không thể giết, ngày mai hắn muốn gặp Cảnh đế để đối chất, nếu giết thì hắn chính là người lạm sát kẻ vô tội. Quay đầu lại nhìn phương hướng phủ công chúa, trong lòng hắn đã rõ ràng, Cố Hoằng không màn đến thế sự, Thái tử thì yếu đuối, người có thủ đoạn này không cần nghĩ cũng là vị công chúa điện hạ kia. Nàng không để Thái tử tự mình ra tay mà khiến cho Ninh vương đến gặp hắn, chắc chắn là để hắn không lo lắng về việc nợ Thái tử một cái nhân tình.

Hắn thở dài, không thể không bội phục vị thiếu nữ cao quý thoạt nhìn dịu dàng yếu ớt trong phủ kia, hiện tại là triều đại của người trẻ a. Thế nhưng hắn không ngờ đến, trên thực tế, người xử lý chuyện này chính là thiếu niên bên người công chúa điện hạ, tiểu vương gia Trấn Nam vương phủ, phò mã gia.

Trời đã sáng, Phùng Quốc Chương không nghe được tin tức của Phùng Đào, tuy rằng không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng rõ ràng không phải là việc tốt. Hắn ngồi sửng sờ trong kiệu, đi vào triều, sau đó lại để người báo tin cho Thành vương cùng Giang Hoài Hà.

An Dương hầu Trần Thiên sửa sang lại triều phục của hắn, bước đi đến hướng hoàng cung kim bích huy hoàng kia. Đại Tề có quy định, người chỉ có tước vị mà không có quyền hạn thì không cần vào triều, Trần Thiên chỉ có thể đứng ngoài điện chờ Cảnh đế, thỉnh cầu diện thánh. Cảnh đế vừa hạ triều liền nghe tiểu thái giám báo lại: "Khởi tấu bệ hạ, An Dương hầu ở bên ngoài cầu kiến."

Cảnh đế nhíu mày: "Trần Thiên? Hắn đến đây làm gì? Vì án tử của con hắn? Tuyên."

"Thần, Trần Thiên, tham kiến bệ hạ."

"Ái khanh miễn lễ, ái khanh hôm nay đến đây là có chuyện gì?"

Trần Thiên vẫn không đứng dậy, như cũ quỳ phía dưới: "Thần, cầu bệ hạ làm chủ cho cái chết của con trai thần!"

"Ân? Hình bộ không phải đã đêm Phùng Đào bắt giam sao? Ái khanh còn có ý kiến gì?"

"Hồi bẩm bệ hạ, Phùng Đào nửa đêm qua ngồi kiệu trốn ra khỏi thành, bị thần bắt gặp. Cầu bệ hạ làm chủ!"

"Cái gì? Hắn dám trốn ra khỏi thành?" Cảnh đế rõ ràng thật tức giận, lớn tiếng: "Thật sự lớn mật, đem hình bộ của trẫm biến thành địa phương nào?" Sau đó lại cười lạnh: "Xem ra bình thường trẫm đối với bọn họ quá mức nhân từ, trẫm đã quá nương tay Giang thượng thư." Quay đầu về phía thái giám tổng quản: "Tuyên Giang Hoài Hà."

Lưu Dục còn đang buồn ngủ, mở mắt ra, xoay người lại thấy Cố Cẩm Lan khó có dịp đến giờ này vẫn chưa dậy. Nàng xem Cố Cẩm Lan yên lặng ngủ, lại di chuyển thân mình dựa vào nàng gần một chút. Cuối cùng nàng rốt cuộc vẫn không nhịn được, lấy tay chống đỡ thân mình, chậm rãi cúi đầu vụng trộm nhẹ nhàng hôn Cố Cẩm Lan vẫn đang ngủ. Lát sau lại ngẩng đầu, hạ giọng nói: "Cẩm Lan, rốt cuộc đến lúc nào, ta mới có tài năng quang minh chính đại ở bên ngươi?"

Nói xong nàng đứng dậy đi mặc quần áo, Cố Cẩm Lan chậm rãi mở to mắt, tai nàng hồng lên, người tập võ khi có người chạm vào mình dĩ nhiên là biết đến, huống chi nàng bị hôn, Lưu Dục ngu ngốc, hắn thật đúng là nghĩ bản thân mình không biết gì sao? Nàng lại nghi hoặc, vì cái gì hắn nói quang minh chính đại? Hiện tại không phải là quang minh chính đại sao?

