THẾ GIAN LUÔN LÀ NGƯƠI TỐT NHẤT!

Tưởng Ngân trong đêm khuya bước nhanh trên ngã tư đường ở trấn bên cạnh, lúc này hắn vô cùng nóng vội. Đến ngã tư náo nhiệt, còn hai ba trăm mét là đến khách sạn nơi hắn ở, Tưởng Ngân nhìn thấy một cái đèn lồng từ xa, giống như tiểu tư tâm phúc mà hắn mang đến đây đang tìm hắn. Hắn bước nhanh hơn, lại phát hiện đằng trước một đống hắc y nhân chặn đường.

"Ngươi là loại người nào, dám chắn đường của ta?"

Người mặc đồ đen đứng đối diện nhìn hắn một cách khinh thường, trong lòng lại mắng chửi, ở vùng Cam Lãnh này ngươi nghĩ ngươi là ai? Loại sự tình nhỏ này đường chủ còn đích thân phái hắn đến, hắn cười lạnh một tiếng: "Ta muốn mạng của ngươi."

Tưởng Ngân hoảng sợ lui lại vài bước: "Vì cái gì muốn mạng của ta, đây là lần đầu ta đến Cam Lãnh, chưa cùng người nào gây thù oán."

Vô Phá lại cười lạnh vài tiếng: "Tưởng quản sự, muốn trách thì phải trách ngươi biết quá nhiều về sự việc của tướng quân đại nhân, ngươi sẽ không có kết cục tốt."

"Ngươi, ngươi là người của phủ tướng quân?"

"Không sai, trước khi chết nói cho ngươi cũng được, tướng quân dốc hết sức bảo hộ tiểu thiếu gia, ngươi, không thể sống."

Vô Phá nói xong cũng không nhiều lời thêm, từ từ đâm một kiếm vào bụng của Tưởng Ngân, sau đó rút kiếm ra lau đi vết máu, hắn nhìn cái đèn lồng từ xa đang dần hướng đến nơi này liền phi thân vào bóng đêm.

Tưởng Ngân té trên mặt đất, miệng phun ra một búng máu, mấp máy môi một cách khó khăn.

"Tưởng quản sự, Tưởng quản sự, ngươi làm sao vậy?" Tiểu tư chạy đến, ném xuống đèn lồng, ngồi xổm xuống, run cầm cập hỏi.

"Trở về, nói.. nói cho phu nhân, tướng quân tại Cam Lãnh có con trai, dưỡng...dưỡng tại chỗ thủ hạ của hắn, hắn họ...họ Mã."

Tưởng Ngân nói những lời này một cách đứt quãng, miệng thở phì phò hộc máu: "Lời này nói xong, về...về sau, ngươi...ngươi chính là quản sự. Kĩ..Nhớ kĩ, nhất định phải tự mình nói..nói cho phu nhân. Tướng quân, tướng quân giết ta, ngươi...ngươi cần phải cẩn thận." Tưởng Ngân dùng hết khí lực của hắn để trăn trối, nói xong liền gục đầu.

Tiểu tư được Tưởng Ngân xem là tâm phúc, tất nhiên cũng là người lanh lợi. Hắn tuy rằng thật sự hoảng sợ, nhưng đã nghe rõ những lời Tưởng Ngân nói. Tướng quân tại Cam Lãnh có con trai riêng, dưỡng tại trong nhà họ Mã. Tưởng quản sự biết rõ chân tướng liền bị tướng quân giết người diệt khẩu.

Hắn vắt chân lên cổ chạy đến khách sạn, mặc kệ sự việc như thế nào, hắn phải báo quan, tuy rằng chuyện này cũng không mang lại kết quả gì. Tiếp đến hắn sẽ trở lại kinh thành bẩm báo cho phu nhân.

Vô Phá ngồi trên mái ngói, xem tiểu tư liều mạng chạy đến khách sạn, liền xoay người trở về Di Hồng viện, nàng hơi khom người: "Đường chủ, việc đã thu thập thỏa đáng." Ánh mắt nàng nhìn đường chủ trừ bỏ sự tôn kính còn lẫn vào một chút tình cảm không rõ ràng.

"Ngươi làm việc chưa từng để ta thất vọng." Mai Bạch Vũ như cũ cầm một chén rượu trong tay, cũng không có biểu tình xinh đẹp phong tình vạn chủng như khi ở trước mặt Lưu Dục, biểu tình của nàng lúc này lãnh đạm mười phần.

Vô Phá ánh mắt tối sầm xuống: "Đường chủ quá khen, có thể làm việc cho đường chủ là phúc phận của ta."

"Được rồi, ngươi đừng đứng đó, lại đây, uống với ta vài chén."

"Đường chủ, chuyện này..."

"Ngồi đi."

Vô Phá đỏ cả mặt, nhìn Mai Bạch Vũ ngồi ở phía đối diện, rượu đã làm nàng say nửa phần.

Ban đêm, mỗi người đều có tâm sự riêng, mỗi người đều có một bí mật không thể nói. Tựa như Vô Phá, nàng ái mộ đường chủ, nhưng nàng không tài nào biểu đạt được. Tựa như Lưu Dục, thích công chúa điện hạ nhưng nàng không thể nói ra chân tướng.