Không đợi nàng cẩn thận ngẫm nghĩ, Lưu Dục đã mặc xong quần áo, đi vào nói: "Điện hạ, nên tỉnh dậy."

Cố Cẩm Lan mở to mắt, chậm rãi ngồi dậy, có chút biếng nhác bán dựa vào gối đầu, nghiêng đầu nhìn Lưu Dục: "Phò mã, hôm nay như thế nào dậy sớm như vậy?"

Lưu Dục nhìn áo ngủ của Cố Cẩm Lan trượt đến xương quai xanh, trước mắt nàng là cảnh xuân vô hạn, máu mũi thiếu chút nữa chảy xuống. Nàng run run tay chỉ vào Cố Cẩm Lan: "Điện, điện hạ, quần, quần áo."

Cố Cẩm Lan cúi đầu thấy đến, cũng không làm gì, nở nụ cười: "Phò mã, ngươi và ta đã thành thân, quần áo như vậy cũng không có việc gì."

Lưu Dục nghe như vậy cũng nói không nên lời, chỉ là dùng cánh tay đang phát run liên tục chỉ vào cái áo ngủ kia.

Cố Cẩm Lan đứng dậy, xuống giường, buồn cười nhìn Lưu Dục: "Như thế nào, phò mã, bổn cung rất xấu cho nên dọa đến ngươi?"

Lưu Dục thật vất vả mới lấy lại tinh thần: "Không không, điện hạ rất đẹp, ta trong lúc nhất thời sửng sốt." Trong lòng nàng lại nghĩ, áo ngủ tơ lụa này thật là tốt, không động đậy cũng tự mình trượt xuống.

Có cô nương nào lại không thích nghe người khác khen mình đẹp, công chúa điện hạ của chúng ta cũng là con người. Hơn nữa người khen nàng lại là phò mã của nàng, lại là người mà nàng không chán ghét.

"Phò mã, sáng sớm miệng của ngươi quệt mật sao? Nói chuyện như thế nào ngọt như vậy?"

"Không, điện hạ, ta chỉ nói thật, điện hạ là công chúa tôn quý nhất, xinh đẹp nhất, có khí chất nhất, cũng là người vĩnh viễn đẹp nhất trong lòng ta." Lưu Dục nghiêm túc nói, dù là Cố Cẩm Lan bình thường vẫn lãnh tĩnh, nàng cũng bị hắn nói đến đỏ mặt, huống chi sáng sớm còn bị hắn hôn.

"Phò mã miệng lưỡi trơn tru, chớ không phải là có chuyện cần bổn cung hỗ trợ?" Cố Cẩm Lan thuận tay sờ sờ tóc Lưu Dục, Lưu Dục vui vẻ nói: "Cái gì cũng không thể gạt điện hạ, hôm nay chúng ta tiến cung đi."

"Tiến cung?"

"Đúng vậy, sắp đến là trung thu nha, chúng ta cũng nên tiến cung gặp phụ hoàng và mẫu hậu, huống hồ hôm nay An Dương hầu khẳng định đang ở trong cung."

"Trung thu sắp đến, chuẩn bị lễ vật tiến cung thăm phụ hoàng cùng mẫu hậu là chuyện nên làm." Cố Cẩm Lan gật gật đầu, nhìn về phía Linh Lung: "Phân phó xuống, trong nửa canh giờ chuẩn bị tốt lễ vật, bổn cung cùng phò mã tiến cung."

"Vâng."

Lưu Dục lúc này chỉ mặc hai kiện áo sơ mi, còn chưa mặc ngoại bào, nàng dựa vào bên người Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ngươi xem ta mặc ta nên mặc áo nào mới tốt?"

"Phò mã tuấn tú như vậy, mặc cái gì đi ra ngoài cũng khiến cho nhiều tiểu thư trong kinh thành phải đỏ mặt."

"Thế vì sao điện hạ không đỏ mặt?"Lưu Dục bỗng nhiên thốt ra thành lời.

"Bổn cung vì cái gì phải như vậy? Phò mã không phải đã là người của bổn cung sao?"

"Đúng đúng, ta là của điện hạ."

"Nếu là đến trung thu, tức là ngày vui, phò mã hôm nay nên mặc ngoại bào màu tím tiến cung đi, đừng mặc màu trắng, rất u ám."

"Điện hạ nói cái gì cũng đều đúng."

Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục vui vẻ chạy đi thay quần áo, tâm tình cũng tốt lên, phò mã thật nghe lời nha.

Bình luận

Truyện đang đọc