Mặt trời đã lên cao nhưng phò mã gia của chúng ta vẫn nằm ở trên giường. Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục bất đắc dĩ lắc đầu, lại nhìn tờ giấy ở trong tay, sáng nay mới dậy, ám vệ đã đưa đến tin tức từ phía Cam Lãnh.

Cố Cẩm Lan đi đến: "Phò mã, nên tỉnh dậy dùng đồ ăn sáng."

"Ân? Điện hạ, ngươi vì sao không kêu ta, mặt trời đều đã lên cao."

"Phò mã vất vả như vậy, nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Mạc Bắc gửi thư đến, người của phủ tướng quân hôm nay sẽ trở về kinh thành, một tên tiểu tư nói mẫu thân của hắn bệnh nặng, cưỡi ngựa cấp tốc trở về."

Lưu Dục xoa xoa mắt: "Điện hạ, tin tức đó là từ Mai đường chủ?"

"Đúng vậy." Cố Cẩm Lan nói một cách đại khái: "Nàng giết tên quản sự kia rồi."

Lưu Dục xuống giường tiếp nhận áo khoác phủ lên người: "Vì cái gì giết hắn?"

Cố Cẩm Lan cười lạnh một tiếng: "Phò mã mị lực quá lớn, Mai đường chủ vì khiến phu nhân của Tướng Lâm làm lớn việc này liền giết hắn, chỉ để lại một người trở về báo tin."

Lưu Dục mặc quần áo, nhìn Cố Cẩm Lan đang đứng phía trước cửa sổ đưa lưng về phía nàng. Nàng đi qua từ phía sau ôm lấy eo Cố Cẩm Lan, đem đầu dựa lên vai nàng. Cố Cẩm Lan bất ngờ bị Lưu Dục ôm lấy.

"Điện hạ." Hô hấp ấm áp của Lưu Dục khiến Cố Cẩm Lan rung động ở trong lòng.

Cố Cẩm Lan xoay người: "Ôm điện hạ khiến ta no rồi, không cần phải ăn cơm."

"Phò mã lại hồ nháo, nhanh rửa mặt chải đầu, cả ngày cứ giống như trẻ con."

Lưu Dục ngẩng đầu, cọ xác bên má Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ta có phải trẻ con hay không, buổi tối ngươi thử xem liền biết."

Cố Cẩm Lan ở trên mặt mang theo biểu tình hơi giận dữ: "Phò mã, nếu không dùng bữa, bổn cung cũng mặc kệ ngươi."

Lưu Dục cười vài tiếng, buông ra eo Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, cũng nhau dùng bữa đi."

Nàng kéo Cố Cẩm Lan đến tiền thính, vừa mới ngồi xuống, bỗng một người mặc đồ đen quỳ ở trên mặt đất. Lưu Dục hoảng sợ, từ trên ghế đứng lên đi ra phía sau lưng Cố Cẩm Lan.

Hắc y nhân tuy rằng che mặt, khóe miệng vẫn co rút, đây chính là phò mã gia mà chính miệng ám nhất bọn họ sùng bái ca ngợi sao? Thoạt nhìn lá gan nhỏ như vậy, ra gió liền yếu cư nhiên đem ám nhất bọn họ tra tấn không thành hình? Sau đó lại khiến ám nhất bọn họ tra tấn mình không thành hình sao?

Oán thầm thì oán, hắc y nhân quỳ phía dưới cũng không dám có bất cứ biểu hiện gì. Cố Cẩm Lan khôi phục biểu tình thản nhiên, đem tay kéo Lưu Dục ra phía trước, cho hắn một ánh mắt, ý tứ là nên thành thật ngồi xuống. Sau đó nàng bưng lên một chén cháo, lại liếc nhìn người quỳ phía dưới: "Nói."

Hắc y nhân liền thu liễm ánh mắt: "Hồi bẩm chủ tử, phủ tướng quân hôm nay có một tên tiểu tư quay về, còn chưa gặp phu nhân tướng quân."

"Biết, tiếp tục theo dõi, đi xuống lĩnh hai mươi côn."

Hắc y nhân ngẩn người: "Chủ tử?" Hắn giống như đã nghe lầm.

Cố Cẩm Lan buông chén, lấy tay lau lau khóe miệng: "Không hiểu sao? Đối với phò mã bất kính, không giết ngươi là bổn cung đã khoan dung."

Công chúa điện hạ của chúng ta rõ ràng đem biến hóa thần sắc của người mặc đồ đen đối với Lưu Dục đều thu lại trong tầm mắt.

"Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần, cam nguyện bị phạt." Người mặc đồ đen khấu đầu một cái liền xoay người lui ra.

"Điện hạ? Cái gì mà đối với ta bất kính? Hắn cái gì cũng không làm..." Lưu Dục mơ màng hỏi.

Cố Cẩm Lan gắp một đũa thịt chân gà, đưa đến miệng Lưu Dục: "Hắn dọa phò mã, trên mặt tràn ngập sự khinh thường. Ai dám bất kính với phò mã của bổn cung, chính là bất kính với bổn cung. Không giết hắn là không nghĩ mới sáng sớm đã làm hỏng khẩu vị dùng bữa của phò mã."

Bình luận

Truyện đang đọc